Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 724: Tạc Thiên Bang Đáng Sợ

- Không thu, cút! Thu cm ngươi!
Tiếng nói vang lên trong nháy mắt, không trung liên tiếp truyền đến tiếng vang rầm rầm.
Đùng! Đùng! Đùng!
Vài tên cường giả ngoại lai, tại chỗ bị một thanh hắc côn quật ngã, trực tiếp ngất đi, từ trên không trung rơi xuống.
Trước khi ngất đi, hầu như còn có thể nhìn thấy sự kinh ngạc cùng phẫn nộ trên mặt mấy người này, giống như đang không hề có một tiếng động hò hét:
- Không thu? Mẹ nó chứ, cmn không thu thì sao ngươi không nói sớm? Hơn nữa ngươi lại đánh lén chúng ta làm gì?
Ầm! Ầm! Ầm!
Cuối cùng, mấy người tầng tầng rơi trên mặt đất, chấn động đến mức tro bụi nổi lên bốn phía.
Một màn bất thình lình này, đừng nói là những cường giả ngoại lai kia, liền ngay cả mọi người ở đây cũng ngơ ngác, căn bản không nghĩ tới lại xuất hiện chuyện như vậy.
Không thu?
Đó chính là cường giả Hợp Thể kỳ đỉnh phong cùng với nửa bước Độ Kiếp kỳ đó.
Bất cứ người nào đặt ở bên trong tứ đại châu, tuyệt đối đều là tồn tại đỉnh phong nhất, chỉ cần một người trong đó liền đủ để kinh sợ tứ đại châu, tại sao không thu chứ?
Đầu óc của rất nhiều người đều mơ hồ, tỏ vẻ không rõ nhìn về phía Từ Khuyết, giống như tràn ngập mười vạn câu hỏi vì sao.
Lúc này, Từ Khuyết đã triệu hồi Đạo Thân lại, tỏ vẻ xem thường, liếc nhìn vài tên cường giả ngoại lai ngất đi này một chút, cười lạnh nói:
- Chỉ bằng loại phế vật các ngươi cũng muốn gia nhập Tạc Thiên Bang chúng ta? Nói đùa, Tạc Thiên Bang ta há có thể dễ dàng gia nhập như vậy?
Nói đến đây, hắn hừ lạnh một tiếng:
- Loại thực lực yếu đến mức không cách nào nhìn thẳng như các ngươi, ở trong Tạc Thiên Bang chúng ta nhiều lắm cũng chỉ là hạ nhân châm trà rót nước, còn không thấy ngại sư tử há miệng, muốn lấy danh hiệu phó bang chủ? Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy xấu hổ sao? Lương tâm không đau sao? Gan không đau sao?
Ực ực!
Cổ của tất cả mọi người ở đây trong nháy mắt căng thẳng, cứng ngắc đến không cách nào nhúc nhích, con ngươi trợn lên cực kỳ lớn, tâm thần rung mạnh.
Cường giả Hợp Thể kỳ đỉnh phong, nửa bước Độ Kiếp kỳ, ở bên trong Tạc Thiên Bang chỉ có thể là hạ nhân châm trà rót nước?
Đậu phộng!
Vậy những người chúng ta tính là gì đây? Liền hạ nhân cũng không xứng à?
Mẹ nó muốn đánh người a!
CMN, tức giận a!
- Hắn nói thật hay giả? Lẽ nào Tạc Thiên Bang thật sự không thiếu cường giả?
Trong đám người có người hoài nghi nói.
- Có vẻ là sự thật, bằng không hắn không thể xem thường những cường giả ngoại lai kia như vậy được.
Có người gật đầu, tỏ vẻ nghiêm túc.
- Trời ạ! Chuyện này thật đáng sợ, người của Tạc Thiên Bang đến cùng ở đâu vậy?
- Có người nói là ở khắp mọi nơi.
- Cái gì? Có ý gì?
- Lúc trước Từ Khuyết tự phế tu vị, rất nhiều người đi truy sát hắn, hắn liền hô to một tiếng, có người của Tạc Thiên Bang không? Kết quả là trong nháy mắt xuất hiện hơn mười thiên kiêu, mỗi một người đều có thể ung dung giết chết cường giả Luyện Hư kỳ.
- CMN!
Rất nhiều người đều thay đổi sắc mặt, đối với thế lực thần bí "Tạc Thiên Bang" này, lại có thêm một tầng kiêng kỵ và sợ hãi sâu sắc.
Cường đại như cường giả Hợp Thể kỳ đỉnh phong cùng cường giả nửa bước Độ Kiếp kỳ đều không lọt vào mắt, đến cùng phải mạnh mẽ tới cỡ nào mới có thể gia nhập cái thế lực này?
- Ồ, các ngươi xem, Từ Khuyết lại đi tới, hắn muốn làm gì?
Lúc này, có người ngạc nhiên nghi ngờ cất tiếng.
Chỉ thấy Từ Khuyết đã đi đến bên cạnh vài tên cường giả ngoại lai ngất đi, bàn tay bỗng dưng vung lên, nhẫn trữ vật trên người bọn họ, kể cả túi linh thú của ông lão nửa bước Độ Kiếp kỳ, trong nháy mắt đều bị hắn cướp đi.
Mọi người lúc này mới kịp phản ứng lại, đây là muốn giết người đoạt bảo ư?
Chuyện như vậy ở Tu Tiên Giới đã thấy quá nhiều, trên cơ bản đã trở thành quy định bất thành văn. Chỉ cần giết chết kẻ địch, khẳng định sẽ có tư cách lấy đi nhẫn trữ vật của đối phương, làm phần thưởng của người thắng.
Nhưng mà ngay sau đó, Từ Khuyết ở trước mặt mọi người, xóa đi thần thức ông lão kia trên túi linh thú, sau khi đem thần thức của mình truyền vào, đột nhiên mở túi ra.
Mọi người ở đây lập tức ngẩn ra, đây là muốn làm gì?
- Thu!
Đột nhiên, Từ Khuyết một tay lên vỗ túi linh thú, nhắm ngay vài tên cường giả ngoại lai trên mặt đất, trầm giọng hét một tiếng.
"Vèo!"
Túi linh thú trong nháy mắt tuôn ra một luồng sức hút to lớn, vài tên cường giả ngoại lai trực tiếp biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa, bọn họ đã bị thu vào trong túi linh thú.
- CMN!
Mọi người trong nháy mắt sợ hãi đến mức con ngươi suýt chút nữa rơi xuống, cực kỳ ngơ ngác.
Mẹ nó, đây cũng quá thiếu đạo đức đi?
Đây chính là túi linh thú đó. Dùng để thu yêu thú để sử dụng, CMN ngươi lại lấy ra thu người?
Hơn nữa thu người cũng thôi đi, ngươi lại đi thu siêu cấp cường giả Hợp Thể kỳ đỉnh phong cùng nửa bước Độ Kiếp kỳ, ngươi bị điên rồi à?
- Khà khà!
Lúc này, khóe miệng của Từ Khuyết đột nhiên nhếch lên, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, vỗ túi linh thú nói:
- Ngày hôm nay thu hoạch rất tốt, lấy tới vài con nhân sủng.
Nhân sủng?
Mọi người ở đây lập tức tức xạm mặt lại, khóe miệng liên tục co giật.
Thời đại này, thú sủng đã gặp qua không ít, nhưng nhân sủng thì CMN đúng là lần đầu tiên nghe nói tới.
- Tin tức tốt tin tức tốt, chư vị đạo hữu, có ai trong nhà thiếu hộ vệ hoặc là người trông cửa không? Đến đến đến, chỗ ta có vài con nhân sủng chuẩn bị bán ra, người trả giá cao thì sẽ có được, cơ hội mất đi sẽ không trở lại đâu.
Đột nhiên, Từ Khuyết giơ túi linh thú trong tay lên, hướng mọi người lớn tiếng thét to.
Đoàn người lập tức tê dại da đầu, suýt chút nữa bị doạ cho co quắp.
Tên này bị điên rồi sao?
Thật sự xem những cường giả ngoại lai kia như sủng vật bán đi?
Mẹ nó chứ, ai dám mua đây?
Lập tức, đoàn người lập tức không hẹn mà cùng liên tục rút lui về phía sau, giống như thấy sói đề phòng Từ Khuyết, chỉ lo hắn ném túi linh thú tới.
- Uầy! Thật vô vị! Lại không có ai muốn, vậy thôi, ta đi tới Cung gia và Bạch gia hỏi một chút xem.
Từ Khuyết tỏ vẻ thất vọng, lắc lắc đầu, trở lại bên cạnh Khương Hồng Nhan, chuẩn bị xuất phát đi Cung gia và Bạch gia.
Mọi người vừa nghe thấy lời này, lập tức bắt đầu cười trên sự đau khổ của người khác.
Cung gia và Bạch gia cũng giống như Khương gia, đều tham dự vào bên trong chuyện hãm hại Từ Khuyết, bây giờ người ta muốn tìm tới cửa thanh toán.
Về phần Khương gia, tất cả cường giả đều đã bị những cường giả ngoại lai kia dùng một chưởng vỗ chết, dùng bọn họ huyết tế Thánh Kim Hoàng Trùng.
Tình cảnh lúc đó phát sinh quá nhanh, chẳng ai nghĩ tới cường giả ngoại lai lại ra tay với Khương gia, có lẽ cũng là bởi vì chỉ có người nhà họ Khương cách tương đối gần.
Vì thế cho dù Từ Khuyết và Khương Hồng Nhan muốn ra tay ngăn cản cũng không kịp.
Đương nhiên, cho dù Từ Khuyết có thể tới kịp, hắn cũng sẽ không ra tay.
Ầm!
Đột nhiên, bên trong phế tích Khương gia, mấy khối đá vụn lăn xuống, phát ra tiếng vang nhẹ.
Ngay sau đó, một bé trai cả người đầy tro bụi, mang theo một cô bé tuổi nhỏ hơn, từ bên trong phế tích bò ra.
Khương gia vẫn còn có người sống sót?
Không chỉ có Từ Khuyết, mọi người ở đây đều ngạc nhiên.
- Thái Hư, Lâm Lâm, tại sao các ngươi lại ở đây?
Lúc này, Khương Hồng Nhan lại đột nhiên kinh ngạc nói, trên mặt cực kỳ kinh ngạc.
Hai đứa bé ngẩn ra, nhìn về phía Khương Hồng Nhan, lập tức mừng lớn kêu lên:
- Hồng Nhan tỷ tỷ, ngươi tới cứu chúng ta sao?
Nói xong, hai người mừng rỡ vạn phần chạy tới chỗ Từ Khuyết và Khương Hồng Nhan.
- Ồ? Quen biết với nhau sao?
Từ Khuyết hiếu kỳ nhìn về phía Khương Hồng Nhan.
Khương Hồng Nhan gật đầu.
- Là đứa nhỏ nhà tiểu thúc ta, cha mẹ ta cùng tiểu thúc lúc trước cùng chết trận, tình cảnh của Thái Hư và Lâm Lâm ở Khương gia cũng không tốt, ta từng mang bọn nó đi, không nghĩ tới vẫn bị Khương gia bắt về.
- Ừm.
Từ Khuyết khẽ gật đầu.
Nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, vẻ mặt trong nháy mắt cứng lại.
Khương gia? Thái Hư?
Khương Thái Hư?
CMN!
Bạn cần đăng nhập để bình luận