Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 214: Chuyện Cũ Của Cẩu Hoàng Đế

- Ầm!
Một luồng liệt diễm bàng bạc đột nhiên ở trong cơ thể Hỏa Hoàng phóng thích, bao phủ toàn thân.
Nhưng vẻ tức giận trên mặt ông ta vào lúc này càng thêm dữ tợn.
Loại đấu pháp thiếu đạo đức này của Từ Khuyết, đổi ai cũng sẽ nổi giận, quá không có đạo đức. Cũng quá không hợp thói thường.
Đã nói là nhất kiếm tất sát mà?
Kết quả lại chém nát quần áo của người ta, chuyện như vậy ở trong Tu Tiên giới cũng chỉ có loại không đạo đức như hắn mới có thể làm được, những tu sĩ khác căn bản khinh thường dùng loại thủ đoạn hèn hạ này.
Viêm Dương công chúa cùng Tử Huyên cũng thay đổi sắc mặt, Hỏa Hoàng chính là vua của một nước, bị Từ Khuyết liên tiếp nhục nhã như vậy, bất luận kết quả ngày hôm nay ra sao, Hỏa Nguyên Quốc đều sẽ bị mất mặt.
Huyễn Phi càng trợn to mắt, nàng hiểu rõ Từ Khuyết năm đó nhất, trong lòng rất kinh hãi.
Cái tên này, thật sự vẫn là thiếu niên ngại ngùng nội liễm, khiêm tốn có lễ năm đó sao?
Mới tách ra không tới một năm, tại sao người này biến hóa to lớn như thế, không hề có giới hạn như vậy.
- Ha ha ha, cẩu Hoàng Đế, ngươi đây... Chà chà...
Lúc này, trên không trung truyền đến tiếng cười to của Từ Khuyết.
Từ Khuyết nhớ tới dáng dấp trần truồng lỏa thể vừa nãy của Hỏa Hoàng, nhất thời liền thật sự không nhịn được bật cười lớn.
Tất cả mọi người rất kỳ quái, Từ Khuyết này lại làm chơi trò gì thế, đột nhiên cất tiếng cười to, đến cùng là cười cái gì?
- Chư vị! Chư vị... Đánh nửa ngày cũng có chút mệt mỏi! Không bằng, ta nói cho mọi người chút chuyện cũ của cẩu Hoàng Đế này đi?
Từ Khuyết hé mắt, dừng tiếng cười nói ra.
Còn nói chuyện cũ?
Trời ơi, Từ Khuyết này đến cùng nắm giữ bao nhiêu bí ẩn trong hoàng cung?
Mỗi người đều có tâm tò mò, đặc biệt là chuyện cũ bí ẩn trong hoàng cung thâm viện, ai lại không thích nghe? Ai không muốn nghe?
Chỉ có điều, mọi người ở bề ngoài cũng không dám đáp ứng hoặc là làm ra dáng vẻ cảm thấy rất hứng thú, thế nhưng cũng sớm đã dựng thẳng lỗ tai lên, chờ nghe thử bên trong miệng Từ Khuyết còn có thể nói ra chuyện cũ gì của Hỏa Hoàng.
- Ồ? Đều không nói lời nào à! Vậy thì là ngầm thừa nhận muốn nghe rồi! Đến! Cẩu Hoàng Đế, ta đếm đến ba nếu như ngươi cũng không nói lời nào, liền đại biểu đồng ý ta nói chuyện này ra...
Nói xong, Từ Khuyết thật nhanh hô ba tiếng:
- Một, hai ba! Được rồi! Xem ra ngươi cũng đồng ý. Vậy ta thật sự phải nói rồi...
Hành vi vô liêm sỉ như vậy của Từ Khuyết, nhất thời lại làm mọi người ở đây mở mang tầm mắt, Hỏa Hoàng ở phía dưới quả thực cũng là muốn phun ra máu rồi.
Gặp kẻ vô liêm sỉ!
Từ trước tới nay chưa từng gặp qua ai vô liêm sỉ như vậy.
Nhưng, Từ Khuyết lại mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, tự nhiên say sưa ngon lành nói ra:
- Đã từng có một lần, cẩu Hoàng Đế thật giống như thân thể có chút không thoải mái, cố ý triệu hoán thái y lại...
Người phía dưới vừa nghe thấy thế, oh! Đây là muốn nói chuyện Hỏa Hoàng xem bệnh à? Nhưng mà, Hỏa Hoàng tu vi đã là Anh Biến kỳ rồi, thân thể đạt đến kim cương bất hoại, chỗ nào còn có thể sinh bệnh?
Chuyện muốn nói này tám phần mười lại là do tên gia hỏa thiếu đạo đức kia bịa đặt.
Nhưng mà, đại quần chúng yêu thích nghe chuyện phiếm làm sao còn quản đây là thật hay giả chứ.
Dù sao người ta là phò mã gia ở trong hoàng cung sinh hoạt lâu như vậy. Đặc biệt là loại bí ẩn Hỏa Hoàng xem bệnh này, càng chỉ có hoàng tử cùng công chúa phò mã ở trong hoàng cung mới biết.
Vì thế, mọi người đều dựng thẳng lỗ tai muốn nghe một chút, đến cùng trong miệng Từ Khuyết, Hỏa Hoàng gọi thái y đến là muốn xem bệnh gì đây?
Mà Từ Khuyết lại không hổ là một hảo thủ chuyên kể chuyện xưa lừa người.
Vừa nhìn thấy lực chú ý của tất cả mọi người đều bị hấp dẫn lại đây, liền lập tức cười hì hì, nếu đã thỏa mãn khẩu vị của mọi người, vậy thì tiếp tục nói:
- Cẩu Hoàng Đế bí mật triệu kiến thái y tới, sau đó phi thường nghiêm túc nói với y, một lúc sau mặc kệ thấy cái gì, đều tuyệt đối không thể cười, biết không? Thái y rất khẳng định gật đầu, nói bảo đảm sẽ không cười. Nhưng mà cẩu Hoàng Đế vẫn không yên lòng, lần nữa cường điệu, nếu như ai dám cười, thì sẽ giết hắn.
Nghe được lời này, mọi người thì càng thêm kỳ quái, Hỏa Hoàng đến cùng là bị bệnh gì? Lại còn muốn yêu cầu thái y không được cười như vậy?
- Sau khi được thái y bảo đảm là sẽ không cười, cẩu Hoàng Đế rốt cục gọi y đến trước mặt, sau đó từ từ cởi quần ra.
Từ Khuyết nói tiếp đến chỗ này, đột nhiên cúi đầu xem xét Hỏa Hoàng đang dùng diễm hỏa bao vây cả người một chút, cười nói:
- Thái y vừa nhìn thấy phía dưới của cẩu Hoàng Đế, lập tức liền không nhịn được bắt đầu cười lớn, vừa cười còn vừa kêu lên "Nhỏ thế sao"? Ha ha ha... Tại sao lại nhỏ như thế...
Từ Khuyết vừa nói xong, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng hướng về phía Hỏa Hoàng nhìn lại, tuy rằng ánh lửa hỗn loạn, che chắn rất nhiều, nhưng loáng thoáng vẫn là nhìn thấy một chút cái gì, quả nhiên là... Khặc khặc, xác thực hơi nhỏ một chút.
Nhưng mà, đây vốn cũng không có vấn đề gì mà.
Hỏa Hoàng dù cho nhỏ, cũng không ai dám cười nhạo.
Nhưng mà lại bị Từ Khuyết dùng một chuyện cười như thế nói ra, nhóm người liền lập tức không nhịn được nở nụ cười.
Ầm!
- Lẽ nào có lí đó! Các ngươi cười cái gì mà cười? Lại cười tiếp, trẫm liền kéo toàn bộ các ngươi ra ngoài chém.
Vốn Hỏa Hoàng đã tức giận đến không chịu nổi, nhất thời liền quá độ long uy, hướng về mọi người nổi giận nói.
Nhưng ai có thể tưởng, ông ta càng tức giận như thế, Từ Khuyết càng chỉ vào ông ta kêu lên: - Đúng đúng đúng! Lúc đó thái y kia sau khi nở nụ cười, cẩu Hoàng Đế chính là phát hỏa nói như vậy, lại cười nữa, liền kéo ngươi ra chém...
Tình cảnh này.
Bị Từ Khuyết nói như vậy, mọi người giống như thật sự ở hiện trường, nhìn thấy một tên thái y cười lớn không ngừng và Hỏa Hoàng thẹn quá thành giận.
Thế nhưng lần này, Hỏa Hoàng thật sự nổi giận, đồng thời cũng đã tức giận đến trên thân thể bọn họ đang cười.
Nhất thời, này một phần nhỏ vừa nãy không nhịn được cười, ngay lập tức bịt miệng lại, tỏ vẻ ức chế đến đỏ mặt lên, vào lúc này, dù cho cảm thấy buồn cười cũng không thể cười.
- Đúng đúng đúng! Chính là như các ngươi bây giờ, lúc đó thái y cũng thế. Làm thái y không dễ dàng gì mà. Nhìn thấy chuyện buồn cười như vậy, muốn cười một chút cũng không được, đây không phải đều là... Ài! Đều là bị Cẩu Hoàng Đế này bắt ép...
Từ Khuyết thở dài một hơi lắc lắc đầu, tiếp tục nói:
- Thật vất vả thái y mới nhịn cười, hết cách rồi, nếu không sẽ không còn mạng để rời khỏi đây nữa. Sau đó y hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống, nhìn đồ vật nho nhỏ của cẩu Hoàng Đế, cẩn thận hỏi "Bệ hạ, long căn này của ngài đến cùng là gặp sự cố gì? Hiện tại có thể nói chứ?...
Sau khi nói đến đây, quần chúng phía dưới đúng là bị Từ Khuyết làm dấy lên lòng hiếu kỳ tới cực điểm, mọi người vừa sợ Hỏa Hoàng nổi giận, lại muốn biết Hỏa Hoàng đến cùng là xảy ra chuyện gì.
Mà Hỏa Hoàng lại tỏ vẻ căm tức, nhưng ông ta không muốn bởi vì một câu chuyện bịa đặt của Từ Khuyết mà lãng phí Long khí ra tay, từ đó làm nhiễu loạn kế hoạch của mình. Vì thế lúc này ông ta vẫn ẩn nhẫn, cho dù lửa giận trong lòng đã tới gần biên giới bạo phát, nhưng ông ta vẫn cố ẩn nhẫn.
Ông ta biết, chỉ cần kế hoạch mưu tính thành công, vậy Từ Khuyết chắc chắn phải chết.
Mà đúng lúc này, Từ Khuyết đột nhiên nở nụ cười, tiếp tục nói ra:
- Thái y lúc đó ngồi xổm xuống, hỏi cẩu Hoàng Đế đến cùng xảy ra vấn đề gì? Thế nhưng cẩu Hoàng Đế vẫn không yên lòng, kiên trì yêu cầu, sau khi ta nói rồi, không cho ngươi cười, nhất định không cho cười. Vào lúc này, thái y cảm giác mình đã khống chế lại được rồi, không phải là phía dưới nhỏ như thế thôi sao? Chính mình cũng đã tiêu hóa sự thật này, tuyệt đối sẽ không cười, cho nên liền cam kết, vi thần tuyệt đối sẽ không cười.
Lần này, cẩu Hoàng Đế mới hơi hơi yên lòng, sau đó chỉ xuống phía dưới của mình hướng về phía thái y nói ra, long căn của trẫm... Sưng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận