Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 473: Thật Không Có Chuyện Gì

Từ Khuyết dùng pháp quyết thân pháp của Thiên Hương Cốc di động trong nháy mắt đến bên dưới ngọn núi, lại gõ ông lão một cái ám côn, nhấc lên liền chạy.
Toàn bộ quá trình hầu như là nước chảy mây trôi, hết sức quen thuộc.
Mọi người ở đây đều khó mà kịp phản ứng lại, chờ lúc bọn họ hoàn hồn, Từ Khuyết đã vác ông lão xông lên trên đỉnh núi, trở về phía dưới mảnh lôi vân kia.
- Ta kháo! Hắn đây là muốn mượn khí tức cảnh giới của ông lão kia, tăng lớn uy lực của thiên kiếp!
- Thế nhưng ông lão kia có cảnh giới Anh Biến kỳ tầng sáu lận, sao hắn dám làm loại chuyện này?
- Chờ đã, không đúng! Vừa rồi thủ pháp hắn gõ ám côn thật giống như cũng rất phổ thông, vì sao vị lão giả kia lại không kịp phản ứng, trực tiếp bị gõ ngất?
- Xem ra chúng ta đánh giá thấp thực lực của Gia Cát tướng quân rồi.
- Nhưng nếu cứ như vậy, uy lực của thiên kiếp sẽ không thể đo đếm.
- Ông già kia sắp xong đời rồi! Đi ra gây chuyện, tóm lại là cần phải trả giá.
Mọi người đều lắc đầu, cũng không cảm thấy đồng tình gì với kết cục của ông lão kia, dù sao cũng là do ông lão trước tiên ra tay với Từ Khuyết, kết quả bây giờ trộm gà không xong còn mất nắm gạo, ngược lại bị Từ Khuyết khiêng lên núi đi đồng thời độ kiếp.
Nữ Đế thấy cảnh này, cũng bị hành động này của Từ Khuyết làm cho có chút dở khóc dở cười, nhưng nàng đã triệt để yên lòng.
Như nàng suy nghĩ, cái tên Từ Khuyết này, xưa nay liền không làm chuyện không nắm chắc.
Vì thế dù cho thiên kiếp mạnh mẽ đến đâu, uy lực khủng bố đến đâu, nàng bây giờ đều đã yên tâm, bởi vì người độ kiếp không phải ai khác, mà là tiểu tử bình thường làm chuyện ngoài dự đoán của mọi người này.
Mà trên đỉnh núi, nguyên bản lôi vân đang muốn hạ xuống đạo thiên kiếp thứ năm, đột nhiên hơi ngưng lại.
Ông lão xuất hiện, hoàn toàn ảnh hưởng thiên kiếp ước định thực lực đối với người độ kiếp.
Cho tới nay, chỉ cần có người độ kiếp, người ngoài đều là không thể giúp một tay, bởi vì một khi có người tu tiên khác xuất hiện ở trong phạm vi độ kiếp, sẽ bị ngầm thừa nhận là muốn đồng thời độ kiếp, bởi vậy bị thiên kiếp khóa chặt, đồng thời uy lực sẽ tăng lên gấp đôi.
Vì thế vừa nãy Từ Khuyết coi như là đối mặt với nguy hiểm to lớn hơn nữa, Nữ Đế cũng không dám dễ dàng tới gần, chỉ lo sẽ làm uy lực của thiên kiếp tăng lên gấp đôi, ngược lại hại Từ Khuyết.
Nhưng bây giờ, Từ Khuyết đã thu nạp tia chớp màu vàng óng, thân thể càng được rèn luyện thêm, lại hết sức mạnh mẽ, hơn nữa còn mặc nhiều hơn một cái Áo Choàng Bạc, kháng tính đối với pháp lực đã rất cao, coi như bị thương nặng, cũng sẽ không trí mạng.
Liền vì thu nạp càng nhiều tia chớp màu vàng óng, Từ Khuyết lần này quyết định ăn quả đắng, mặc kệ bị thương gì, cũng phải thừa cơ hội lần này, cố gắng trang bức, thuận tiện đem lôi đình tinh hoa trong cơ thể tinh luyện đến càng thêm tinh khiết.
- Làm càn, ngươi... Ngươi dám ám hại lão hủ?
Lúc này, ông lão đột nhiên tỉnh lại, lúc này liền rít lên một tiếng.
Bàn tay của Từ Khuyết buông lỏng ra, trực tiếp đem ông lão ném lên trên đất, cười híp mắt nói:
- Ta ám hại lúc nào? Ta đây là quang minh chính đại đánh lén!
Ông lão tỏ vẻ tái nhợt, đang muốn phát hỏa, nhưng sau một khắc, sau khi cảm nhận được uy thế khủng bố trên đỉnh núi này, ông ta đột nhiên sửng sốt, ánh mắt hướng lên trên không nhìn tới.
- A! Không!
Khi ông ta nhìn thấy mảnh lôi vân trên đỉnh đầu gần trong gang tấc kia, hầu như đưa tay là có thể chạm tới, tại chỗ liền tuyệt vọng, phát ra một tiếng gào lên giận dữ bi phẫn, nước mắt tung bay.
Cường đại như ông ta, đương nhiên là đã hiểu rõ là mình bị tóm vào bên trong phạm vi độ kiếp, chuyện này quả thật cùng chết không có gì khác biệt.
- Ôi ôi ôi, đừng khóc! Không có chuyện gì!
Từ Khuyết thấy dáng dấp của lão giả, lập tức liền vui phát hỏng rồi, cười híp mắt an ủi.
Ông lão lên cơn giận dữ, con ngươi bỗng nhiên quét về phía Từ Khuyết, đằng đằng sát khí.
Không có chuyện gì? Không em gái ngươi!
- Tiểu tử, lão hủ coi như chết, cũng phải trước đem ngươi ngàn đao bầm thây, để mạng lại!
Ông lão lớn tiếng rít gào, bàn tay bỗng dưng nắm chặt, trên ngón tay đột nhiên thoát ra một luồng sương mù màu xanh lục, phân hoá ra liên miên, giống như lá xanh, nhưng ở biên giới lại lập loè ánh sáng lạnh, cực kỳ sắc bén.
"Xoạt!"
Hư không phát ra một tiếng phá không, ông lão đã ra tay.
Sương mù màu xanh trên ngón tay cái kia, nhìn giống như là lá cây nhưng so với lưỡi dao còn sắc bén hơn, nhằm thẳng về phía Từ Khuyết.
Vô số sương mù dạng lá cây màu xanh, như suối phun, điên cuồng lao ra, trên không trung hóa thành một con sông dài màu xanh lục, rất là kinh người.
- Ồ ồ, thì ra ngươi là người của Mộc Nguyên Quốc à?
Từ Khuyết cười nhạt một tiếng:
- Nhưng ngươi có biết hay không, hỏa có thể khắc mộc đó.
Xoạt!
Vừa dứt lời, lòng bàn tay của Từ Khuyết hơi nắm chặt, một luồng lửa màu đen bỗng nhiên vọt lên, ở trong tay bốc lên, chợt hóa thành một đạo tường chắn màu đen, che ngang trước người.
Hắn liền đứng thẳng bất động như thế, tùy ý những sương mù dạng lá màu xanh của ông lão kia bay đến, kết quả lúc đánh lên trên bức tường lửa màu đen, trong nháy mắt bị tan chảy bốc hơi thành từng sợi từng sợi khói xanh, lượn lờ bay lên.
- Sao... Làm sao có khả năng?
Ông lão há hốc mồm tại chỗ, đột nhiên thu tay lại, liên tiếp lui về phía sau.
Một chiêu "Sinh Tử Diệp" này chính là tuyệt kỹ thành danh của lão, đã từng danh chấn ngũ quốc, thậm chí còn tiêu diệt qua vô số tu sĩ.
Nhưng bây giờ, lại bị phá tan dễ như ăn cháo như thế, điều này làm cho lão khó có thể tiếp thu.
- Được rồi, đừng nghịch nữa, ngươi xem thiên kiếp đều sắp tới kìa, an tâm độ kiếp đi, không có chuyện gì đâu.
Từ Khuyết cười tủm tỉm thu hồi Bát Hoang Phá Diệt Diễm, ánh mắt cũng quét về phía vòm trời.
Toàn bộ vòm trời đã đen kịt hạ xuống, đen kịt như mực, mây đen kia mang theo tia chớp màu vàng óng bàng bạc, gần như sắp ép đến đỉnh đầu bọn họ.
Một luồng uy thế khủng bố trước nay chưa từng có, gắt gao khóa chặt Từ Khuyết và ông lão.
Từ Khuyết còn có thể chuyện trò vui vẻ, nhưng ông lão kia đã sợ đến sắc mặt trắng bệch, đôi môi run run.
- Không sao đâu.
Từ Khuyết an ủi.
Sắc mặt của ông lão âm trầm nhìn về phía Từ Khuyết, lạnh lùng nói:
- Gia Cát tướng quân, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ngày hôm nay tính như lão hủ ngã xuống, nhưng xem ở trên phần lão hủ trợ giúp ngươi tăng cao uy lực của lôi kiếp, đừng đuổi tận giết tuyệt có được không? Ta biết ngươi có thể khắc chế lôi kiếp, chỉ cần lần này ta có thể sống sót, sau này nhất định nhớ tới phần ân tình này.
- Hừm, yên tâm đi, không có chuyện gì.
Từ Khuyết cười tủm tỉm gật đầu nói, nói được rất sảng khoái.
- Lời ấy thật chứ?
Ông lão hơi nhướng mày, trong lòng có chút không chắc chắn, luôn cảm thấy rất bất an.
- Đương nhiên rồi, không có chuyện gì.
Từ Khuyết cười đáp.
Ầm ầm!
Lúc này, trên vòm trời đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.
Tiếp đó, vô số sợi tia chớp màu vàng óng từ trong lôi vân xẹt qua, lít nha lít nhít, cực kỳ kinh người.
Nhưng khoảng cách giữa lôi vân với đỉnh đầu hai người vô cùng gần, lúc một tia chớp màu vàng óng xẹt qua, biên giới của sợi tơ màu vàng kia vừa vặn chạm vào đầu ông lão.
Ầm!
Ông lão bị đánh bay tại chỗ, vỡ đầu chảy máu, đập ầm ầm trên mặt đất.
- A!
Ông ta phát ra một tiếng kêu thống khổ thảm thiết, cũng chưa chết đi, dù sao chỉ là biên giới của sợi tơ của tia chớp màu vàng óng chạm vào, uy lực chỉ có thể so với Tử Tiêu Thần Lôi mà thôi, lấy cảnh giới Anh Biến kỳ tầng sáu của ông lão, tuy rằng không đón được, nhưng cũng không đến nỗi bị giết chết trong nháy mắt.
Ông lão nhanh chóng bấm ra pháp quyết, vỗ lên trên đầu, khôi phục thương thế.
Mộc hành chân nguyên ẩn chứa sức sống, người bình thường ở Mộc Nguyên Quốc đều biết loại pháp quyết chữa thương này.
Ông lão miễn cưỡng ổn định lại vết thương, tỏ vẻ tàn nhẫn nhìn về phía Từ Khuyết:
- Gia Cát tướng quân, ngươi còn không ra tay khắc chế lôi kiếp sao?
- Yên tâm đi, không có chuyện gì, đến, ta cho ngươi một cái pháp bảo vô thượng, tên là cột thu lôi!
Từ Khuyết cười híp mắt lấy ra một cái châm sắt, ném về ông lão.
Ông lão vừa tiếp tới tay, liền sửng sốt.
Cột thu lôi? Chỉ là một cái châm sắt, có thể tránh lôi sao?
- Thật không có chuyện gì?
Hắn nhìn về phía Từ Khuyết hỏi.
Từ Khuyết gật đầu nở nụ cười:
- Thật không có chuyện gì.
Ầm ầm!
Lúc này, trong lôi vân lại phát ra tiếng nổ vang vọng, tia chớp màu vàng óng đang đan xen dày đặc, trong đó có một tia đột nhiên thoát ra, vọt thẳng ông lão đánh tới.
- Cái gì?
Sắc mặt của ông lão lúc này kịch biến, vội lui về phía sau chạy trốn, đồng thời kinh hãi hô lớn:
- Gia Cát tướng quân, chuyện gì thế này?
Từ Khuyết đứng ở phía sau, cười híp mắt đáp:
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì!
Ầm!
Nhưng mà, Từ Khuyết vừa dứt lời, tia chớp màu vàng óng liền đuổi theo ông lão, trực tiếp xuyên qua thân thể của lão, uy lực khủng bố, trong nháy mắt đem thân thể nổ thành một đám mưa máu, gió vừa thổi qua, tan thành mây khói.
Thời khắc này, toàn trường là một mảnh vắng lặng, yên lặng như tờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận