Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1001: Ký Giấy Nợ

Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết cường giả Bán Tiên cảnh, thu được 3 ức kinh nghiệm!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết cường giả Bán Tiên cảnh, thu được 3 ức kinh nghiệm!
Ding, bởi vì kí chủ còn chưa vượt qua Bát Cửu Thiên Kiếp, 6 ức kinh nghiệm thu hoạch được tự động tồn nhập vào trong ao dự trữ kinh nghiệm.
m thanh thông báo của hệ thống liên tiếp vang lên ở trong đầu.
Con ngươi của Từ Khuyết cực kỳ sáng sủa, vô cùng mừng rỡ.
Sáu trăm triệu kinh nghiệm, ròng rã sáu trăm triệu a!
Phải biết rằng, giết một Đại Thừa kỳ cũng chỉ mới lấy được một ức kinh nghiệm, bây giờ giết một Bán Tiên cảnh, lại trực tiếp bằng giết ba tên Đại Thừa kỳ, quả thực là sảng khoái.
- Tạc Thiên Bang. . . Đường Tăng?
Cùng lúc đó, Bạch Thải Linh còn đang cảm thấy kinh hãi vì lai lịch của Từ Khuyết, đột nhiên nghi ngờ không thôi nhìn tới hắn, hỏi:
- Ngươi là truyền nhân của Tu Di Giáo? Không đúng, nghe đồn người gia nhập Tu Di Giáo đều cần bỏ đi 3000 phiền não, đốt hương có ba vết sẹo trên đầu, ngươi còn chưa làm cái nào.
- Tu Di Giáo? Không không không, ta nói rồi, ta đến từ Tạc Thiên Bang, cũng không phải là Tu Di Giáo gì đó.
Từ Khuyết cười ha ha nói, lúc này tâm tình rất vui sướng.
- Vậy tại sao ngươi lại biết Phật Đà Ấn?
Bạch Thải Linh hỏi.
Con ngươi của Từ Khuyết hơi híp lại, tỏ vẻ vô lại cười nói:
- Ngươi đoán xem
- . . .
Mặt của Bạch Thải Linh lập tức tối sầm lại, lắc đầu nói:
- Ta làm sao có thể đoán được?
- Không sao, cứ lớn mật mà đoán, nếu như ngươi đoán được, ta liền ha ha ha với ngươi.
Từ Khuyết vừa nói, vừa làm ra thủ thế bẩn bựa, trên mặt còn làm ra vẻ mặt bỉ ổi, vô cùng muốn ăn đòn.
Bạch Thải Linh tức xạm mặt lại, khóe miệng hơi co giật, hít sâu mấy lần mới ngăn chặn được nỗi kích động muốn xông lên đánh Từ Khuyết một trận.
- Không nói thì thôi! Đi thôi, lấy ngọn núi này đi, để cho bọn họ đi vào, nên lên đường rồi.
Nàng lắc lắc đầu, không hỏi thêm nữa.
Tính cách của tên Từ Khuyết này, hầu như nàng đã biết được gần hết rồi, nếu như muốn nói, đoán chừng hỏi cũng không cần hỏi, tự tên này đã sớm lấy ra khoe khoang rồi.
Nhưng bây giờ nàng đã hỏi liền mấy lần, tên này lại vẫn đang cố làm ra vẻ bí ẩn, nói rõ chính là không muốn nói, vì thế hỏi tiếp cũng chỉ lãng phí thời gian, rất không cần thiết.
- Chờ đã.
Từ Khuyết đưa tay ngăn cản Bạch Thải Linh, đánh giá nàng trên dưới, cười hỏi:
- Cải trắng cô nương, ngươi còn nợ ta 16 kiện Tiên Khí nữa, nếu không chúng ta tính toán món nợ một lần luôn đi.
- Việc này ngày sau hãy nói.
Vẻ mặt của Bạch Thải Linh lập tức trở nên có chút không tự nhiên, né tránh ánh mắt của Từ Khuyết.
- Ngày sau hãy nói? Chuyện này không thể được, dáng dấp của ngươi như vậy, ta không thể chơi được.
Từ Khuyết lập tức che ngực, tỏ vẻ cảnh giác.
- Ngươi đang nói cái gì?
Bạch Thải Linh cũng không thể nào hiểu được ý câu nói của Từ Khuyết, nhíu nhíu mày, giải thích:
- Ý của ta là, chuyện Tiên Khí, chờ sau khi chuyện ở Luyện Nguyệt Cung kết thúc rồi bàn lại.
- Không được không được, lỡ ngươi quỵt nợ thì phải làm sao bây giờ? Như vậy đi, trước tiên viết tờ giấy nợ.
Từ Khuyết nói xong, trực tiếp liền từ bên trong hệ thống thương thành lấy ra một tấm giấy thếp vàng, đưa cho Bạch Thải Linh.
Biểu hiện trên mặt Bạch Thải Linh lập tức âm tình bất định, có chút hơi chần chờ.
Giấy nợ?
Đùa gì thế, đường đường là Dao Trì Thánh Nữ, nếu như viết giấy nợ, tương lai truyền tới Tiên Giới, chẳng phải là sẽ làm trò cười cho người trong thiên hạ? Thậm chí làm cho cả Dao Trì phải hổ thẹn?
Không được, giấy nợ này tuyệt đối không thể viết!
Nghĩ tới đây, Bạch Thải Linh lúc này nhìn về phía Từ Khuyết, nghiêm mặt nói:
- Vương. . . Đường công tử đúng không, ngươi muốn ta viết giấy nợ, chẳng lẽ là cảm thấy đường đường Dao Trì Thánh Nữ như ta, sẽ nói mà không giữ lời hay sao?
- Đúng thế.
Từ Khuyết đàng hoàng trịnh trọng nhìn Bạch Thải Linh, vô cùng ngay thẳng gật gật đầu.
Bạch Thải Linh lập tức ngẩn ra, há miệng, có chút không biết nên nói tiếp như thế nào.
Đời này hình như chưa gặp phải ai trực tiếp như vậy, một chút mặt mũi cũng không cho, đây là người nào thế này.
Vèo!
Cùng lúc đó, song chỉ của Từ Khuyết ngưng lại, lợi dụng chân nguyên, ở trên tấm giấy thếp kia viết viết vẽ vẽ, hạ bút như có thần, vẻn vẹn trong nháy mắt liền lưu loát viết xong giấy nợ.
- Xong, cải trắng cô nương, ngươi nhìn một chút xem giấy nợ này có vấn đề gì hay không, không có vấn đề gì thì ký tên đi.
Từ Khuyết nói xong, đưa tấm giấy thếp vàng đến trước mặt Bạch Thải Linh.
Bạch Thải Linh không hề liếc mắt nhìn tấm giấy thếp vàng kia một chút nào, ánh mắt trừng trừng nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết:
- Đường công tử, ngươi xác định là cần thiết phải làm như vậy à?
- Đương nhiên là thế! Quào, chẳng lẽ ngươi đường đường là Dao Trì Thánh Nữ, còn muốn quỵt nợ sao? Không thấy được thì ra ngươi là người như thế nha.
Từ Khuyết lúc này lộ ra vẻ mặt xem thường.
- "Ngươi. . .
Bạch Thải Linh lập tức bị tức điên rồi, duỗi tay chỉ vào Từ Khuyết, nhưng lại không biết nên lấy lời gì để phản bác.
Dù sao việc này là nàng bất cẩn, đánh giá thấp năng lực của con hàng Từ Khuyết này, dẫn đến nàng bị hãm hại hai lần liên tiếp.
Trọng điểm là bây giờ Từ Khuyết còn dùng vẻ mặt xem thường để nhìn nàng, giống như cảm thấy Dao Trì của các nàng là một tông phái không đủ tư cách, liền chút nợ ấy đều muốn chơi xấu.
- Hừ! Ký thì ký!
Tính khí của Bạch Thải Linh lập tức nổi lên, trực tiếp nhận lấy tấm giấy thếp vàng kia, đầu ngón tay quét qua, thật sự kí tên lên rồi.
- Đừng tưởng rằng ai cũng mưu mô giống như ngươi, Dao Trì của ta còn không đến mức quỵt nợ, hừ, cầm lấy!
Nói xong, Bạch Thải Linh trực tiếp quăng tấm giấy thếp vàng kia cho Từ Khuyết, xoay người rời đi, hiển nhiên là tức lên rồi.
Nhưng trên thực tế, nàng cũng cảm thấy rằng trong thời gian ngắn Từ Khuyết cũng không thể đi lên Tiên Giới, thậm chí lấy tính cách của tên này, có thể sống đến cảnh giới kia hay không đều chưa biết được.
Vì thế kí xuống giấy nợ này, nàng cũng không có quá nhiều lo lắng, dù cho tương lai Từ Khuyết thật sự đi lên Tiên Giới, nàng cũng có thể làm bộ không ở Dao Trì, hoặc là đối ngoại tuyên bố đang bế quan, lại lén lút tìm cơ hội trộm giấy nợ trở lại là được.
- Ồ, cải trắng cô nương thực sự là người sảng khoái.
Từ Khuyết cười tủm tỉm cầm lấy tờ giấy thếp vàng, trong lòng vui phát điên rồi.
Hắn cũng không nghĩ tới, Bạch Thải Linh lại thật sự kí tên, dù sao nội dung viết trên giấy nợ này, người bình thường đúng là sẽ không thể nào ký được.
Từ Khuyết cười đến híp cả mắt, mở giấy nợ ra, nội dung bên trên đập vào mắt.
- Bạch Thải Linh ta nợ Tạc Thiên Bang 16 cái Tiên Khí, cần trả trong vòng một năm, nếu quá hạn không trả, hàng năm sẽ phải tăng thêm một kiện Tiên Khí làm lợi tức, hoặc là đổi thành 16 năm bán thân, lấy thân báo đáp. Tất cả quyền giải thích của bản giấy nợ này đều thuộc về Từ Khuyết.
- Chà chà, lần này có vẻ thú vị rồi.
Từ Khuyết cười cất tờ giấy nợ đi, coi như trân bảo giấu bên trong không gian chứa đồ của hệ thống.
- Đường Tăng, ngươi còn không mau qua đây lấy ngọn núi này đi? Ngày hôm nay ngươi đã lãng phí rất nhiều thời gian.
Lúc này, Bạch Thải Linh đi tới trước Ngũ Hành Sơn lạnh lùng nói, vẻ mặt đối với Từ Khuyết đã không còn dễ chịu.
Nếu như không phải là cần Từ Khuyết đi phá giải một cửa ải nào đó, nàng đã sớm đánh Từ Khuyết một trận, giấy nợ càng không thèm ký.
- Đến đây đến đây, không nên sốt ruột, quỷ hà.
Lúc này Từ Khuyết cười hì hì chạy tới, tỏ vẻ bỉ ổi quăng mị nhãn cho Bạch Thải Linh, vô cùng muốn ăn đòn.
Bạch Thải Linh lập tức cảm thấy phát tởm, da gà đều nổi lên, trực tiếp lui về phía sau một bước, không muốn đứng quá gần với hắn.
Từ Khuyết cũng không thèm để ý, cười híp mắt đi tới trước Ngũ Hành Sơn, lần nữa bấm ra pháp ấn, trong lòng thầm đọc pháp quyết, mười ngón diễn sinh ra ánh sáng óng ánh.
Ầm!
Trong nháy mắt, cả tòa Ngũ Hành Sơn kịch liệt chấn động, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, nhanh chóng thu nhỏ lại.
Vẻn vẹn trong mấy hơi thở, Ngũ Hành Sơn hóa thành một nắm đất to bằng nắm tay, lập tức "Ầm" một tiếng vang trầm thấp, nổ thành một đoàn thổ hành linh khí, tiêu tan trong không trung.
Đường nối được mở ra, bọn Vu trưởng lão cùng Khương Hồng Nhan đều chạy tới, lúc nhìn thấy hai cỗ thi thể mất đầu nằm trên mặt đất, mọi người đều ngạc nhiên.
- Gào! Hai bộ thi thể này quá chướng mắt, để bản thần tôn thanh lý đi.
Husky đột nhiên quát to lên một tiếng, nhanh chóng hướng về phía trước lao đi.
- Hả?
Trong nháy mắt Từ Khuyết kịp phản ứng lại, bàn tay lập tức quét về phía trước.
Vèo!
Lập tức, nhẫn chứa đồ đeo trong tay hai bộ thi thể ngang trời bay lên, hóa thành ánh sáng lướt đến trong tay Từ Khuyết.
- CMN!
Husky lập tức mắng lên thành tiếng.
- Tiểu tử, ngươi quá đen, ít nhất cũng phải để cho bản thần tôn một cái chứ!
- Việc này ngày sau hãy nói, trước tiên làm chính sự đi.
Từ Khuyết học dáng dấp và ngữ khí của Bạch Thải Linh lúc trước, nghiêm túc nói.
Mặt của Bạch Thải Linh lập tức tối sầm, hừ một tiếng, trực tiếp mang theo bọn Vu trưởng lão đi về phía trước.
- Đi thôi đi thôi, mau mau làm xong mọi chuyện rồi nhanh chóng rời đi, nếu không hai ngày nữa Thiên Kiếp của ta đến sẽ phiền phức lắm đấy.
Từ Khuyết cười hì hì, cũng không lãng phí thời gian nữa, gọi bọn Khương Hồng Nhan, cất bước đi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận