Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1448: Thiên Tài

Giữa người và người, sẽ luôn có chênh lệch.
Nhưng nhân sinh trên đời luôn thú vị như thế.
Lúc này, Từ Khuyết vừa thôn phệ thượng cổ hạo kiếp, khóe miệng vừa cong lên ý cười.
Lần này có thể vượt qua đợt thiên kiếp nhẹ nhàng thứ nhất như vậy, thuần túy là bởi vì thân thể đủ mạnh, đặc biệt sau khi được Thiên Địa Dung Lô gột rửa, thân thể đã tiến vào cấp độ càng mạnh mẽ hơn.
Lúc trước thân thể hắn được xưng là Thánh Thể tiểu thành, nhưng nhiều lắm cũng chỉ có thể tương đương với Minh Vương Trấn Ngục Thể đại thành của Mạc Quân Thần.
Nhưng sau khi trải qua Thiên Địa Dung Lô gột rửa, thân thể hắn vẫn như trước là cấp độ Thánh Thể tiểu thành, nhưng đã hoàn toàn nghiền ép Minh Vương Trấn Ngục Thể đại thành của Mạc Quân Thần.
Đây là một loại tiến hóa lượng biến dẫn đến chất bất biến, lại giống như là bỏ một tảng đá lớn vào trong bình, cho thêm cát mịn, lại cho thêm nước, hoàn toàn trở nên phong phú.
- Đến đây đi, lại đến nhiều một chút.
Trong lòng Từ Khuyết không ngừng cười lạnh.
Lúc trước hắn tự nghĩ ra một pháp quyết, chính là dùng thiên lượng ngưng kiếp lực tụ mà thành, nhưng sau khi thân thể tái tạo, lực lượng thiên kiếp đều bị rút khô, khó có thể hút thêm nhiều lôi đình để dự trữ như vậy.
Mà lần này, năm lượt thiên kiếp đồng thời đến, để hắn thấy pháp quyết tự nghĩ ra có cơ hội tái hiện.
Nếu tiện tay mà có thể đánh ra một tia thượng cổ hạo kiếp, như vậy dù đối mặt với Tiên Vương thì đã sao?
Nhìn một chút tình cảnh bây giờ của bọn họ chật vật thế nào kìa.
Nghĩ đến đây ánh mắt Từ Khuyết quét về phía dưới.
Trong mười vị Tiên Vương, có vài người thành công thoát được một kiếp, nhưng có vẻ đã vô cùng suy yếu.
Ba vị Tiên Vương của Thần Nông Thị tộc, có hai vị ngồi xếp bằng trên mặt đất, không để ý tới chuyện gì khác, đang tập trung tự chữa thương, một vị Tiên Vương khác nằm trên đất thoi thóp, trên người hắn khắp nơi be bét máu thịt.
Tình cảnh này khiến Từ Khuyết vô cùng thoải mái.
Đây chính là kết quả mà Từ Khuyết muốn thấy.
Hơn nữa, chuyện này vẫn chưa kết thúc được, tất cả mới chỉ là vừa bắt đầu mà thôi.
- Đợt thiên kiếp thứ nhất đã dằn vặt các ngươi thành như vậy? Các ngươi lấy đâu ra lá gan mà đánh một trận cùng ta?
Từ Khuyết vừa hấp thu thiên kiếp, vừa lạnh giọng cười nói.
Sắc mặt mười vị Tiên Vương đã khó coi đến cực điểm, không nói một lời.
Tất cả tu sĩ trong Thiên Sát Thành cũng chỉ lắc đầu không biết nói gì.
Tình huống như thế, tất cả mọi người đều không nghĩ tới, cũng chưa từng thấy.
Một Đại La Tán Tiên, còn trâu bò hơn cả Tiên Vương, nói ra có ai tin tưởng?
. . .
Cùng lúc đó, ngoài Thiên Sát Thành, cách xa khu vực Từ Khuyết Độ Kiếp mấy vạn dặm, ở một địa phương giữa núi rừng.
Hai nữ tử một trước một sau truy đuổi, nữ tử xông vào trước, một thân vân thường màu đen, khuôn mặt tinh xảo, trời sinh quyến rũ, vóc người yêu diễm.
Nữ tử truy đuổi phía sau, lại một thân áo trắng tố quần, kỳ ảo như tiên, khí chất xuất trần.
- Nghê Thường tiên tử, giữa chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận gì, ngươi cần thiết xông qua hai giới, sống chết đuổi theo ta không tha sao? Hay là nói, người Thánh Nguyệt Điện các ngươi đều thích quản việc không đâu như thế.
Nữ tử mặc áo đen vừa lao về phía trước, vừa nhẹ giọng cười nói, dáng vẻ rất thong dong.
Nữ tử mặc áo trắng lạnh lùng, trầm giọng quát lên:
- Thu Tử Ly, ngươi trộm thánh thủy của Thánh Nguyệt Điện ta, việc này đã kinh động đến Tiên Đế, ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn theo ta trở lại đền tội, bằng không trên thế gian này sẽ không còn chỗ để ngươi dung thân nữa.
- A, kinh động Tiên Đế thì làm sao, Thánh Nguyệt Điện các ngươi bắt nạt môn hạ đệ tử của ta, hiện tại ta lấy thánh thủy của các ngươi đi cứu người, có cái gì không đúng sao?
Nữ tử mặc áo đen lắc đầu cười lạnh.
- Ngươi không phải lấy, là trộm, hơn nữa là trộm từ chỗ ở của ta!
Trên gương mặt nữ tử mặc áo trắng ẩn ẩn có vẻ tức giận.
- Hết cách rồi, ai bảo ngươi là Thánh Nữ Thánh Nguyệt Điện đây, không ăn trộm của ngươi thì trộm ai đây? Nghê Thường tiên tử, ta khuyên ngươi vẫn đừng đuổi nữa, dù gì ngươi cũng không đuổi kịp ta, cần gì chứ.
Nữ tử mặc áo đen cười nói.
- Hừ, vậy thì thế nào, trên người ngươi đã có dấu ấn Thánh Nguyệt Điện ta, bất luận ngươi chạy trốn tới nơi nào, đều sẽ bị chúng ta tìm được.
Nữ tử mặc áo trắng hừ lạnh một tiếng, tiếp tục truy đuổi.
Ầm ầm ——!
Đột nhiên, phía sau hai người truyền đến một tiếng sấm rền nổ vang.
Nữ tử mặc áo trắng nhất thời ngẩn ra, nữ tử mặc áo đen cũng giống như bị dọa sợ hết hồn.
- Khí thế này. . . là thượng cổ hạo kiếp?
Nữ tử mặc áo đen kinh ngạc nói.
- Không đúng, gông xiềng ở Thiên Châu còn chưa triệt để mở ra, làm sao có khả năng xuất hiện người độ loại kiếp này?
Nữ tử mặc áo trắng ngừng truy đuổi bước tiến, xoay người nhìn về phía sau.
Nhìn đám lôi vân to lớn che kín bầu trời khu vực này, nhìn qua có vẻ vô cùng đáng sợ.
- Một Thiên Châu nho nhỏ, lại có người khiến thiên đố kỵ như thế, hiển nhiên là một người có tài, nếu có thể kéo vào môn hạ của ta . . .
Nữ tử mặc áo đen hai mắt sáng ngời, vui vẻ nói.
Vèo!
Nhưng nàng còn chưa dứt lời nói, nữ tử mặc áo trắng đột nhiên ngang trời bay lên, trực tiếp xoay người phóng về con đường lúc trước vừa chạy tới.
Nữ tử mặc áo đen thoáng biến sắc:
- Nghê Thường tiên tử, ngươi có ý gì, người kia là ta coi trọng trước!
- Hừ, Thiên Ma Điện các ngươi là tà môn ma đạo, chỉ có thể dạy hư đệ tử, hắn phải gia nhập Thánh Nguyệt Điện của ta!
Nữ tử mặc áo trắng nháy mắt đã cách đó rất xa, lạnh giọng đáp lại.
- A, chúng ta tà môn ma đạo, cũng tốt hơn Thánh Nguyệt Điện các ngươi chỉ thích giả tạo.
Nữ tử mặc áo đen cười giận dữ, tăng nhanh tốc độ.
Vị trí hai người lập tức xảy ra biến hóa, một trước một sau, lại bắt đầu đuổi về Thiên Sát Thành.
Mấy tức sau, hai người gần như cùng lúc xuất hiện ở biên giới khu vực Độ Kiếp.
Lại nhìn cấm chế bên trong khu vực này, mười vị Tiên Vương vô cùng chật vật, cùng với Từ Khuyết đang ở giữa không trung thôn phệ thượng cổ hạo kiếp, hai người đều không khỏi choáng váng.
- Lại là hắn?
Hai người hầu như trăm miệng một lời, kinh hô.
Trước đây khi Từ Khuyết giáo huấn nhục nhã Dược Thần, các nàng lẫn trong đám người thấy Từ Khuyết, đều lưu lại ấn tượng.
Hiện tại lần thứ hai nhìn thấy Từ Khuyết, chớp mắt đã nhận ra hắn.
- Người này Độ Kiếp có động tĩnh lớn như vậy, lại chỉ là một Đại La Tán Tiên?
Nữ tử mặc áo trắng tỏ vẻ kinh sợ.
- Ta còn tưởng rằng người Độ Kiếp chí ít cũng là một vị Tiên Vương, không nghĩ tới. . . xem ra lần này nhặt được bảo vật rồi!
Nữ tử mặc áo đen phản ứng lại, tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
- Hừ, đừng hòng nhận loạn đệ tử.
Nữ tử mặc áo trắng cũng nhanh chóng hồi thần, một bước bước ra, tới gần khu vực cấm chế.
Nữ tử mặc áo đen cũng không cam lòng rơi ở phía sau, chớp mắt một cái cũng lướt về phía trước đi.
Mặc dù như thế, hai người đều không xuyên qua cấm chế, dù sao nếu đi vào, các nàng cũng sẽ bị thiên kiếp nhìn chằm chằm.
- Ồ, xem dáng dấp kia, thật giống như hắn đang mượn thiên kiếp, muốn tiêu diệt những Tiên Vương này.
Hai mắt nữ tử mặc áo đen sáng ngời, cười tủm tỉm nói ra:
- Nghê Thường tiên tử, người như vậy, hình như không thích hợp với Thánh Nguyệt Điện các ngươi đi?
Nữ tử mặc áo trắng nhíu nhíu mày, không đáp lại, dù sao trước đây nàng có chút phản cảm đối với hành vi Từ Khuyết nhục nhã Dược Thần, hiện tại lại nhìn tới Từ Khuyết mượn dùng thiên kiếp đến hại mười vị Tiên Vương, thực sự có chút khó có thể tiếp thu.
Dù sao trong Thánh Nguyệt Điện các nàng, loại hành vi này sẽ bị đồng đạo xem thường và coi là trơ trẽn.
Nhưng người trẻ tuổi trước mắt này, cốt linh không tới 200 tuổi, mà đã tu luyện đến cảnh giới Đại La Tán Tiên.
Mấu chốt là chỉ dựa vào tu vi Đại La Tán Tiên, còn có thể dẫn tới thiên kiếp có động tĩnh lớn như vậy, thực sự quá kinh diễm.
Người có tư chất như thế, nếu gia nhập vào Thánh Nguyệt Điện, nhất định là một đại báu vật của Thánh Nguyệt Điện.
Nhưng vấn đề tác phong của người này, e là sẽ tốn công hảo hảo dạy dỗ một phen rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận