Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1219: Quyền Thế

Bang chủ Tạc Thiên Bang!
Tất cả người của Lý Quốc đều kinh ngạc, khó có thể tin, vạn phần ngơ ngác.
Bang chủ Tạc Thiên Bang trong truyền thuyết, lại là một người còn trẻ như vậy.
"Phù phù!"
Đang lúc này, vài tiếng quỳ xuống đất vang lên.
Bốn tên hộ pháp của Thất Tinh Thư Viện, tỏ vẻ trắng xám hướng Từ Khuyết quỳ xuống, cả người run lẩy bẩy, cảm giác lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt một mảng lớn.
Trong lòng bọn họ sợ hãi vạn phần, hoàn toàn không nghĩ tới Từ Khuyết lại có lai lịch lớn như vậy, quan trọng là mấy người bọn mình còn trắng trợn muốn cướp Tiên Khí của hắn, CMN đây quả thực chính là tìm chết mà.
- Bang. . . bang chủ, tha mạng!
- Chúng ta có mắt không tròng, xin bang chủ thứ tội!
Vài tên hộ pháp của Thất Tinh Thư Viện đều dập đầu, cực kỳ kinh hoảng hô.
- Chuyện này. . .
Cùng lúc đó, viện trưởng của Thất Tinh Thư Viện ở trong đám người phía sau, trong lòng hồi hộp một tiếng, cả khuôn mặt trở nên khó coi.
Y đã nhìn thấy thi thể của một vị hộ pháp của thư viện mình, lại nhìn tới bốn tên hộ pháp đang quỳ xuống đất xin tha kia, làm sao còn không thấy được là đã phát sinh cái gì.
Mấy lão già chết tiệt này, lại đắc tội với bang chủ Tạc Thiên Bang!
Viện trưởng của Thất Tinh Thư Viện nắm chặt nắm đấm, trong lòng căm tức không thôi, y đã cảm giác được rất nhiều ánh mắt đều nhìn tới đây.
- Ngô viện trưởng, thư viện của ngươi tiếp đón quý khách Địa Châu như vậy sao?
Sắc mặt của hoàng đế Lý Quốc cũng phát lạnh, trầm giọng hỏi.
Tuy rằng địa vị của Thất Tinh Thư Viện ở Lý Quốc cực kỳ cao, thậm chí ngay cả vị hoàng đế là y đều không thể khống chế, nhưng tình huống bây giờ như thế, y không thể không nói được.
- Thánh thượng yên tâm, việc này ta nhất định sẽ cho ngài cùng với chư vị Địa Châu một bàn giao thoả mãn.
Lúc này Ngô viện trưởng chắp tay nói, lập tức từ trong đám người lướt ra, trong tay lấy ra một cái quạt giấy màu bạc, ngang trời quét qua.
Xèo!
Trong nháy mắt, vài đạo ánh sáng màu bạc bắn nhanh mà ra, hóa thành ánh đao sắc bén, trực tiếp chém xuống đầu gối của bốn tên hộ pháp này.
Bốn tên hộ pháp kia liền trốn cũng không dám trốn, thậm chí cũng không dám phản kháng.
Sau đó chỉ nghe "Phốc phốc" một tiếng, vài đạo máu tươi từ bên trong đầu gối của bốn tên hộ pháp bắn toé ra!
Bốn tên hộ pháp lập tức "A" một tiếng hét thảm lên, hiển nhiên thương thế cũng không nhẹ, hai chân đều bị cắt đứt.
- Tại hạ viện trưởng Ngô Tắc Thủ của Thất Tinh Thư Viện, tham kiến bang chủ Tạc Thiên Bang. Việc này là do ta quản giáo không nghiêm, xin bang chủ thứ tội.
Lúc này, Ngô viện trưởng cũng chắp tay mặt hướng Từ Khuyết, quỳ một chân trên đất, la lớn.
- Ồ? Ngươi không hỏi một chút là đã xảy ra chuyện gì sao?
Từ Khuyết quét Ngô viện trưởng một cái, cười nhạt hỏi.
- Bất luận chuyện gì, đều là thư viện ta sai, xin bang chủ thứ tội.
Ngô viện trưởng không chậm trễ chút nào đáp.
Thời điểm như thế này, dù cho là Từ Khuyết chủ động gây sự, y cũng phải nói như vậy, huống chi từ trên nét mặt của mấy hộ pháp này liền có thể thấy được, lần này rõ ràng là do bọn họ chủ động gây sự.
- Ừm, không tệ, đã có thái độ nhận sai này, vậy ta cũng không truy cứu thêm, nhưng chờ một lúc nữa ta đi qua thư viện các ngươi ngồi một chút, uống chút trà.
Từ Khuyết cười híp mắt gật đầu.
Lúc này Ngô viện trưởng thở dài ra một hơi, vội vàng đáp:
- Đa tạ bang chủ khoan dung độ lượng.
Husky cùng Đoạn Cửu Đức ở một bên nhìn thấy vậy lắc đầu liên tục, cười không nói.
Khoan dung độ lượng?
Ha ha, vẫn là quá trẻ tuổi, chờ một lúc tới Thất Tinh Thư Viện, các ngươi liền biết cái gì gọi là tàn nhẫn, cái gì gọi là Tạc Thiên vừa xuất hiện, chỉ còn kim chỉ.
- Ừm, nhưng việc của Thất Tinh Thư Viện vẫn không tính là cái gì, chủ yếu là người này. . . à đúng rồi, Minh công tử, tuổi còn trẻ, tác phong đúng là rất tàn nhẫn nha.
Lúc này, Từ Khuyết cười tủm tỉm nhìn về phía Minh công tử cùng hơn mười hộ vệ Minh gia kia.
Híttt!
Ở đây lập tức vang lên một trận tiếng hít vào.
Hoàng đế Lý Quốc còn có chúng thần, kể cả đại nhân vật của các thế lực còn lại, ánh mắt đều quét về phía gia chủ Minh gia.
Gia chủ Minh gia đã đầu đầy mồ hôi lạnh, thấp thỏm bất an trong lòng, từ lúc nhìn thấy Minh Thành, y liền biết xong đời rồi, bây giờ Từ Khuyết còn đích thân mở miệng nói chuyện, hiển nhiên việc này đã nghiêm trọng đến mức độ khủng bố.
- Bang. . . bang chủ, là ta sai rồi. . .
Minh Thành lập tức cũng ngã quỵ trên mặt đất, mở miệng xin tha.
Nhưng mới nói được một nửa, nước mắt hắn liền chảy ra, cảm giác thấy hơi có chút nói không được, bởi vì chuyện này, có vẻ như cũng đã không có khả năng cứu vãn.
- Làm sao, hai chữ tha mạng không nói ra được sao? Không có mặt mũi nói tiếp?
Từ Khuyết cười híp mắt hỏi.
Minh Thành cảm giác trên mặt là một mảnh đau rát, bị tàn nhẫn làm cho mất mặt.
Y cắn răng, căm tức nói:
- Ngươi đến cùng muốn như thế nào?
- Ồ ồ!
Từ Khuyết lập tức vui vẻ:
- Còn dám hung hăng với ta?
Vèo!
Gần như cùng lúc đó, một bóng người từ trong đám người phía sau vọt ra.
- Ngươi. . .
Minh Thành mới vừa há mồm muốn nói cái gì, kết quả "Đùng" một cái, tiếng một cái tát vang dội truyền khắp toàn trường.
- Câm miệng, nghịch tử nhà ngươi!
Gia chủ Minh gia xuất hiện ở trước mặt Minh Thành, tỏ vẻ tức giận, tức giận đến run cả người.
- Cha!
Minh Thành lập tức cúi đầu, tỏ vẻ uất ức cùng không cam lòng.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể ra sức, y chỉ có thể bản nhận xui xẻo, ai có thể ngờ được, bắt nạt một kẻ ngu ngốc bên đường, lại bắt nạt đến trên đầu bang chủ Tạc Thiên Bang.
- Từ bang chủ, lão phu không quản giáo được, nghịch tử này có mắt không tròng, đắc tội với ngài, xin ngài đại nhân có đại lượng, thông cảm cho.
Lúc này, gia chủ Minh gia nhìn về phía Từ Khuyết, chắp tay tạ lỗi nói.
- Không sao không sao.
Từ Khuyết cười ha ha khoát tay áo một cái.
Nhưng lúc gia chủ Minh gia mới vừa thở ra một hơi, Từ Khuyết lại nói tiếp:
- Ta rất thích tính cách này của quý công tử, làm việc đủ tàn nhẫn, ta nhất định sẽ thông cảm, ngươi cứ việc yên tâm. Hơn nữa vừa rồi ta cũng đã nói với hắn, chuyện này không có gì, chờ ta diệt cả nhà của hắn, việc này cũng sẽ trở thành quá khứ.
"Bạch!"
Trong nháy mắt, cả khuôn mặt của gia chủ Minh gia tại chỗ mất đi màu máu, giống như ngũ lôi oanh đỉnh, đầu óc trống rỗng.
Diệt. . . diệt toàn gia?
Đây chẳng phải là toàn bộ Minh gia cũng sẽ bị liên luỵ?
- Cha, việc này là sai lầm của ta, nhưng Minh gia ta không cần sợ hắn, cùng lắm chúng ta rời khỏi Lý Quốc, chẳng lẽ Tạc Thiên Bang của hắn còn có thể một tay che trời, vươn tay đến cả Huyền Hoàng Châu. . .
"Ầm!"
Lời của Minh Thành còn chưa nói hết, đột nhiên một luồng sức mạnh đánh đến trước mặt, đập bay cả người y, trên không trung trực tiếp nổ tung thành một đám mưa máu, bị mất mạng tại chỗ.
Người xuất thủ, chính là gia chủ Minh gia.
- Người đâu, giết hết những kẻ càn quấy này cho ta!
Thủ đoạn của gia chủ Minh gia cực kỳ quả đoán, trước hết giết Minh Thành, lại ra lệnh cho người thanh toán hơn mười tên hộ vệ của Minh Thành.
Không thể không nói, đây là một tên gia chủ rất sáng suốt, người bình thường đúng là không làm được loại quyết tâm này.
- Hả? Minh gia chủ, ngươi giết con trai của mình như vậy, e rằng không hay lắm đâu?
Từ Khuyết tựa như cười mà không phải cười hỏi.
Lúc này gia chủ Minh gia chắp tay nói:
- Bẩm bang chủ, nghịch tử này của ta có mắt không tròng, giữ lại cũng là tai họa, hơn nữa Minh gia ta còn có rất nhiều dòng dõi ưu tú, xin bang chủ đại nhân đại lượng, cho những người còn lại của Minh gia ta một cơ hội.
Lông mày của Từ Khuyết lập tức nhíu lại, gật đầu cười.
Hiển nhiên người gia chủ này không chỉ có một đứa con trai là Minh Thành, chẳng trách có thể tàn nhẫn như thế, nhưng xem ở trên loại thái độ này, Từ Khuyết cũng lười đi tới diệt cả nhà y.
- Thôi, đã như vậy, vậy chờ một lúc ta đi Thất Tinh Thư Viện xong, cũng đi Minh gia ngươi ngồi một chút, uống chút trà, mọi người nói một chút chuyện tình cảm.
Từ Khuyết một lần nữa cười ha hả nói.
- Đa tạ bang chủ khai ân.
Gia chủ Minh gia lập tức chắp tay nói lời cám ơn.
Viện trưởng Thất Tinh Thư Viện ở một bên, lông mày lập tức nhíu lại, đột nhiên cảm giác Từ Khuyết nói có chút không đúng lắm, thực sự chỉ là uống trà đơn giản như vậy thôi sao?
Cùng lúc đó, Lâm Ngữ Hi ở cách đó không xa, từ lâu đã tỏ vẻ dại ra.
Nàng làm sao cũng không nghĩ tới, thân phận của Từ Khuyết xoay ngược lại to lớn như vậy.
Trước một giây nàng còn mang theo Từ Khuyết bị người đuổi giết, thậm chí cảm giác sắp tuyệt vọng, nhưng một giây sau, Từ Khuyết liền nhảy một cái trở thành người trên người, chỉ cần dăm ba câu liền khiến nhiều đại nhân vật tranh nhau thanh lý môn hộ như vậy.
Đây chính là quyền thế của cường giả, khiến cho người người chấn động.
- Hắn. . . cuối cũng cũng không còn là hắn trước đây.
Cuối cùng, trong lòng Lâm Ngữ Hi yên lặng thở dài, cảm giác khoảng cách với Từ Khuyết càng xa xôi.
- Ồ, tiểu tử, ngươi thay đổi rồi rồi, nếu là trước đây, ít nhất ngươi phải giết chết toàn bộ Lý Quốc.
Lúc này, Husky cười ha hả trêu nói.
Tuy rằng có chút khoa trương, nhưng đổi làm Từ Khuyết trước đây, khẳng định là sẽ không dễ dàng buông tha Thất Tinh Thư Viện cùng Minh gia như vậy, tuyệt đối sẽ giết một nhóm lớn người trước.
Mọi người của Lý Quốc vừa nghe được lời này của Husky, lập tức sợ hết hồn, đặc biệt là hoàng đế Lý Quốc, vội vàng đi ra nói:
- Bang chủ, thứ tội, nếu như trẫm. . . không, nếu như ta biết ngài ở trong Lý Quốc, tuyệt đối sẽ không để những người này đối xử với ngài như vậy.
- Được rồi, dù sao ta cũng là người có lòng dạ mềm yếu.
Từ Khuyết xua tay cười nói.
Bây giờ hắn quan tâm, là tăm tích của bọn Khương Hồng Nhan, có vô số vấn đề muốn hỏi Husky và Đoạn Cửu Đức.
- Đa tạ Từ bang chủ, Từ bang chủ thực sự là người khoan dung độ lượng. Đúng rồi, Từ bang chủ, nếu như ngài không chê, có thể đến hoàng cung nghỉ ngơi một phen trước.
Lý Quốc hoàng đế tỏ vẻ xu nịnh nói.
Tuy rằng quý đến mức là đế vương của một quốc gia, nhưng so với nhiều thế lực lớn ở Trấn Nguyên Tiên Vực trên Địa Châu như vậy, tùy tiện một thế lực đi ra cũng có thể tiêu diệt Lý Quốc bọn họ, y chỉ là một hoàng đế, nào dám kiên cường.
Nếu có thể cùng Từ Khuyết có chút cảm tình, chỉ cần Từ Khuyết mở miệng, bảo y kính dâng ra hậu cung cùng ngôi vị hoàng đế của mình, y đều sẽ đồng ý.
- Quên đi, ta cần phải đi Thất Tinh Thư Viện cùng Minh gia một chuyến trước đã.
Từ Khuyết khoát tay nói.
Husky cũng lập tức nhảy ra, thô bạo cực kỳ nói:
- Có nghe hay không, Khuyết ca nói quên đi, các ngươi lại giả bộ cái gì, ta đánh các ngươi một trận bây giờ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận