Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1767: Ta Muốn Mười Người!

Kế hoạch của Mộ Dung Vân Hợi rất đơn giản, đã Từ Khuyết là loại người phẩm đức cao thượng, vậy để hắn nắm giữ địa đồ mới là đáng tin nhất.
Dù sao lúc trước hắn đã nói, mục đích tìm Khuyết Đức Cẩu, chính là vì báo thù.
Thái Cổ bí cảnh gì gì đó, hắn căn bản không có hứng thú.
"Ngươi làm như vậy, liệu có phong hiểm hay không?" Thượng Quan Duệ Thiên thấp giọng hỏi.
Mộ Dung Vân Hợi khẽ lắc đầu, nói nhỏ: "Hẳn là sẽ không, ngươi biết vì sao tu sĩ Phật môn, bình thường tu luyện tương đối nhanh không?"
Tu sĩ Phật môn tại Tiên Vân Châu thuộc về đoàn thể tương đối đặc thù, trước khi bọn hắn tu luyện tới Tiên Tôn, tốc độ so với tu sĩ bình thường nhanh hơn không ít, mặc dù chiến lực thực tế khá yếu, nhưng loại phương thức tu luyện nhanh chóng này, lại khiến cho không ít tu sĩ hâm mộ.
Kỳ thật nguyên nhân trong đó đại bộ phận tu sĩ đều hiểu, nhưng sau khi hiểu rõ chỉ có thể cười khổ một tiếng, không biết làm gì hơn.
"Bởi vì thời khắc bọn hắn nhập Phật môn, đã lập xuống thanh quy giới luật, Phật môn tam độc bát giới chính là giới luật bọn hắn nhất định phải tuân thủ, tương đương với từ bỏ một chút dục vọng thuộc về thường nhân, đổi lấy thiên đạo chiếu cố, đạt tới hiệu quả nhanh chóng tu luyện." Mộ Dung Vân Hợi trầm giọng nói.
Tham sân si là tam độc, bát giới lần lượt là sát sinh, trộm cắp, tà dâm, vọng ngữ, uống rượu, thích hương thơm, ngồi nằm giường cao rộng rãi, ăn không đúng lúc.
Một khi phạm giới, Phật tâm liền sẽ dao động, nhẹ thì dẫn động tâm ma, nặng thì Phật tâm băng liệt tại chỗ, tu vi hủy hết.
Bởi vậy uy tín đệ tử Phật môn tại Tiên Vân Châu có thể nói là số một số hai, sau khi nhìn thấy một loạt hành động của Từ Khuyết vừa rồi, Mộ Dung Vân Hợi liền triệt để tin tưởng Từ Khuyết.
Hắn đúng là có thâm cừu đại hận với Khuyết Đức Cẩu.
Nếu như hắn nói láo, hoặc là cùng một bọn với Khuyết Đức Cẩu, hiện tại Phật tâm đã sớm dao động, khí tức uể oải, chịu đủ nỗi khổ tàn phá.
Nào có khả năng giống như bây giờ, còn có khí lực đứng lên?
"Cho nên chúng ta hoàn toàn có thể tin tưởng Đường Tam Tạng, hơn nữa phẩm tính đạo đức cao thượng như vậy, ta tin hắn trong quá trình dẫn đường, tuyệt đối sẽ không có ác ý hại chúng ta." Mộ Dung Vân Hợi tràn đầy tự tin, kiên định nói, "Tin tưởng ta, ta nhìn người rất chuẩn."
Đệ tử Phật môn không thể nói láo, cho nên hắn nói nhất định là thật.
Hắn nhất định có thâm cừu đại hận với Khuyết Đức Cẩu.
Vừa rồi hắn biểu hiện ra nhân đức chính nghĩa, tất cả đều là thật.
Logic rõ ràng kín đáo, không có kẽ hở, ngay cả Mộ Dung Vân Hợi cũng cảm thấy bội phục bản thân.
Đáng tiếc, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Từ Khuyết căn bản không phải đệ tử Phật môn.
Pháp Tuệ là người duy nhất biết được chân tướng, hiện tại đang đứng ở bên cạnh một mặt mộng bức.
Xảy ra chuyện gì?
Từ đạo hữu không phải là đồng bọn với con chó kia sao?
Vì sao lại bày ra bộ dáng khổ đại cừu thâm như vậy, chẳng lẽ mình vừa nhảy qua một đoạn nhân sinh sao?
Pháp Tuệ quanh năm sinh hoạt ở trong chùa miếu, không rành thế sự, lúc này cảm giác đầu óc mơ hồ.
"Chuyện đó, Từ. . . Đường sư huynh, ngươi cùng con chó kia. . ." Do dự một lát, Pháp Tuệ vẫn quyết định hỏi một chút.
Từ Khuyết mặt không đổi sắc, vẫn duy trì biểu lộ ba phần trang nghiêm ba phần bi thống còn có bốn phần cừu hận, đưa tay kéo Pháp Tuệ đến bên cạnh.
"Nếu ngươi nói ra quan hệ của ta với Husky, ta sẽ lập tức tự sát, để Phật môn các ngươi không còn Phật Tử!" Từ Khuyết dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe nói ra.
Pháp Tuệ nhất thời chấn kinh.
Đầu năm nay còn lưu hành biện pháp dùng tự sát đến uy hiếp người?!
Nhưng nghĩ lại, tầm quan trọng của Phật Tử đối với Phật môn không cần nói cũng biết, nếu không phải bởi vì lần này Phật Tử thí luyện xảy ra chuyện không vui, đoán chừng mấy vị lão tăng kia đều sẽ tự mình tới hộ pháp.
Nhưng dù vậy, Pháp Tuệ vẫn rất tự giác đảm nhiệm chức trách hộ pháp, mục đích chính là vì bảo toàn Từ Khuyết.
Nếu Từ Khuyết tự sát, Phật môn thí luyện trong vòng trăm năm sẽ không mở lại, Phật Tử đời tiếp theo ít nhất cũng phải đợi tới hơn trăm năm sau.
Đến lúc đó có trời mới biết Phật môn đã tàn lụi thành bộ dạng gì.
"Đã hiểu, Đường sư huynh quả thật là tấm gương Phật môn, chẳng những nhân ái khoan hậu mà còn tràn ngập tinh thần trọng nghĩa, tiểu tăng nhất định sẽ học tập sư huynh nhiều hơn." Lúc này Pháp Tuệ mở miệng nói.
Từ Khuyết sửng sốt một hồi, thầm nghĩ Bóng Đèn Nhỏ nói dối đến ngược lại ra dáng.
Nói xong những lời này, Pháp Tuệ biến sắc, hít sâu một hơi, thấp giọng niệm Phật kinh.
"Ngươi thế nào?" Từ Khuyết hoài nghi hỏi.
Pháp Tuệ lộ vẻ đắng chát: "Vừa rồi lời nói của tiểu tăng, phạm vào giới vọng ngôn, lúc này Phật tâm dao động."
Từ Khuyết trầm mặc một hồi, kém chút vỗ bàn đứng dậy.
Tiểu hòa thượng nhà ngươi mắng chửi người không chút vết tích a!
Lúc này, nam tử trung niên chậm rãi đi tới, đứng ở bên cạnh Từ Khuyết, mặt lộ vẻ kính trọng: "Đường đạo hữu. . . à không, Đường đại sư, chúng ta cũng biết vừa rồi ngươi thụ thương không nhẹ, cho nên góp nhặt một chút bảo vật, đến giúp ngài chữa thương."
Nói xong liền đưa lên một chiếc nhẫn trữ vật: "Bên trong đều là thiên tài địa bảo chúng ta vừa mới kiếm tới, hẳn là có thể giúp ngài trị thương."
Từ Khuyết một mặt cảm động, bỗng nhiên thở dài, đẩy nhẫn trữ vật ra: "Không thể, các ngươi vừa bị ác cẩu đánh cướp, thiên tài địa bảo đối với các ngươi cũng rất quan trọng. . ."
"Đạo hữu yên tâm, vừa rồi chúng ta chỉ đưa một bộ phận, cho dù ác cẩu thông minh, cũng không biết được chúng ta có bao nhiêu bảo vật." Nam tử trung niên đắc ý cười nói.
Trong lòng Từ Khuyết thầm mắng, đám cẩu vật này giấu không ít đồ tốt, mặt ngoài lại là ỡm ờ đón lấy.
Thu hồi nhẫn trữ vật, Từ Khuyết dùng ngọc truyền tin, lặng lẽ truyền âm cho Husky.
"Chú ý chú ý, trên người đám gia hỏa này còn không ít đồ tốt, lúc nữa nhớ nghĩ biện pháp ép khô bọn chúng."
"Thần Tôn nghe rõ, Thần Tôn nghe rõ!"
"Thần mẹ nó chứ Thần Tôn, chiếm tiện nghi lão tử, hiện tại ngươi gọi chó đất số một, Đoạn Cửu Đức gọi chó đất số hai!"
"Thần mẹ nó. . ."
Không đợi Husky mắng lên, Từ Khuyết đã đơn phương cắt đứt liên lạc.
Lúc này đám người đã tập kết đội ngũ, chuẩn bị xuất phát hướng U Hồn Cốc.
Ở đây trên cơ bản đều là tinh anh, nhưng muốn thám hiểm U Hồn Cốc, vẫn phải vô cùng thận trọng.
Dù sao mọi người tại đây, không có bất kỳ ai từng chân chính tiến vào U Hồn Cốc.
Dựa theo bản đồ chỉ dẫn, đám người tiến vào U Hồn Cốc, lối vào không có dị dạng gì.
Nhưng không ngừng đi sâu vào, sắc trời càng ngày càng mờ, trong không khí bắt đầu quanh quẩn tiếng ai kêu như có như không, phảng phất có ác quỷ đang bồi hồi xung quanh.
Mộ Dung Vân Hợi là người đầu tiên dừng chân, cau mày nói: "Chư vị, nơi này tựa hồ khác thường."
"Dựa theo theo bản đồ, lối vào hẳn là một tòa pháp trận, nhưng chúng ta một đường đi tới, căn bản không nhìn thấy bất kỳ trận pháp nào." Nam tử trung niên mắt nhìn địa đồ, nghi ngờ nói.
Từ Khuyết đi ở phía sau, đang chuẩn bị mở miệng, bỗng nhiên cảm thấy thấy hoa mắt, tràng cảnh lập tức xuất hiện biến hóa.
Bên trong một mảnh u ám, mỹ nhân trên người cơ hồ không một sợi vải tới gần.
"Quan nhân. . ." m thanh mị mị vang lên, khiến cho thần hồn hoảng hốt.
Từ Khuyết lau nước mắt trên khóe miệng, nghiêm mặt nói: "Bần tăng là người xuất gia. . . một người sao đủ? Ta muốn mười người!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận