Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 955: Thùng Đâu?

Từ Khuyết đứng tại chỗ, trên mặt chất đầy nụ cười, ngoắc tay nói:
- Husky, mau tới đây.
- Làm gì?
Husky lập tức trợn to mắt, cực kỳ cảnh giác.
Lấy mấy năm kinh nghiệm bị ức hiếp của nó, lập tức nhìn ra được nụ cười này của Từ Khuyết rất không đúng.
Từ Khuyết:
- Không làm gì, ngươi mau tới đây, cho ngươi chút đồ ăn ngon.
Husky:
- Không muốn!
- Ngất, làm sao lại không muốn rồi, ngươi xem gần đây ngươi đều gầy đi rồi, khẳng định là ở trên địa cầu không ăn được phải không? Mau mau bồi bổ thân thể nào.
Từ Khuyết tỏ vẻ đau lòng, nhìn thân thể phát tướng rõ ràng của Husky nói.
- Ta nhổ vào, bản thần tôn sẽ không mắc lừa đâu, ngươi có gan ném đồ vật qua đây.
Husky nói, tuy rằng cảm thấy việc này không đúng, nhưng vẫn không nhịn được thèm ăn.
Từ Khuyết cười nhẹ:
- Vật này không thể vứt, là một loại mỹ thực mới nha, gọi cửu thiên hàn ngọc chi cứu cực trà sữa Ba Phách, ném đi sẽ đổ hết.
- Trà... Trà sữa Ba Phách?
Con ngươi của Husky lập tức sáng ngời, có chút chảy nước miếng, nhìn về phía Từ Phỉ Phỉ hỏi:
- Muội tử, bản thần tôn tin tưởng ngươi, hắn nói có đúng là sự thật không? Vật kia không thể ném sao?
- Hả?
Từ Phỉ Phỉ sửng sốt một chút, gật đầu nói:
- Xác thực là không thể ném, ném sẽ đổ ra ngoài.
"Gào!" Husky lập tức hét dài một tiếng, tỏ vẻ hưng phấn nhằm phía Từ Khuyết, mừng như điên nói:
- Nhanh, nhanh lấy ra, bản thần tôn đến đây!
- Được rồi.
Từ Khuyết lúc này nở nụ cười, mắt thấy Husky đã đến trước mặt, trong nháy mắt vung tay lên, từ dưới khố móc ra một thanh đại khảm đao vàng chói lọi.
Bạch!
Husky thấy thế, sắc mặt lập tức kịch biến, mạnh mẽ dừng bước chân lại, hoảng sợ nói:
- Mẹ nó, ngươi... ngươi muốn làm cái gì? Đã nói là trà sữa mà? Bản thần tôn không ăn dao găm!
- Đừng sợ mà, ta chỉ muốn lấy chút máu mà thôi, lấy máu xong liền đưa trà sữa cho ngươi.
Từ Khuyết cười ha ha, cầm đại đao xông lên phía trước.
- Tiên sư nó, bản thần tôn không uống, ngươi đừng tới đây, đậu phộng!
Husky lúc này quay đầu chạy đi, bị dọa sợ.
Nhưng mà Từ Khuyết cách nó quá gần, vừa mới quay người chạy ra được vài bước, đột nhiên "Đùng" một tiếng, bị Từ Khuyết đè lên trên mặt đất.
- Hô... Hô...
Lúc này chó Poodle vẫn còn đang nằm nhoài trên đầu Husky vận động, rất có nhịp điệu, vừa nhìn thấy Từ Khuyết đến, lập tức mặt mày hớn hở nói:
- Hây a, hây a... thượng tiên, ngươi... ngươi cũng muốn tới sao? Ta nhường chỗ cho ngài, chúng ta đồng thời!
- Ngươi đi sang chỗ khác chơi!
Từ Khuyết một tay nắm chó Poodle lên, trực tiếp ném ra ngoài, đại đao trong tay gác ở trên đầu Husky.
Husky điên cuồng giãy dụa, hét lớn:
- Tiểu tử, ngươi điên rồi sao? Bản thần tôn cùng ngươi vào sinh ra tử, ngươi lại muốn huyết của bản thần tôn, bản thần tôn ngày hôm nay thà chết chứ không chịu khuất phục!
- Đừng có quậy nữa, thành thật một chút, ta luyện chế Phá Không Phù cần một ít máu sói vạn năm, ngươi có còn muốn về Tu Tiên Giới hay không?
Từ Khuyết nghiêm mặt nói.
- Cái gì? Luyện chế Phá Không Phù? Không, bản thần tôn không muốn trở lại nơi đó nữa!
Husky lập tức hô.
"Đùng!" Từ Khuyết vỗ lên trên đầu đó, trợn mắt nói:
- Ngươi có trở về hay không không quan trọng, quan trọng là ta muốn trở về, mau mau phối hợp đi, giao máu sói vạn năm ra đây!
"Gào!" Husky lập tức gào thét lên tan nát cõi lòng, khóc đến nước mắt nước mũi đều phun ra ngoài, gào gào hét lớn:
- Chờ đã, tiểu tử, ngươi chờ một chút! Bản thần tôn có việc muốn nói!
Đại đao trong tay Từ Khuyết ngừng lại:
- Chuyện gì?
- Haizz!
Husky lập tức sâu sắc thở dài, lộ ra vẻ thâm trầm nói:
- Chuyện đến nước này, bản thần tôn không thể không nói lời nói thật. Kỳ thực bản thần tôn là chó, không phải sói!
- Ừ, vậy thì đúng rồi, ta muốn chính là máu chó vạn năm!
Từ Khuyết gật đầu, cầm đao, tiếp tục gác lên trên đầu Husky.
Husky lập tức há hốc mồm:
- Cái gì? Đây là ý gì? Vừa rồi không phải là ngươi nói muốn máu sói vạn năm sao?
- Ta vừa rồi nói nhầm, kỳ thực là cần máu chó vạn năm, nếu như ngươi không tin, ta đưa phương pháp phối chế cho ngươi xem.
Từ Khuyết cười dài nói.
Husky lúc này tức giận, điên cuồng giãy dụa, chửi ầm lên:
- CMN! Xem CM ngươi, mau buông bản thần tôn ra, bản thần tôn vừa nãy cũng nói nhầm, bản thần tôn là sói, không phải chó!
- Ồ ồ, ngươi còn dám hung hăng đúng không? Dám mắng người à? Là ngươi cho rằng ta không nhấc được đao lên ư? Thật sự cho rằng ta không chém được ngươi sao?
Lông mày của Từ Khuyết lúc này nhíu lại.
Tuy rằng từ vừa nãy đến giờ, hắn đều không thể làm cho Husky chảy một giọt máu, thân thể của con hàng này quá mạnh mẽ, nhưng nếu như vận dụng thủ đoạn khác, cũng không phải là không thể làm được.
Husky vừa nghe được lời này, lập tức liền kinh hãi, vội vàng đáp:
- Đừng đừng, bản thần tôn đồng ý phối hợp.
- Phối hợp?
Từ Khuyết vui mừng, cười mà không phải cười nói:
- Vậy ngươi nói một chút xem, muốn phối hợp như thế nào?
- Kỳ thực trên người bản thần tôn có cất giấu một ít máu chó vạn năm, nhưng số lượng không nhiều lắm, ngươi nói rõ trước muốn bao nhiêu?
Husky thật sự thỏa hiệp, nghiêm mặt nói.
Từ Khuyết lúc này mới tạm thời buông nó ra, gật đầu nói:
- Coi như là ngươi biết điều, một tấm Phá Không Phù cần ba giọt máu, trước tiên ngươi cho ta 30 giọt.
- 30 giọt? CMN, vậy ngươi giết quách bản thân tôn luôn đi cho rồi!
Husky lập tức xù lông, suýt chút nữa từ trên mặt đất nhảy lên, cảm thấy 30 giọt quá nhiều.
- Vậy ít nhất cũng phải 20 giọt chứ? Không thể ít hơn nữa.
Từ Khuyết cười nhẹ.
- Không được, mười giọt, bản thần tôn chỉ có thể cho mười giọt!
- Trên người ngươi đến cùng là giấu bao nhiêu?
- Không nhiều a!
- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, mười giọt thì mười giọt, nếu không đủ ta lại tìm ngươi lấy!
Từ Khuyết lắc đầu, lười dây dưa tiếp với Husky.
Dưới cái nhìn của hắn, đồ vật của Husky cũng chính là đồ vật của hắn.
- Haizz! Băng huyết a! Thiệt thòi lớn rồi!
Husky lắc đầu, tỏ ra khổ sở, cẩu trảo vung lên, gạt về phía bụng mỡ mình.
Ngay sau đó, trên bụng mỡ của nó tỏa ra hào quang, mở ra một vết nứt.
Móng vuốt của nó vung lên, trực tiếp từ bên trong lấy ra một cái vại lớn cao hơn hai mét, phịch một tiếng thả ở trên mặt đất.
Tiếp đó, mở nắp vại nước ra, bên trong chứa đầy máu chó, mùi vô cùng cay mũi.
Ding, kiểm tra thấy có máu chó vạn năm, có lấy ra hay không?
Âm thanh thông báo của hệ thống lập tức vang lên ở trong đầu Từ Khuyết.
Mặt của Từ Khuyết lập tức tối sầm, con mắt trừng nhìn về phía Husky.
Mười giọt?
Con mẹ nó ngươi giấu một thùng máu chó lớn như vậy, thế mà chỉ cho ta mười giọt?
Husky làm bộ cái gì cũng không thấy, lấy ra một cái bình ngọc nhỏ to bằng ngón cái, nằm nhoài bên cạnh vại nước, cẩn thận từng li từng tí một đong máu chó, nhìn dáng dấp kia, là thật sự chuẩn bị chỉ lấy ra mười giọt.
- CMN!
Tâm thần của Từ Khuyết lúc này hơi động, hô lên với hệ thống:
- Thu thùng máu chó này lại cho ta, một giọt cũng không chừa.
- Trải qua tính toán, lấy ra cả thùng máu chó cần tiêu hao điểm trang bức, có tiếp tục hay không?
- Có!
Vèo!
Trong nháy mắt, trên người Từ Khuyết tuôn ra một luồng sức mạnh thần bí, giống như một bàn tay vô hình, đột nhiên cuốn cái vại lớn trước mặt Husky lên, một cái chớp mắt liền trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa.
Husky đang lấy máu chó ra lập tức sững sờ ở tại chỗ, phất phất tay về phía hư không trống rỗng trước người, tỏ vẻ ngơ ngác nói:
- Thùng... thùng đâu?
Từ Khuyết gật đầu:
- Đúng vậy? Thùng đâu? Husky ngươi đang làm trò gì thế? Có phải là mười giọt máu chó cũng không muốn cho ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận