Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 734: Trở Về Ngũ Hành Sơn

Cùng ngày, Từ Khuyết giao hai đứa trẻ Khương Thái Hư và Khương Lâm Lâm cho Đoạn Cửu Đức, để hắn đưa tới Cực Nhạc Tông, rồi lập tức cùng Khương Hồng Nhan khởi hành về Ngũ Hành Sơn.
Từ Khuyết vốn muốn thừa cơ hội này cùng Khương Hồng Nhan trải qua một tuần trăng mật hai người khó quên.
Nhưng Husky chết sống cũng muốn theo, ôm bắp đùi Từ Khuyết, tiếng gào tan nát cõi lòng, nhân lệ chảy thành dòng... phi, không đúng, là nước mắt chó.
Từ Khuyết bất đắc dĩ, cộng với Khương Hồng Nhan khuyên, mới không thể làm gì khác hơn là để nó đi theo.
Husky lập tức hớn hở, trực tiếp nhảy bắn lên tại chỗ, khôi phục lại dáng vẻ tự tin kiêu ngạo, bày ra biểu hiện lãnh khốc, đi theo phía sau hai người, đi đến một toà sơn trang hẻo lánh.
Sơn trang này đã bị bỏ hoang nhiều năm, vô cùng cũ nát.
Lúc trước Từ Khuyết và Husky đến Đông Hoang, chính là bắt đầu đi ra từ Cổ Truyền Tống Trận trong sơn trang này ra.
Nhưng Cổ Truyền Tống Trận này thiếu một góc, chỉ có thể đơn hướng truyền tống, có thể từ Ngũ Hành Sơn đến đây, nhưng muốn từ nơi này đi về Ngũ Hành Sơn, phải bổ sung góc thiếu này.
- Husky, cho ngươi nửa canh giờ, nhanh chóng sửa Truyền Tống Trận này lại.
Từ Khuyết lập tức ra lệnh.
Husky nhất thời xù lông:
- Móa, nửa canh giờ sửa bằng niềm tin à? Trận pháp này muốn sửa, tối thiểu cũng phải mất nửa năm.
- Nửa năm? Quên đi, ngươi đi đi, Tạc Thiên Bang không cần phế vật như ngươi.
Từ Khuyết một mặt ghét bỏ nói.
Husky lập tức không vui, đang muốn há mồm phản bác, Khương Hồng Nhan lại khẽ mỉm cười, bước tới Truyền Tống Trận.
- Ta đến.
Nàng nhẹ giọng nói, tay ngọc bấm ra một khối Linh Ngọc hình bán nguyệt, để vào chỗ hổng Truyền Tống Trận.
Husky sáng mắt lên:
- Thế mà lại là Bổ Trận Thạch? Gào, Thánh Tôn uy vũ, thiên thu vạn thế, nhất thống thiên hạ!
- Không tính là Bổ Trận Thạch gì, chỉ là trước đây thường sử dụng Truyền Tống Trận này, vì thế cố ý để cho người ta luyện chế mấy khối, rồi bỏ vào trận pháp này dùng.
Khương Hồng Nhan khẽ lắc đầu cười nói, không nhanh không chậm bước lên Truyền Tống Trận.
Từ Khuyết gật đầu, loại Bổ Trận Thạch này chỉ có thể dùng một lần, dùng hết sẽ nát tan, cũng không cần lo lắng có những người khác lén lút lẻn vào Ngũ Hành Sơn.
Hắn cất bước đuổi theo, đồng thời lấy ra một đống cực phẩm Linh Thạch để vào trên tế đàn trận pháp.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, toà trận pháp bắt đầu khởi động, trên tế đàn có vô số phù văn óng ánh, phát ra huy mang lấp lánh.
Sau một khắc, trong hư không xuất hiện một lực kéo to lớn, đoàn người trong chớp mắt biến mất trên Truyền Tống Trận!
...
Hơn hai tháng sau!
Ngũ Hành Sơn, hoàng cung Thủy Nguyên Quốc.
Mật thất trong tẩm cung của Khương Hồng Nhan năm đó, một tia sáng trắng đột nhiên xuất hiện, bóng dáng Từ Khuyết và Khương Hồng Nhan cùng với Husky, dần dần hiện lên rõ ràng.
- Rốt cục đã trở về rồi.
Từ Khuyết lập tức sảng khoái tinh thần hô to một tiếng.
Tuy rằng tốc độ Cổ Truyền Tống Trận so với Truyền Tống Trận khác nhanh hơn nhiều, nhưng Ngũ Hành Sơn cách tứ đại châu quá xa, tiêu hao rất nhiều thời gian của hai người bọn họ.
Nhưng có thể về tới đây, tâm tình Từ Khuyết vẫn cực kỳ vui sướng.
- Gào! Bản thần tôn có chuyện quan trọng trong người, cáo từ!
Vừa hiện lên, Husky đã gào thét một tiếng, giống như ngựa hoang thoát cương, trực tiếp chạy như bay ra ngoài.
Từ Khuyết không nói gì lắc lắc đầu:
- Husky đúng là kẻ tham ăn, khẳng định lại chạy tới Vạn Đạt quảng trường.
- Tính ra hẳn là đã bốn năm không trở về, những cửa hàng kia còn mở không?
Khương Hồng Nhan hiếu kỳ nói.
Từ Khuyết nở nụ cười:
- Đương nhiên không, trước lúc rời đi, ta đã thông báo để mọi người đóng cửa hàng rồi. Ha ha, lần này Husky nhất định đi một chuyến tay không.
- Thật là, ngươi cũng không gọi nó lại.
Khương Hồng Nhan không khỏi dở khóc dở cười, tức giận liếc mắt nhìn hắn.
Từ Khuyết lập tức nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Khương Hồng Nhan, hơi nắm chặt bàn tay nhỏ không xương của nàng, chân thành nói:
- Như vậy mới tốt chứ. Cuối cùng cũng không có ai có thể quấy rối chúng ta.
- Quấy rầy chúng ta làm gì?
Khương Hồng Nhan tự tiếu phi tiếu nói.
- Cô nam quả nữ ở cùng trong một phòng, còn có thể làm cái gì, chẳng lẽ còn chơi vương giả nông dược sao?
Từ Khuyết cười nói, trong lòng mừng thầm.
Chí ít hiện tại nắm tay nhỏ của Khương Hồng Nhan, nàng không có không tự nhiên, hiển nhiên trong lòng nàng đã tiếp nhận mình.
Thừa dịp này, nhất định phải thừa thắng truy kích, tranh thủ để quan hệ giữa hai người tiến thêm một bước.
Im lặng một lát, hắn chậm rãi ngả đến gần thân thể Khương Hồng Nhan, buông tay của nàng ra, hơi giơ tay lên chuẩn bị trong nháy mắt ôm lấy nàng, rồi hôn một nụ hôn thâm tình.
- Tỷ tỷ, các ngươi đã về rồi? Các ngươi đang làm gì mà chưa đi ra, nếu không phải đúng lúc gặp phải Husky, ta còn không biết các ngươi trở về đấy.
Đúng lúc này, một giọng nói tràn ngập ngạc nhiên mừng rỡ từ bên ngoài tẩm cung truyền đến.
Sau đó một bóng người xinh đẹp xuất hiện ở cửa, chính là Tử Huyên.
Vẻ mặt Từ Khuyết nhất thời cứng đờ, khóe miệng co giật, mẹ nó, Husky chết tiệt!
Khương Hồng Nhan buồn cười nhìn Từ Khuyết, lập tức xoay người, đôi mắt đẹp rơi vào trên người Tử Huyên, trên mặt nở nụ cười ôn nhu, nhẹ giọng nói:
- Tử Huyên, chúng ta trở về rồi.
- Tỷ tỷ, ta rất nhớ ngươi.
Tử Huyên chạy như bay đến, trực tiếp lao vào lòng Khương Hồng Nhan.
Từ Khuyết trợn to hai mắt, vô cùng ước ao.
Sau một khắc, hắn cũng mở hai tay ra, chạy tới Khương Hồng Nhan và Tử Huyên, hô lớn:
- A, chúng ta rốt cục đã đoàn tụ rồi.
- Hứ, ngươi đi ra!
Tử Huyên vô cùng cảnh giác, trước khi Từ Khuyết kịp đến đây, lập tức trừng mắt nhìn hắn.
Từ Khuyết thấy mình đã bỏ mất cơ hội tốt, vô cùng đau đớn che ngực.
- Ngươi làm gì thế?
Tử Huyên trừng đôi mắt đẹp hỏi.
Từ Khuyết tiếc nuối lắc đầu thở dài:
- Không có gì, vừa vặn nhìn thấy các ngươi đoàn tụ, tỷ muội tình thâm, trái tim pha lê của ta nổ tung... phi, không đúng, trái tim của ta rất cảm động.
"Phốc!"
Tử Huyên không nhịn được cười khúc khích.
- Từ Khuyết, mấy năm không gặp, tính tình của ngươi sao vẫn không thay đổi thế?
- Phí lời, tính tình thì sao có thể tùy tiện thay đổi?
Từ Khuyết không nói gì nói.
Tử Huyên nhất thời đỏ mặt lên, mắng một tiếng:
- Đồ lưu manh! Hừ, không để ý đến ngươi! Tỷ tỷ, chúng ta đi, ta có rất nhiều chuyện muốn nói cùng ngươi.
Nói đến đây, Tử Huyên kéo tay Khương Hồng Nhan cùng đi ra ngoài.
- Được.
Khương Hồng Nhan khẽ mỉm cười, cũng tùy ý để nàng nắm tay kéo đi.
Từ Khuyết nhìn hai người không để ý tới hắn rời đi, trong nháy mắt liền cười khổ.
Bi kịch, sớm biết thì đã không trở về nhanh như thế rồi, bây giờ hai tỷ muội đoàn tụ, không biết phải tán gẫu mấy ngày mấy đêm đây.
- Husky chết tiệt, ngươi xong rồi!
Từ Khuyết nghĩ đến Tử Huyên xuất hiện ở đây là vì Husky, nhất thời giận không có chỗ phát tiết.
Lúc này hắn cất bước rời khỏi tẩm cung, đi ra bên ngoài cung điện.
Mấy năm không trở về, nhưng đối với người trong hoàng cung hay ở ngoài đều có ấn tượng khắc sâu với Từ Khuyết.
Dọc theo đường đi, dù là cấm vệ trong cung hay là cung nữ gặp được Từ Khuyết, đều kinh ngạc một lát, sau đó mới cung kính hô một tiếng "Gia Cát tướng quân".
Đi ra hoàng cung sau, tu sĩ trong Hoàng thành cùng bách tính nhìn thấy hắn, cũng có biểu hiện đồng dạng.
Thậm chí còn có người mở miệng hỏi hắn, Tạc Thiên Bang Vạn Đạt quảng trường khi nào mới có thể mở lại, rất nhiều người nhớ hương vị Hamburger và khoai tây chiên, cùng với các loại kem cà phê.
- Chuyện này... ngày sau mở, ngày sau mở. Mọi người trước tiên nhường một chút, ta hôm nay muốn làm thịt chó.
Từ Khuyết rất gian nan đi xuyên qua đám người, một lòng muốn tìm Husky xả giận, nào còn suy xét đến việc mở lại Tạc Thiên Bang Vạn Đạt quảng trường.
Nhưng mà, khi hắn đi xuyên qua đoàn người đông đúc, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía trước, rồi lập tức ngẩn ra.
Chỉ thấy ở cuối con đường, một thân ảnh quen thuộc đang dần dần đi qua.
- Tiên nữ tỷ tỷ? Tại sao nàng lại ở đây?
Từ Khuyết nhất thời cả kinh, khó có thể tin.
Lúc trước ở trong bí cảnh gặp phải đạo cô xinh đẹp, cũng chính là sư phụ Tử Hà tiên tử của Đoạn Cửu Đức, không ngờ nàng ấy lại xuất hiện ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận