Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 716: Thân Phận Kiếp Trước

- Tiểu tử.
Một tiếng gọi quen thuộc đã lâu không được nghe này, như hoa lan trong cốc, ôn hòa mà lanh lảnh.
- Hồng Nhan!
Từ Khuyết trong nháy mắt thức tỉnh, bật đứng lên, tỏ vẻ vui mừng.
Rốt cục đợi được đến ngày đó rồi.
Nàng cuối cùng đã khôi phục lại ký ức rồi!
- Ta đã trở về.
Trên mặt Khương Hồng Nhan vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Từ Khuyết cũng nở nụ cười, Khương Hồng Nhan trước mắt vẫn xinh đẹp như trước vậy, ung dung hoa quý, khí thế giống như quân lâm thiên hạ.
Nhưng bây giờ nàng lại nhiều hơn một loại cảm giác quen thuộc, nụ cười của nàng không có loại cảm giác xa lạ cùng khoảng cách như lúc trước, thay vào đó chính là một loại ôn hòa cùng một chút cưng chiều quan tâm hắn.
Nụ cười như thế, trong thiên hạ e rằng chỉ có một mình Từ Khuyết có thể hưởng thụ, bởi vì quá khứ của bọn họ, lại trở về rồi.
Nếu là không có cái quá khứ này, e rằng Từ Khuyết nhìn thấy, vẫn chỉ có khuôn mặt lạnh như băng như lúc trước.
- Trở về là tốt rồi.
Từ Khuyết thở phào nhẹ nhõm trong lòng, loại lo lắng sẽ mất đi Khương Hồng Nhan rốt cục biến mất không còn.
- Còn nữa, tiểu cô nương, ta đã từng nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là tiểu tử, gia hỏa của ta không nhỏ. Ngươi phải gọi ta là tên to xác, hoặc là đại huynh đệ cũng được. Nói chung không thể gọi là nhỏ được.
Từ Khuyết lại khôi phục phong thái của ngày xưa, bắt đầu trêu chọc Khương Hồng Nhan.
Khương Hồng Nhan khẽ mỉm cười:
- Luận bối phận, ngươi xác thực nhỏ hơn ta.
- Tuổi tác không thành vấn đề.
Từ Khuyết đáp.
Khương Hồng Nhan vẫn cười nhạt như cũ, đôi mắt đẹp nhìn kỹ Từ Khuyết, cười không nói.
Nàng thông minh biết bao, đương nhiên nghe được ra cái gọi là "Tuổi tác không thành vấn đề" của Từ Khuyết là đang chỉ cái gì, cho nên mới nhìn Từ Khuyết như vậy, ám chỉ hắn không nên đùa kiểu này.
Đặt ở trước đây, mỗi lần Từ Khuyết bị nàng nhìn như thế, đều sẽ trước tiên chột dạ, cuối cùng chuyện gì đều sống chết mặc bay.
Nhưng lần này, Từ Khuyết không tiếp tục chột dạ, trực tiếp trừng lớn con mắt, đối diện cùng Khương Hồng Nhan.
Hắn lẽ thẳng khí hùng, cũng hoàn toàn tự tin.
Trước khi Khương Hồng Nhan tiến vào Thanh Đồng cổ điện, trải qua một hồi thiên kiếp đáng sợ, lúc đó Từ Khuyết liều mạng bảo vệ nàng, thậm chí sau lần thứ nhất bị lôi kiếm màu vàng bổ trúng, còn kém chút chết đi.
Vào lúc ấy, Từ Khuyết cũng đã cảm nhận được, cảm giác của Khương Hồng Nhan đối với hắn đã thay đổi, không tiếp tục xem hắn như vãn bối nữa.
Kết quả là, ở dưới loại ánh mắt nóng rực hùng hổ doạ người này của Từ Khuyết, Khương Hồng Nhan giống như là nhìn ra rất nhiều thứ.
Nàng hơi kinh ngạc, theo bản năng dời ánh mắt đi, dĩ nhiên cảm thấy chột dạ trước.
- Tiểu tử, ngươi biết thân phận của ta không?
Nàng dời đề tài đi, chủ động mở miệng hỏi.
Từ Khuyết cười cợt:
- Thân phận địa vị cũng không thành vấn đề.
- Ta không phải nói cái này.
Khương Hồng Nhan nở nụ cười.
- Ý của ta là, ngươi biết thân phận đời trước của ta không?
- Thân phận đời trước cũng không phải vấn đề.
Từ Khuyết dây dưa không bỏ, tiếp tục cùng Khương Hồng Nhan cường điệu, ở trước mặt tình yêu, tuổi tác cùng địa vị, đều không thành vấn đề!
- Được rồi, đừng không đứng đắn nữa, ta muốn nói cho ngươi thân phận của ta một chút.
Khương Hồng Nhan tức giận lườm hắn một cái, sau đó lại nói bổ sung:
- Chỉ nói cho ngươi.
Ý này, không cần nói cũng biết.
Tuy trên đầu môi của nàng vẫn không hề chính diện đi nghênh đón Từ Khuyết, nhưng một câu "Đừng không đứng đắn nữa", đã đại biểu cho việc Từ Khuyết hiểu ý tứ câu nói kia của nàng.
Mà một câu bổ sung "Chỉ nói cho ngươi" cuối cùng kia, đã nói cho Từ Khuyết biết, hắn ở trong mắt của nàng đã là người quan trọng nhất, đồng thời là độc nhất vô nhị.
Chỉ có điều nàng còn cần thời gian để thích ứng loại chuyển biến này.
Dù sao lúc trước trải qua việc độ kiếp ở ngoài Táng Tiên Cốc, nàng thật sự xem Từ Khuyết như vãn bối, hơn nữa lúc ở bên trong Thanh Đồng Cổ Điện ngủ say mấy năm, bây giờ vừa mới khôi phục ký ức, rất khó lập tức chuyển biến quan niệm.
Nhưng Từ Khuyết thu được điểm ám chỉ ấy, cũng đã thỏa mãn.
Ghẹo gái quan trọng nhất chính là cái gì, không sai, chính là không thể gấp. Phải nước ấm luộc ếch xanh, a không đúng, là phải chậm rãi, chờ đợi nước chảy thành sông, đây mới là tình yêu vững chắc.
- Kỳ thực ta từ bên trong lời nói của những người kia đã biết rõ một chút, ngươi đã trải qua chuyển thế, một đời trước ở Huyền Chân đại lục là người có địa vị rất cao, vì thế bọn họ gọi ngươi là Thánh Tôn.
Từ Khuyết nói chi tiết những thứ mình biết ra, trong lòng rất bình tĩnh.
Mặc kệ thân phận của Khương Hồng Nhan phát sinh biến hóa gì, dù cho trở thành Tiên Đế hắn cũng không sợ, căn bản sẽ không cảm thấy có áp lực.
Khương Hồng Nhan tựa hồ cũng có chút ngoài ý muốn đối với loại bình tĩnh này của Từ Khuyết, nhưng nàng lập tức khẽ mỉm cười.
Nàng biết, đây chính là Từ Khuyết, một thiếu niên khác với tất cả mọi người, một tiểu tử luôn có thể sáng tạo kỳ tích.
- Ngươi nói không sai, ta đã chuyển thế. Một đời trước, ta là Vương của Huyền Chân đại lục.
Khương Hồng Nhan gật gật đầu, mỉm cười nói.
Đậu phộng!
Vương thượng của Huyền Chân đại lục?
Câu trả lời này, dù là Từ Khuyết không có áp lực như thế nào đi nữa, cũng không khỏi cảm thấy sợ hết hồn.
Nguyên bản hắn cho rằng một đời trước của Khương Hồng Nhan có khả năng là người có cảnh giới rất cao, đồng thời có địa vị rất cao ở trong một thế lực nào đó, nhưng vạn vạn không nghĩ tới. Người ta lại là vương thượng của toàn bộ đại lục.
- Lúc ở Thủy Nguyên Quốc, ngươi chính là Nữ Đế, không nghĩ tới chạy nửa vòng, liền đời trước của ngươi cùng là Đế Vương. Xem ra ngươi thật sự là trời sinh có tư chất làm đế vương.
Từ Khuyết không khỏi cười nói.
Lời tuy nói như vậy, nhưng trên người Khương Hồng Nhan đúng là thật sự có loại khí chất đế vương này, đương nhiên cũng có khí thế quân lâm thiên hạ, đồng thời còn là từ lúc sinh ra đã mang theo, cực kỳ đáng sợ.
Khương Hồng Nhan lại khẽ lắc đầu, biểu hiện phức tạp nói:
- Vị trí đế vương một đời trước, là cha ta truyền ngôi cho ta, nhưng số mệnh đời trước của ta quá bạc nhược, không đủ để khống chế toàn bộ Huyền Chân đại lục, vì thế ông ta tìm tới một cái thượng cổ Tiên Khí, cũng tự tay giết ta, để ta cùng với cái tiên khí này chuyển thế, mới có ta ở kiếp này, bị người gọi là bất tường, thiên sát cô tinh.
- Cái gì?
Từ Khuyết trong nháy mắt trợn to hai mắt.
Trên đời này lại có người điên cuồng như vậy? Chỉ vì số mệnh của con gái mình không đủ, không cách nào khống chế đế vị, liền nhẫn tâm tự tay giết con gái của chính mình, làm cho nàng chuyển thế để lấy được số mệnh.
Mẹ nó, chuyện này quả thật là tàn nhẫn đến cực điểm!
- Đó chính là ông ấy, sau khi khôi phục ký ức, ta giống như đã trải qua một cuộc sống khác, cuộc sống giống như của một con rối, đó không phải là thứ ta muốn.
Khương Hồng Nhan nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt đẹp hiện lên một tia ánh sáng kiên định, nàng muốn phản kháng lại loại vận mệnh này.
- Yên tâm đi, chỉ cần có ta ở đây, ngươi không muốn, ai cũng không thể mạnh mẽ bắt ép ngươi được!
Từ Khuyết nghiêm túc nói, tự nhiên sinh ra một loại ý muốn bảo vệ, vỗ ngực hỏi:
- Nói cho ta, ông ấy có cảnh giới gì, chờ ta đi qua Huyền Chân đại lục, nhất định dùng Bức Vương Quyền giúp ngươi giáo dục ông ta một chút.
Từ Khuyết rất tự tin, cha một đời trước của Khương Hồng Nhan dù mạnh mẽ, nhưng lại có thể mạnh tới đâu?
Chỉ cần Bức Vương Quyền vừa ra, đừng nói Độ Kiếp kỳ, dù cho là cường giả nửa bước Đại Thừa kỳ, hoặc là mới bước vào Đại Thừa kỳ đều có thể tiêu diệt.
Khương Hồng Nhan không khỏi nở nụ cười, có nhiều thâm ý nhìn Từ Khuyết, nói ra:
- Theo ta được biết, ông ấy năm đó đã là Đại Thừa kỳ đỉnh phong, bây giờ sợ rằng đã mạnh mẽ hơn rồi.
- Nguyên lai chỉ là chỉ là Đại Thừa kỳ đỉnh phong, ngươi nói cái gì, Đại Thừa kỳ đỉnh phong?
Từ Khuyết trong nháy mắt tỏ vẻ kinh sợ.
Mẹ nó chứ, Đại Thừa kỳ đỉnh phong?
CMN đây có còn thiên lý hay không, Đại Thừa kỳ đỉnh phong, khoảng cách thành tiên cũng chỉ còn một bước mà thôi.
- Tiểu tử, ngươi còn trẻ, đừng có gấp. Ta tin tưởng cuối cùng cũng có một ngày ngươi cũng có thể đạt đến loại cảnh giới kia, thậm chí vượt qua ông ấy. Nhưng trước đó, chuyện của ta để ta tự tay giải quyết.
Khương Hồng Nhan nở nụ cười, chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn về phía phương xa
Đó là vị trí Táng Tiên Cốc.
- Ngươi tự tay giải quyết? Không được, ta không thể để cho một mình ngươi đi tới Huyền Chân đại lục. Lại nói, cho dù cảnh giới của ta không có cách nào đối kháng với ông ấy thì như thế nào, ta còn có một cái thần côn kinh thiên động địa có thể trị ông ta.
Từ Khuyết nói xong, lúc này từ dưới khố móc ra một cây gậy vừa đen vừa dài.
Chính là cái đạo cụ trường côn màu đen lúc trước gõ Khương Hồng Nhan ngất xỉu kia.
Chỉ cần nhân lúc người ta không để ý, trăm phần trăm có thể gõ ngất đối phương, thậm chí còn có thể bỏ qua cảnh giới của đối phương.
Đó, chính là hàm nghĩa chân chính của gõ hắc côn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận