Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 896: Đồ Chơi

Baka nha đường?
A tây đi?
Chuyện này... đây là cái quỷ gì?
Tên tiểu tử này rốt cuộc là người nước nào?
Lập tức, mấy người nước ngoài ngơ ngác, hai mặt nhìn nhau.
- Mấy người hiểu tên tiểu tử này nói gì không?
- Baka nha đường, tọi biết, tên tiểu tử này đang mắng lời thô tục!
- Tiên sư nó, lại không tố chất như thế, đánh hắn!
- Chờ đã, không đúng, ta vừa nghe được hắn nói a tây đi, tôi trước đây có xem phim hàn, hắn nhất định là oppa hàn quốc!
- Hàn quốc? Chẳng trách lại trắng nõn nà, ngũ quan lại tinh xảo như thế, nhất định là phẫu thuật thẫm mĩ rồi!
- Không đúng không đúng, mấy người nhìn hành động của hắn kìa, ta xem qua điện ảnh, kìa kìa, hắn móc gỉ mũi cho vào miệng!
- Holy shit!
- Không sai, nếu không phải thì hắn đã không làm chuyện biến thái như thế!
Mấy người nước ngoài bị hành động của Từ Khuyết dọa sợ, đặc biệt ba tên đàng ông đều tỏ vẻ mặt ghét bỏ cùng chán ghét nhìn chằm chằm Từ Khuyết.
Hai cô gái người da trắng cũng lùi về sau một bước, không dám tới gần, chỉ lo hắn sẽ có hành động quái lạ gì khác.
- Baka nha đường lỗ lỗ lỗ...
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên như phát điên, quái dị kêu một tiếng, rồi co cẳng chạy ra ngoài biển.
Mấy người nước ngoài sợ hết hồn, cho rằng hắn muốn công kích bọn họ, theo bản năng giơ cánh tay lên.
Nhưng lát sau, bọn họ đều há hốc mồm.
Từ Khuyết không nhìn bọn họ, trong miệng hô đủ loại lời nói kỳ quái, một lúc thì "Nhã Mỹ Điệp", một lúc lại "Nhìn cái gì đạt", một lúc "bút tích Ki".
Cuối cùng, hắn đột nhiên hô to một tiếng "Một khố", rồi lập tức chạy xuống biển.
"Phù phù!"
Bọt nước nhất thời tung toé, bóng dáng Từ Khuyết trực tiếp biến mất không còn tăm hơi.
Mấy người nước ngoài đều ngơ ngác nhìn nhau, miệng há to.
- Tình huống thế nào?
- Tên tiểu tử này nhảy xuống biển?
- CMN, là người điên sao?
- Rốt cuộc là hắn làm sao lại xuất hiện ơ đây? Hắn rõ ràng không cùng chuyến bay với chúng ta mà.
- Đừng nóng vội, chờ hắn đi lên bờ, đến lúc đó sẽ hỏi lại rõ ràng, nói không chừng hắn có biện pháp rời khỏi hoang đảo này.
Mấy người nói rồi cất bước đuổi theo.
Chỉ là sau khi đến cạnh bờ biển, bọn họ đều nhíu mày, dĩ nhiên không phát hiện bóng dáng Từ Khuyết đâu.
Biển rộng mênh mông vô bờ, nước biển cũng rất trong xanh, nhưng mà không nhìn thấy Từ Khuyết đâu cả.
- Chuyện gì thế? Hắn đâu?
- Không phải là bơi tới những nơi khác rồi chứ?
- Không thể, cho dù hắn có khả năng bơi lội hạng nhất, cũng không thể bơi nhanh như vậy.
- Đúng vậy, xung quanh nơi này đều là nước biển, hắn có thể bơi đi đâu?
- Biển cả mà! Tất cả đều là nước!
- Nguy rồi, không phải hắn sẽ bơi qua biển sâu chứ? Vậy chắc chắn sẽ phải chết đó!
Trong lúc nhất thời, sắc mặt mấy người nước ngoài đều thay đổi.
Bơi qua biển sâu, đây rõ ràng là một con đường chết.
Bọn họ bị rơi xuống hoang đảo này một tháng trước, đã thử vô số biện pháp để rời đi, thậm chí đã làm một cái thuyền nhỏ đơn giản, kết quả năm ngày năm đêm đều không gặp được bất kỳ thuyền lớn hay vùng đất liền nào, cuối cùng sáu người trên thuyền nhỏ hầu như đều chết trong biển, có một người mất nước mà chết, hai người bị cá mập nuốt lấy, hai người mất tích, chỉ có một người bị nước biển đánh về trên bờ.
Từ đó về sau, bọn họ biết chỉ dựa vào một con thuyền nhỏ thì không thể rời khỏi nơi này, huống chi là bơi?
- Xong, hắn chết chắc rồi.
Mấy người nước ngoài nhất thời lắc đầu, vẻ mặt tràn ngập tiếc nuối, bọn họ có rất nhiều vấn đề còn chưa kịp hỏi, mãi mới nhìn thấy một người lạ xuất hiện thế mà giờ lại không còn, làm sao không thất vọng cho được.
...
Lúc này, Từ Khuyết đã sớm ẩn dật thân hình, lại lén lút trở lại trên đảo.
Hắn lấy xuống mặt nạ da người, cả người chấn động, nước biển trên người trong nháy mắt bốc hơi lên, kể cả tóc cũng thay đổi, hắn vừa vung tay lên đổi thành một đầu tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái.
Tiếp theo, con hàng này lại đổi lấy một bộ quần áo thể thao sạch sẽ từ cửa hàng hệ thống, mặc lên trên người, lắc mình đã biến thành một tiểu tử sạch sẽ đẹp trai.
- Hắc hắc, một đám kiến hôi, chơi có chút thú vị.
Từ Khuyết nở nụ cười, phủi phủi quần áo, cất bước đi ra ngoài.
Đám người nước ngoài còn đứng ở cạnh biển, thấp giọng nghị luận.
Từ Khuyết lúc này liền há mồm, dùng Hán ngữ thuần khiết hô:
- Làm càn, các ngươi là ai? Vì sao ở trên đảo của ta?
Bạch!
Mấy người nước ngoài đều sợ hết hồn, đột nhiên xoay người, sau khi nhìn thấy Từ Khuyết, trong nháy mắt lại kinh ngạc đến ngây người.
Tình huống gì thế này?
Tại sao lại tới có thêm một người Châu Á nữa?
- Nói các ngươi đấy, vì sao ở trên đảo của ta, đây là hòn đảo tư nhân, mời các ngươi mau rời đi!
Từ Khuyết tiếp tục nói tiếng Hoa, nghiêm mặt quát lên.
Khi nãy từ cuộc đối thoại của đám người kia, hắn đã đoán ra được, đây là những người may mắn còn sống sót sau một tai nạn máy bay, rơi xuống đảo này, vì thế hắn trang bức rất tự nhiên, trực tiếp nhận hòn đảo này là của mình.
Mấy người nước ngoài lại không hiểu Hán ngữ, một mặt lờ mờ.
Đột nhiên, cô gái tóc vàng tên Evelyn là người lúc trước phát hiện Từ Khuyết, có chút nhát gan hỏi:
- Xin hỏi anh là người Hoa ư? Tôi có thể nghe hiểu được một chút Hán ngữ.
Cô dùng Anh ngữ hỏi, Từ Khuyết cũng dùng Anh ngữ đáp lại nói:
- Không sai, tôi là người Hoa, đây là hòn đảo nhà tôi, mấy người đến nơi này làm gì?
- Cái gì?
Mấy người vừa nghe thấy thế, không khỏi ngẩn ra.
- Hòn đảo này là của anh?
Người đàn ông người da đen ngờ vực.
- Sao có thể, nơi này là Đại Tây Dương đấy!
Cô gái người da trắng tóc ngắn tên là Lucy cũng kinh ngạc nói.
Người đàn ông da trắng vóc người to lớn lại cười lạnh một tiếng:
- Người Hoa quả nhiên đều thích khoác lác, tôi mặc kệ anh làm sao đến đây, tốt nhất anh nên mang chúng ta ra ngoài, bằng không đừng trách lão tử không khách khí!
- Charles, đừng như vậy, hiện tại chúng ta cũng không biết hòn đảo này là nơi nào, rất có khả năng đúng là hòn đảo của anh ta.
Evelyn vội vàng kéo một người đàn ông da trắng lại, khuyên nhủ.
Charles trực tiếp không để ý Evelyn, căm tức nói:
- Lão tử ở nơi quỷ quái này đợi hơn một tháng, đã chán lắm rồi! Nếu không phải đám ngu xuẩn mấy người nói muốn đi Châu Âu chơi, lão tử sẽ bị rơi xuống nơi này sao?
- Charles, anh...
- Anh cái gì mà anh? Nếu không phải ở địa phương quỷ quái này không có tín hiệu, một cú điện thoại của lão tử là có thể gọi người nhà lái thuyền ra đón trở về, hiện tại rơi vào cảnh ngộ này, tất cả đều là mấy người làm hại.
Charles phẫn nộ nói xong, trực tiếp nhìn về phía Từ Khuyết, trầm giọng nói:
- Ha, thằng khỉ da vàng, tao mặc kệ đây có phải tiểu đảo của mày hay không, chỗ này rác nát này tao không muốn ở nữa, hiện tại tao yêu cầu mày lập tức mang tao rời khỏi nơi này, tao có thể cho mày một số tiền lớn làm thù lao!
Đù mé, phách lối như vậy?
Từ Khuyết vô cùng vui vẻ, muốn khoe tiền? Đến đây!
- Mang mấy người rời khỏi?
Hắn lắc lắc đầu, một mặt khổ sở nói:
- Chuyện này e rằng không được đâu, phương tiện giao thông của tôi có hạn.
- Không sao, chúng tôi có thể chen chúc một chút. Tiên sinh, thuyền của ngài lớn bao nhiêu? Có thể mang theo bao nhiêu người?
Lucy lập tức hỏi.
- Hoặc là chúng tôi có thể rời đi trước mấy người, anh chỉ cần cho chúng tôi một chút đồ ăn là được, chờ sau khi chúng ta đi ra ngoài sẽ cầu viện, đội cứu hộ sẽ đến.
- Không sai, chỉ cần để đội cứu hộ biết chúng ta ở này là được rồi!
Evelyn cũng gật gật đầu.
- Nhảm nhí!
Charles lại đột nhiên mắng một câu, tỏ vẻ không kiên nhẫn nói:
- Muốn lưu lại thì mấy người tự mình ở lại đi, tôi phải rời đi, tôi đã chịu đủ địa phương quỷ quái này lắm rồi. Hoàng Bì Hầu Tử, thuyền của mày bao nhiêu tiền, lão tử mua lại!
- Ngạch, thuyền của tôi không lớn, mấy người xem, chỉ là một chiếc du thuyền nhỏ.
Từ Khuyết nói rồi chỉ tay một cái, chỉ ra ven biển cách đó không xa.
Mấy người nước ngoài quay đầu nhìn lại, nhất thời há hốc mồm.
Du thuyền nhỏ?
Móa, đây chính là một hoang đảo ở Đại Tây Dương đấy! Ngươi lại có thể lái một chiếc du thuyền nhỏ đến đây?
Charles cũng có chút ngây người, một chiếc du thuyền nhỏ chừng trăm vạn, trong nhà y vẫn mua được, thế nhưng lái loại du thuyền nhỏ này trở lại Mỹ, sợ là có chút không thực tế lắm.
- À, đúng rồi, còn có một chiếc tàu ngầm.
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên lại đưa tay chỉ về một bên khác.
Đám người nước ngoài lại quay đầu nhìn lại, hoàn toàn ngơ ngác.
Ở một bên bờ biển khác, quả thực có một chiếc tàu ngầm lớn đang đậu ở bờ biển.
Móa!
Chuyện này... sao có thể?
Tàu ngầm lớn như vậy, vừa nãy tại sao không thấy?
Gặp quỷ rồi?
Charles đã trực tiếp cừng đờ người tại chỗ, tỏ vẻ thất thần.
Tàu ngầm, mẹ nó, thứ này có đem y với ba mẹ y bán đi cũng không mua nổi.
Một người Hoa thôi, làm sao có khả năng có một cái tàu ngầm lớn như vậy?
- A! Những thứ này đều là đồ chơi tôi chơi từ nhỏ đến lớn, là kỷ niệm tuổi thơ của tôi, vì thế cũng không thể bán. Ý, thật ngại quá, hàng không mẫu hạm của tôi đến rồi, không nói với các người nữa, tạm biệt.
Từ Khuyết nói xong, cất bước đi về một hướng khác.
Đám người nước ngoài nghe vậy, lúc này cả người run lên, tỏ vẻ kinh hãi.
Du thuyền, tàu ngầm là đồ chơi hồi nhỏ của người?
Hắn còn có hàng không mẫu hạm?
Chờ chút, hàng... hàng không mẫu hạm?
Mấy người lúc này mới phản ứng lại, bỗng nhiên nhìn theo phương hướng Từ Khuyết vừa đi.
Đúng như dự đoán, trên mặt biển xuất hiện một chiếc hàng không mẫu hạm lớn vô cùng, đang chậm rãi chạy tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận