Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1320: Khiến Người Ước Ao

- Sư. . . sư tổ?
Giờ phút này, nội tâm của Lý Huyền Kỳ càng rung mạnh, khó có thể tin.
Mình lại có một vị sư tổ còn sống trên đời, tuy rằng vị sư tổ này tự xưng là tự mình phong ấn rất nhiều năm về trước, đủ để giải thích tại sao hắn nhìn qua mới chỉ có tu vi Bán Tiên cảnh, nhưng theo Lý Huyền Kỳ xem ra, lời giải thích này trước sau hơi quái dị, cảm giác như là rất qua loa.
Nhưng mà, năm đó lúc y bái vào Thiên Cung Viện, cũng chỉ là một đệ tử ngoại môn, sau đó bởi vì làm hỏng việc, bị trục xuất khỏi sư môn.
Đối với Thiên Cung Viện, y không hiểu rõ nhiều, nhưng cũng có cảm tình sâu đậm đối với sư môn.
Năm đó rời khỏi sư môn, sư phụ y vẫn chỉ điểm y tu luyện như trước, lại còn cung cấp rất nhiều pháp quyết cùng Linh Tinh cho y, các sư huynh đệ của y cũng thỉnh thoảng sẽ đến tìm y tụ hội, lúc kết bạn đi rèn luyện cũng không quên mang y theo.
Chính là bởi vì điều này, sau này khi y quật khởi, mới nắm giữ tình cảm như vậy, đặt tên thế lực mình sáng lập là Thiên Cung Thư Viện, lấy thứ này để kỷ niệm Thiên Cung Viện.
Vì thế, giờ phút này Từ Khuyết tự xưng là sư tổ của Lý Huyền Kỳ, Lý Huyền Kỳ vừa mừng vừa sợ, vừa cảm giác được có chút thân thiết, lại có chút hoài nghi.
Dù sao y hiểu Thiên Cung Viện cũng chỉ giới hạn ở một đời của y, đi lên lịch sử trước nữa, liền biết rất ít, khó có thể khảo cứu thân phận của Từ Khuyết đến cùng là thật hay giả.
Nhưng hai đạo hồn phách mạnh mẽ từ tổ mộ đi ra trước mắt này, đủ để khiến cho y bỏ đi vô số nghi ngờ.
- Đệ tử Lý Huyền Kỳ, bái kiến sư tổ.
Mấy hơi thở sau, Lý Huyền Kỳ hướng Từ Khuyết bái một cái.
Tình cảnh này, trong nháy mắt khiến mấy người bọn Husky và Đoạn Cửu Đức ở ngoài sơn động một lần nữa mở rộng tầm mắt.
Khóe miệng của Mạc Quân Thần hơi co giật, thầm cười khổ.
Lợi hại lợi hại, trước đây không nghĩ sai, thủ đoạn của vị Từ bang chủ này, thực sự là. . . vô sỉ đến mức tận cùng, có thể nói một chữ, Tuyệt!
Lý Huyền Kỳ là nhân vật như thế nào?
Vị này chính là khai sơn thủy tổ của Thiên Cung Thư Viện. Thế mà cũng bị dao động rồi?
Tuy rằng trong này phần lớn nhân tố là quyết định bởi Quan Sở Sở cùng với Hiên Viên Kỳ Thương, nhưng vài câu liền có thể lợi dụng những điều kiện này dao động Lý Huyền Kỳ, cũng không phải người bình thường có thể làm được.
Mà Lý Huyền Kỳ, vào lúc này lại không có một chút tâm tình không phục nào.
Dựa theo bối phận, y xác thực cần phải thi lễ với Từ Khuyết, nhưng dựa theo thực lực, y không thể quỳ lạy làm lễ với Từ Khuyết, dù sao Từ Khuyết mới chỉ là Bán Tiên cảnh, nếu như dựa theo quy củ của Tu Tiên Giới, có khả năng Từ Khuyết còn phải xưng ngược lại y là tiền bối.
Nhưng xuất phát từ kính trọng đối với Thiên Cung Viện, Lý Huyền Kỳ vẫn không câu nệ tiểu tiết cúc cung, đủ để biểu đạt lòng trung thành của y đối với Thiên Cung Viện, cho dù là Thiên Cung Viện đã sớm không còn tồn tại nữa.
Điểm này cũng làm cho Từ Khuyết có chút kính trọng vị Lý Huyền Kỳ này.
Giọng điệu của hắn cũng không khỏi hòa hoãn hơn rất nhiều, mở miệng nói:
- Không cần hành lễ, nếu Thiên Cung Viện đã không còn, sau này ngươi ta vẫn là ngang hàng để luận đi, miễn cho ngươi ta đều lúng túng.
- Được.
Lý Huyền Kỳ cũng thở phào, bình tĩnh đáp lại.
- Nói đi, Thiên Cung Viện làm sao lại biến mất?
Từ Khuyết nhìn kỹ Lý Huyền Kỳ hỏi.
Lý Huyền Kỳ lại cười khổ một cái, lắc đầu nói:
- Sư tổ. . . ạch, Lữ. . . Lữ. . .
- Ta họ Từ.
Từ Khuyết mí mắt hơi nhíu, nói ra.
- Từ huynh, chuyện Thiên Cung Viện, kỳ thực ta biết rất ít, năm đó tất cả những thứ này xảy ra thực sự là quá nhanh, ngay cả ta đều không thể kịp phản ứng, chỉ biết là sau một đêm tỉnh lại, các đệ tử trong Thiên Cung Viện đều chết hết, chỉ có những lâu chủ cùng với các viện trưởng mất tích. Nhưng ta có thể khẳng định, cũng không phải là có người ngoài nhúng tay, chắc là bên trong phát sinh sự cố gì đó, mới sẽ như vậy.
Lý Huyền Kỳ nói, sắc mặt cũng nghiêm nghị lên.
- Vì sao lại nói như thế?
Từ Khuyết lập tức hiếu kỳ.
Bên trong phát sinh bất ngờ? Có thể có bất ngờ gì, lại khiến cho các đệ tử đều chết hết, mà những người thượng tầng kia lại biến mất? Kể cả Hiên Viên Uyển Dung, vì sao lại bị phong ấn trấn áp dưới Táng Tiên Cốc ở Tứ Đại Châu xa xôi?
- Lúc đó sau khi Thiên Cung Viện có chuyện, ta trở lại một chuyến, hiện trường hoàn toàn không có vết tích chiến đấu, đồng thời sư phụ ta thường ngày có thói quen luyện đan, lúc đó lò luyện đan của y vẫn còn đang thiêu đốt, nhưng người lại không thấy, có thể thấy được lúc đó y rời đi rất vội vàng, đồng thời ở bên cạnh lò luyện đan, ta phát hiện lão nhân gia người lưu lại một câu – cứ thế mà đi, nỡ lòng nào.
- Ồ?
Từ Khuyết nghe đến chỗ này, không khỏi rơi vào trầm tư.
Cứ thế mà đi, nỡ lòng nào?
Hàm nghĩa của câu nói này, còn có ý vị rất sâu xa.
- Vì thế ta có thể kết luận, Thiên Cung Viện cũng không phải là bị người hãm hại, đồng thời tất cả lâu chủ cùng các viện trưởng đều bỏ chạy, nhất định là xuất hiện chuyện gì đó bất ngờ.
Lý Huyền Kỳ rất xác định nói.
Từ Khuyết cũng gật đầu, chẳng trách lúc đó hắn tự xưng là hắn tiêu diệt Thiên Cung Viện, viện trưởng đương nhiệm của Thiên Cung Thư Viện lại hoàn toàn tự tin đứng ra phản bác, hoá ra là trong Thiên Cung Thư Viện đã sớm rõ ràng năm đó Thiên Cung Viện không phải bị người ngoài diệt môn.
- Từ huynh, có một chuyện, không biết ta có nên hỏi hay không.
Lúc này, Lý Huyền Kỳ nhìn Từ Khuyết, có chút chần chờ nói.
Từ Khuyết trợn tròn mắt, ngươi đều nói không biết có nên hỏi hay không, vậy còn hỏi làm cái gì? Rõ ràng chính là muốn hỏi còn gì.
- Hỏi đi.
- Kỳ thực ta không có ý tứ gì khác, hoàn toàn là xuất phát từ tò mò, ta ở tổ mộ nhiều năm như vậy, chưa từng gặp các đời tiền bối của Thiên Cung Viện xuất hiện, vì sao cha mẹ ngài lại đột nhiên tỉnh lại?
Lý Huyền Kỳ hỏi, nội tâm đối thật sự rất nghi hoặc.
- Bởi vì tình yêu. . . ặc không đúng, bởi vì tình thân. Có lẽ ngươi không biết, ta từ nhỏ đã có cảm tình rất thâm hậu với cha mẹ, đặc biệt mẹ ta, mỗi lần nhìn thấy ta đều yêu thích ôm lấy ta, ầy, giống như bây giờ vậy.
Từ Khuyết mặt không đỏ tim không đập, cực kỳ bình tĩnh đáp.
Tuy rằng bây giờ tư thế bị ôm giống như công chúa, rất mắc cỡ, nhưng lại có thể làm gì đây? Động lại không động đậy được, chỉ có thể xem như hưởng thụ tình yêu thương đến từ nhạc mẫu.
- Thì ra là như vậy, chẳng trách.
Lý Huyền Kỳ vừa nghe thấy thế, lập tức bừng tỉnh gật đầu, tiếp tục nói:
- Nếu ta không nhìn lầm, cha mẹ ngài chắc đã tạ thế nhiều năm, nhưng trước sau không bỏ xuống được ngươi, lưu lại một tia chấp niệm, ngươi vừa xuất hiện, bọn họ nhận biết được khí tức của ngươi, liền lập tức thức tỉnh che chở cho ngươi, có thể thấy tình yêu sâu sắc của bọn họ dành cho ngươi, thực là làm cho người ta ước ao và bội phục.
Nói xong, trên mặt Lý Huyền Kỳ đúng là toát ra một tia ước ao, ngoại trừ ước ao đối với loại tình thân này, càng nhiều chính là ước ao có cha mẹ mạnh mẽ giống như Từ Khuyết.
Cho dù chỉ còn một tia hồn phách tràn ngập chấp niệm, nhưng vẫn mạnh mẽ đến mức làm cho y nghẹt thở.
Nhưng y nói ra lời nói này, Từ Khuyết một chút đều không cao hứng nổi, thậm chí còn suýt chút nữa muốn nhảy xuống đánh y.
Ước ao?
Ước ao cái quỷ gì, ngươi có gan đến thử bị nàng ôm tới mức không động đậy được xem, xem ngươi có lúng túng xấu hổ hay không.
Nếu không phải là tố chất tâm lý của bản bức thánh vững vàng, đã sớm giận dữ xấu hổ tự sát rồi.
- Ồ. . .
Đột nhiên, Từ Khuyết ngẩn ra, mơ hồ nghĩ tới điều gì, con ngươi trở nên sáng ngời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận