Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1281: Rất Lợi Hại Phải Không?

Ầm!
Một tia sáng màu vàng xuyên qua hư không, rơi vào trên người Y Trọng, tia sáng màu vàng trong nháy mắt vỡ ra một cây ngân hoa óng ánh.
Y Trọng giơ cánh tay lên chặn lại, nhưng chỉ nghe răng rắc một tiếng bị gãy tại chỗ, rũ xuống với tư thế vặn vẹo, quay ngược 180 độ đặt trên mặt đất, khóe miệng tràn máu tươi, vẻ mặt trắng xám.
Hiển nhiên, Từ Khuyết đánh ra một đòn, trực tiếp khiến vết thương của y càng nặng thêm, cánh tay bị bẻ gẫy, trong cơ thể cũng bị nội thương.
Tình cảnh này khiến mọi người ở đây đều thấy ngơ ngác.
Đường đường là thiên tài của Thần Nông Thị tộc, là cưởng giả Thiên Tiên cảnh sơ kỳ, lại bị một lão đầu Bán Tiên cảnh đánh trọng thương, đây tuyệt đối là chuyện không thể nào.
Dù cho chuyện đã xảy ra trước mặt bọn họ, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy ở trong nhất định có gì đó quái lạ.
Chênh lệch giữa Bán Tiên cảnh và Thiên Tiên cảnh thực sự quá to lớn, dù có là Thánh Thể, cũng không thể bù đắp được loại chênh lệch này.
Trọng điểm là thực lực của Y Trọng, còn cường đại hơn rất nhiều so với Thiên Tiên cảnh bình thường, y là một người xuất sắc nhất trong đám thiên tài, làm sao có thể bị đánh đến thảm như vậy?
- Vị Từ lão này, chỉ sợ là hắn đã ẩn giấu cảnh giới thực sự.
Lúc này, một vị hộ vệ Dao Trì Kim Tiên cảnh nhìn về phía Bạch Thải Linh, sắc mặt nghiêm nghị truyền âm nói.
Có thể ẩn giấu thực lực, mà ngay cả bọn họ và đám người kia cũng không nhận ra, chứng minh thực lực vị Từ lão này, chí ít cũng là Đại La Kim Tiên.
Bạch Thải Linh khẽ gật đầu, trong lòng vô cùng kinh hãi, đến mức độ này, nàng không thể vẫn nghĩ rằng cha của Từ Khuyết là Bán Tiên cảnh, dù sao chuyện này thực sự quá khác thường.
Có thể khiến tu sĩ Kim Tiên cảnh đều không nhìn ra được cảnh giới thực sự, đúng là chỉ có Đại La Kim Tiên.
Nếu là như vậy, thì những chuyện khác đều có thể giải thích.
Phục hồi lại Bàn Đào Viên, dễ dàng hóa giải lệ khí ở đây, những việc này do một vị Đại La Kim Tiên làm thì đều có vẻ hợp lý.
Chuyện mà Dao Trì Thánh Mẫu không làm được, không có nghĩa là những Đại La Kim Tiên khác không làm được, dù sao mỗi một vị Đại La Kim Tiên, đều có sở trưởng khác nhau.
- Không nghĩ tới Từ Khuyết lại có một người cha mạnh mẽ như vậy, năm đó đúng thật là đã khinh thường hắn.
Bạch Thải Linh cười khổ lắc đầu.
Năm đó nàng xông vào Luyện Nguyệt Cung, sau khi bị người khác liên thủ ám hại thì không thể không ở lại một khối đại lục cấp thấp dưỡng thương, sau đó gặp được Từ Khuyết, lại cùng đi tới Luyện Nguyệt Cung.
Nhưng khi đó Từ Khuyết mới chỉ là một tiểu tu sĩ ngay cả Bán Tiên cảnh còn chưa chạm tới, thậm chí Bạch Thải Linh còn cảm thấy cả đời này tên kia cũng sẽ không đến được Thiên Châu.
Ai mà ngờ được gia hỏa này lại có một người cha cường hãn như thế, thực sự khiến người ta rất bất ngờ, đương nhiên, vị Từ lão này cũng khiến người ta rất khiếp sợ.
Đại La Kim Tiên trên Thiên Châu có thể đếm được trên đầu ngón tay, vị Từ lão này có thể khiếm tốn tới mức không có người nào biết, chứng tỏ là hắn đã lánh đời nhiều năm, đợi Từ Khuyết đến Thiên Châu, hắn mới hiện thân.
- Bạch Thánh Nữ, các ngươi thật sự không biết gì về vị Từ lão này sao?
Lúc này, Cơ Vô Vân lên tiếng hỏi Bạch Thải Linh.
Y dĩ nhiên cũng nhìn ra, vị Từ lão này tuyệt đối không chỉ là Bán Tiên cảnh, thậm chí không chỉ là y, ở đây hầu như tất cả mọi người cũng phát hiện ra đầu mối, đều quay sang nhìn Bạch Thải Linh, muốn từ nàng biết được đáp án!
Dù sao người là do Dao Trì mang tới, tất cả mọi người đều cảm thấy Dao Trì có lẽ sẽ biết chút gì.
Nhưng Bạch Thải Linh chỉ trầm mặc lắc đầu, nàng đúng là không biết gì nhiều, nếu không vừa nãy nàng đã không sốt ruột muốn khuyên vị Từ lão này không cần chiến đấu sinh tử với Y Trọng như vậy.
- Xem ra đây là một đại nhân vật lánh đời.
Cơ Vô Vân thâm ý nhìn Bạch Thải Linh nói một câu.
Nếu ông lão này mai danh ẩn tích, thì mặc kệ Bạch Thải Linh có phải thật sự không biết hay không, nàng cũng không thể nói cho bọn họ tất cả mọi chuyện liên quan với ông lão này.
- Nhưng khiến ta hứng thú hơn chính là, nếu như vị Từ lão này thực sự là Đại La Kim Tiên, vậy tại sao hắn giấu diếm được cấm chế ở lối vào, đi vào chiến trường cổ này?
Lúc này, Cơ Vô Vân lại nói nhỏ một câu, biểu hiện vô cùng quái lạ.
Mọi người ở đây nghe vậy nhất thời đều cảm thấy kinh ngạc.
Bạch Thải Linh cũng là ngẩn ra, ở lối vào di tích chiến trường cổ này có bày cấm chế vô cùng cường đại, hạn chế tu sĩ có cảnh giới trên Kim Tiên cảnh tiến vào, dù có là Đại La Kim Tiên, dường như cũng không có cách nào giấu diếm được những cấm chế kia, trừ phi. . . cảnh giới thực sự của vị Từ lão này, vượt cả Đại La Kim Tiên.
Nghĩ đến điểm này, trái tim Bạch Thải Linh đập loạn lên, bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ.
Trên Đại La Kim Tiên, chính là Tiên Vương hoặc Tiên Tôn thậm chí là Tiên Đế!
Cho tới nay, bao gồm cả Dao Trì Thánh Mẫu, rất nhiều Đại La Kim Tiên đều từng nói, Tiên Vương cùng Tiên Tôn thậm chí là Tiên Đế trên thế gian này còn chưa tuyệt diệt, bọn họ chỉ ngủ say, cuối cùng có một ngày sẽ tỉnh lại.
Nhưng cách nói này đã từ mấy ngàn năm trước, nhưng cho tới giờ chưa có ai gặp Tiên Vương hoặc tồn tại trên Tiên Vương, vì thế dần dần, rất nhiều người đều cảm thấy bọn họ có thể sẽ không tỉnh lại, hoặc là ít nhất sẽ không tỉnh lại trong thời đại này của bọn họ.
Nhưng hiện tại, thân phận vị Từ lão này, khiến Bạch Thải Linh cùng với mọi người ở đây có chút sợ hãi.
Mới đầu đoàn người chỉ suy đoán hắn có lẽ là một vị Đại La Kim Tiên, mới có thể ẩn giấu cảnh giới chân thực dưới mí mắt của những tu sĩ Kim Tiên cảnh, nhưng Đại La Kim Tiên lại không thể giấu giếm được cấm chế của chiến trường cổ này, vì thế mọi người liên hệ hai chuyện này lại liền lập tức hoảng sợ.
Ánh mắt của mọi người, toàn bộ tụ tập trên người Từ Khuyết, tinh thần rung động, đồng thời cũng vô cùng hiếu kỳ.
Vị Từ lão này là cha của Từ Khuyết, chẳng lẽ thật sự chính là Tiên Vương hoặc bên trên Tiên Vương?
Hắn ngủ say vô số năm, bây giờ mới tỉnh lại?
Đây chính là nguyên nhân trong cơ thể hắn ẩn chứa nhiều tử khí như vậy sao?
Nội tâm đám người bắt đầu suy đoán về thân phận Từ Khuyết, nhưng không ai dám mở miệng hỏi hắn.
Dù sao mặc kệ hắn là Tiên Vương hay Tiên Tôn gì đó, thực lực của hắn đã vượt qua phạm trù nhận thức của mọi người, không ai dám trêu chọc tồn tại này.
Cùng lúc đó, ở chính giữa tế đàn.
Y Trọng ôm cánh tay bị gãy, vẻ mặt âm trầm đứng lên.
Trên trán y thấm đầy mồ hôi lạnh, tay trái ôm lấy tay phải, cả người tỏa ra một mùi thơm linh dược nồng nặc.
Sau một khắc, cánh tay phải bị gãy kia của y lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khỏi hẳn, thương thế bên trong cơ thể cũng đang khôi phục.
CMN!
Từ Khuyết thấy thế thì vô cùng ngạc nhiên, có chút khó có thể tin, suýt chút nữa đã nghĩ rằng tên này cũng giống như mình, đều có một hệ thống có công năng tự động khôi phục.
Nhưng trên người đối phương tràn ngập ra một mùi thuốc nồng nặc, khiến Từ Khuyết cảm thấy không đúng.
Mùi thuốc này dường như đến từ thân thể Y Trọng, giống như thân thể của hắn chính là một cây linh dược, vết thương nào cũng có thể khỏi hẳn.
- Bách Dược Linh Thể, quả thật là danh bất hư truyền.
Lúc này, Cơ Vô Vân nhẹ giọng nói.
Đám thiên tài bên cạnh cũng dồn dập gật đầu.
Bách Dược Linh Thể, đúng là phi phàm.
Y Trọng có thể trở thành thiên tài, đồng thời là Thần Tử dự bị của Thần Nông Thị tộc, đương nhiên là vì y có năng lực đặc biệt.
Bách Dược Linh Thể chính là huyết mạch do tổ tiên Thần Nông Thị tộc truyền thừa xuống, nhưng đa số huyết mạch các đời truyền thừa cũng không tinh khiết, không tạo thành được Bách Dược Linh Thể, chỉ có huyết mạch Y Trọng là có độ tinh khiết cao nhất, đồng thời được vô số thiên tài địa bảo của thị tộc đào tạo, mới có thể trở thành Bách Dược Linh Thể.
Người có thể chất này, trời sinh đã có năng lực hồi phục mạnh mẽ, bách độc bất xâm, dù cho bị thương nặng, thoi thóp, chỉ cần còn một hơi thở, không cần bất kỳ linh dược nào, bọn họ cũng có thể dựa vào thân thể khôi phục thương thế.
Chuyện này cũng có nguyên lý như thằn lằn đứt đoạn mất đuôi sau đó vẫn còn có thể mọc trở lại.
Nhưng, Từ Khuyết lại không biết gì về những loại thể chất này, đến hiện tại những thể chất mà hắn biết chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngoại trừ Bá Thể và Thần Thể, cùng với Thánh Thể của hắn, thì còn Tiểu Nhu có Hỗn Độn Ngũ Hành Thể, Khương Hồng Nhan có Thiên Vận Thể, Thánh Tông tên kia có Đạo Thai Thần Thể.
Vì thế, khi nghe Cơ Vô Vân nói ra bốn chữ Bách Dược Linh Thể, Từ Khuyết mặt không cảm xúc, hờ hững cười nói:
- Bách Dược Linh Thể, rất lợi hại sao?
Đúng thế, rất lợi hại sao?
Hắn có một hệ thống có công năng tự động khôi phục đấy, dường như cũng không kém hơn cái gọi là Bách Dược Linh Thể này.
- Có lợi hại hay không, liên quan gì tới ngươi? Lão gia hoả, ta biết ngươi che giấu tu vi, nhưng ở chỗ này, ngươi nhất định không dám lộ ra thực lực chân chính, bằng không sức mạnh cấm chế ở nơi này sẽ hủy diệt ngươi.
Lúc này, Y Trọng nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết, lạnh lùng nói.
Thương thế của y đã khôi phục hoàn toàn, vẻ mặt tràn đầy sát ý, đầu ngón tay hướng về trước điểm một cái, trường kích màu đen đã bay ngược về trong tay y.
Hắn còn muốn tiếp tục đánh, dù y cũng đoán Từ Khuyết có khả năng là tồn tại trên Tiên Vương, nhưng y cũng không thể lùi bước.
Nói thật, trong lòng y đã hối hận vì hành động lúc trước, không nên lấy tiền đồ của mình ra để tuyên thề, nhưng lời thề đã nói xong, thế nên không thể không hoàn thành được.
Nếu ngày hôm nay y không có cách nào tiêu diệt Từ Khuyết, như vậy đời này của y sẽ không thể đột phá tới Kim Tiên cảnh, chuyện này đối với y mà nói thực sự là còn khó chịu hơn so với chết đi.
Vì thế, y chỉ có thể tiếp tục đánh.
- Ồ? ngươi nhìn ra ta ẩn giấu tu vi?
Hai mắt Từ Khuyết nheo lại, cười nhạt nói.
Trên thực tế, Từ Khuyết cũng rõ ràng, mình đã biểu hiện ra thực lực mạnh mẽ như vậy, những người ở đây lại không phải người ngu, khẳng định có thể nhận thấy hắn ẩn giấu tu vi thật sự.
Đương nhiên, Từ Khuyết cũng không nghĩ quá nhiều, hoàn toàn không biết đám người kia đã coi hắn là tồn tại trên Tiên Vương.
Mà hiện tại hắn nói ra lời này, khiến nội tâm đám người ở đây đột nhiên nhấc lên, thầm nói chẳng lẽ họ thật sự đoán đúng rồi.
Nhưng Y Trọng kia như tên đã lắp vào cung, không thể không bắn được.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Khuyết, sát khí mạnh mẽ nói:
- Lão gia hoả, ta mặc kệ ngươi là cảnh giới gì, mặc kệ ngươi có dùng tới thực lực cảnh giới chân chính hay không, ngày hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết!
Ầm!
Một tiếng vang trầm thấp, trường kích màu đen trong tay hắn đột nhiên chấn động, kim loại màu đen dần bị bóc ra, lộ ra màu vàng óng ánh.
- Đây là. . .trung phẩm Tiên Khí!
Lúc này có người kinh sợ kêu thành tiếng.
Bản mệnh Tiên Khí này của Y Trọng, lại là trung phẩm Tiên Khí, lúc trước màu đen bao bên ngoài kia hình như là một loại phong ấn, phong ấn trường kích này thành hạ phẩm Tiên Khí, nhưng hiện tại phong ấn đã bị phá vỡ, cấp bậc chân chính của trường kích cũng hoàn toàn lộ ra.
- Ha ha, ta vốn chuẩn bị giữ lại thủ đoạn này để dùng trong cuộc tỷ thí Thần Tử, không nghĩ tới hiện tại không thể không lấy ra.
Y Trọng cầm trường kích màu vàng, nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết rồi cười lạnh.
Mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc, sau đó rất nhanh đã phản ứng lại.
Y Trọng lấy ra trung phẩm Tiên Khí, chính là muốn bức bách vị Từ lão kia vận dụng đến thực lực chân chính.
Một khi vị Từ lão kia dùng tới cảnh giới thực lực chân chính, thì cấm chế ở chỗ này sẽ tiêu diệt hắn, nếu như không dùng tới thực lực chân chính thì Y Trọng dùng trung phẩm Tiên Khí này cũng đủ để lấy tính mạng của hắn.
Dù sao chỗ này là Thần Linh Cổ Chiến Trường, cấm chế đủ để đối phó với cả Thần Linh, dù là Tiên Vương hay Tiên tôn thậm chí là Tiên Đế, cũng có thể bị xoá bỏ trong nháy mắt.
Vì thế, đối với Y Trọng quyết định làm thế, tất cả mọi người đều không khỏi âm thầm gật đầu tán thưởng.
Bởi vì y đi bước đi này rất tốt, là một nước cờ hay, cũng là hi vọng tìm đường sống trong tuyệt lộ đen tối.
- Nếu như hắn thực sự là tồn tại bên trên Tiên Vương, hiện tại xuất hiện trung phẩm Tiên Khí, hắn sẽ không dễ dàng đối phó như thế.
Cơ Vô Vân đứng dưới tế đài, sắc mặt ngưng trọng nói.
Tuy rằng bọn họ đều hiểu nhân vật trên Tiên Vương khủng bố cỡ nào, nhưng ở nơi này quá mức đặc thù, sức mạnh cấm chế mạnh tới mức khiến da đầu người ta tê dại, ngay cả tồn tại bên trên Tiên Vương muốn đi vào cũng cần áp chế cảnh giới.
Vì thế nếu như vị Từ lão này bởi vì bại lộ thực lực chân chính ở đây mà bị cấm chế tiêu diệt, vậy thì thật sự là chết quá oan uổng rồi.
Đáng tiếc chuyện này cũng hết cách rồi, dù sao theo tình hình hiện tại thì Y Trọng chiếm được thiên thời địa lợi.
Có một trung phẩm Tiên Khí, hơn nữa còn ở trong Thần Linh Cổ Chiến Trường này, đối với Y Trọng mà nói, thực sự quá có lợi.
- Từ lão, chúng ta nhận thua đi.
Lúc này, Bạch Thải Linh đột nhiên nói với Từ Khuyết.
Mặc kệ Từ lão có phải thật sự là tồn tại trên Tiên Vương hay không, nàng đều cảm thấy cuộc chiến này không thể tiếp tục nữa, bởi vì kết quả cuối cùng đều là Từ lão thiệt thòi lớn, thậm chí còn có thể chết ở nơi này.
Ầm!
Nhưng Y Trọng rõ ràng không cho Từ Khuyết cơ hội nhận thua.
Khi Bạch Thải Linh vừa hô lên, trường kích màu vàng trong tay Y Trọng đã cắt phá không khí, xuyên qua hư không, chém xuống Từ Khuyết.
Trường kích màu vàng như biến thành một mặt trời óng ánh huy mang, chiếu rọi tứ phương, uy lực rõ ràng mạnh hơn lúc trước vô số lần.
- Lão gia hoả, ngươi muốn chọn chết kiểu gì đây?
Trên mặt Y Trọng tràn đầy vẻ trêu tức, thậm chí còn nở một nụ cười điên cuồng.
- Mặc kệ chọn như thế nào, ngươi đều phải chết chắc rồi. . .
Chưa nói dứt lời, Y Trọng lại đột nhiên ngẩn ra.
Y nhìn Từ Khuyết, không nhìn thấy chút sợ hãi nào trên mặt Từ Khuyết, thậm chí ngay cả vẻ mặt do dự cũng không có.
Y chỉ nhìn thấy một vẻ mặt giống như đang tiếc nuối.
Đúng, trên mặt Từ Khuyết không có cảm giác gì khác, mà chỉ có một chút tiếc nuối, trong lòng hắn đang tiếc trường kích màu vàng trong tay Y Trọng.
Một trung phẩm Tiên Khí tốt như vậy, trực tiếp phá hư thật sự rất đáng tiếc.
Lúc này Từ Khuyết chỉ nghĩ thế thôi.
Động tác trên tay hắn lại không có một chút hàm hồ, tay phải bỗng phất lên, một luồng hàn khí khủng bố trong nháy mắt tràn ra, bao phủ toàn trường.
- Huyền Băng Quỷ Vụ Thủ!
Từ Khuyết trầm giọng hét lên một tiếng, cánh tay trong chớp mắt đã hóa thành băng phách, một tầng băng sương dày đặc ngưng tụ lại, bắn về trước, trực tiếp bắn lên trường kích màu vàng trong tay Y Trọng.
"Ầm!"
Nắm đấm cùng trường kích va chạm vào nhau, giữa hư không xuất hiện một vòng sóng gợn, sóng khí vô hình nhanh chóng khuếch tán.
Sau đó, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, trường kích màu vàng trong tay Y Trọng đột nhiên bị băng sương bao phủ, rồi dần nứt toác ra.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, trường kích màu vàng bắt đầu vỡ vụn, "leng keng leng keng" một khối lại một khối mảnh vỡ kim loại rơi trên đất.
Trung phẩm Tiên Khí trường kích, phá!
Lúc này, Từ Khuyết liếc nhìn Y Trọng đã dại ra, đầu khẽ nghiêng, cười híp mắt hỏi:
- Trung phẩm Tiên Khí, rất lợi hại ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận