Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1103: Đồng Hương, Có Nhà Không?

Đưa ấm áp? Đánh cướp?
Trong nháy mắt bọn Lam Hà đều ngây người, lập tức trừng to mắt, suýt chút nữa phun một ngụm máu ra ngoài.
Đã nói không nên gây chuyện thị phi? Bây giờ ngươi lại muốn đi đánh cướp người ta?
Mấu chốt là bây giờ chúng ta trốn Kiếm Lâu Các còn trốn không kịp, ngươi lại còn muốn chủ động tới cửa ăn cướp?
Đậu phộng, đại ca ngươi bị điên rồi sao?
- Tỷ. . . ỷ phu, ngươi. . . ngươi đừng kích động, nếu không chúng ta chờ ở chỗ này đi, có kế hoạch gì lại cẩn thận thương lượng.
Lam Hà vội vàng nói, chỉ lo Từ Khuyết tiếp tục giết tới Kiếm Lâu Các, chuyện này không khác gì đi chịu chết cả.
- Ngươi sợ cái quái gì, chỉ là Kiếm Lâu Các, chỉ là Địa Tiên cảnh, ta còn phải sợ sao? Huống hồ ta chỉ là đi đưa ấm áp, lại không phải là làm chuyện thương thiên hại lý gì, tính toán một chút, không nói nữa, các ngươi ở lại nơi này, ta đi ra ngoài một chuyến trước đã.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, trực tiếp cất bước ra ngoài.
Lúc này hắn đến tìm đến một chỗ vắng người, trước tiên thả ra Tiểu Kim Thân, sau đó sẽ đi tới Kiếm Lâu Các làm một ít chuyện.
Nói cho cùng, ở địa phương xa lạ, phải biết điều mà làm việc.
Nhưng bây giờ hắn muốn biết điều cũng không biết điều nổi, nếu như thiếu các chủ của Kiếm Lâu Các đều đã giết rồi, vậy Kiếm Lâu Các khẳng định cũng sẽ không giảng hoà, so với việc ở chỗ này chờ bọn họ tới, còn không bằng chủ động xuất kích, trực tiếp đi tới Kiếm Lâu Các gây sự.
- A, tỷ phu, đừng làm thế.
- Từ đạo hữu.
Lam Hà và Lam Tâm Nguyệt vội vàng đứng lên, muốn khuyên can Từ Khuyết.
Nhưng mà Từ Khuyết cũng không có ý tứ muốn dừng lại, trực tiếp cất bước mà ra, lướt ra bên ngoài khách sạn.
Lam Hà lập tức nhìn về phía Lam Tâm Nguyệt:
- Tỷ, phải làm sao bây giờ?
Y chẳng thể nghĩ tới, đầu của vị tỷ phu này của mình lại cứng như vậy, sau khi giết thiếu các chủ nhà người ta, bây giờ còn muốn tới cửa gây sự, quả thực chưa từng thấy người nào thô bạo như thế.
- Chúng ta cũng đi theo đi.
Lam Tâm Nguyệt suy nghĩ một lát, đứng lên nói:
- Dù sao lưu lại nơi này sớm muộn bọn họ cũng sẽ tìm tới cửa, chẳng bằng cùng Từ đạo hữu cùng tiến cùng lui.
- Được!
Bọn Lam Hà vừa nghe thấy vậy, cũng cảm thấy có đạo lý, đều gật đầu.
Sau đó, cả đoàn người đều cất bước rời khỏi cửa phòng, đuổi theo Từ Khuyết.
Cùng lúc đó, Từ Khuyết đã ở một góc bên trong khách sạn, thừa dịp không ai chú ý thả Tiểu Kim Thân ra, cũng để Tiểu Kim Thân mang theo tấm Hư Không Giao Giới Phù kia.
Hắn phân ra một tia thần hồn để khống chế Tiểu Kim Thân, còn chân thân nơi này thì lại quang minh chính đại, nghênh ngang bước ra khỏi khách sạn.
Bên ngoài khách sạn vẫn còn có rất nhiều người bảo vệ, bất kể là Đại Phương Hội hay là Đại Khí Minh, thậm chí là Thiên Minh cùng những thế lực khác đều phái người ở đây theo dõi, dù sao vào lúc này đã có rất nhiều người đã biết được trên người Từ Khuyết cất giấu rất nhiều báu vật, không nổi lòng mơ ước là không thể.
Bọn họ không hề vội vã ra tay, nhưng cũng muốn quan tâm hướng đi của bọn Từ Khuyết, phòng ngừa bọn họ chạy ra khỏi thành trì.
Lúc này Từ Khuyết vừa đi ra, lập tức gây ra sự chú ý của mọi người, vô số đạo ánh mắt xoạt một cái, đều tụ tập đến trên người hắn.
- Tên này rốt cục đã đi ra rồi!
- Xem ra vẫn là muốn chạy trốn ra ngoài thành trì.
- Phí lời, bây giờ đoán chừng người của Kiếm Lâu Các đều đã giết tới, ngoài thành đối với bọn họ mà nói, ngược lại mới là chỗ an toàn.
- Quả là thế, những người còn lại cũng theo đi ra.
- Khà khà, chẳng lẽ các ngươi thật sự cảm thấy bọn họ còn có thể sống sót ra khỏi thành sao?
- Bây giờ ra khỏi thành, chẳng khác gì là đang bức bách chúng ta động thủ.
Rất nhiều người nghị luận sôi nổi nói, có người cười lạnh, có người châm biếm, càng có người đã bắt đầu chuẩn bị động thủ.
Nhưng mà, sau khi Từ Khuyết đi ra, câu nói đầu tiên liền hướng mọi người hô:
- Chư vị, xin hỏi đường, tới Kiếm Lâu các đi như thế nào?
Kiếm Lâu Các?
Trong nháy mắt mọi người đều ngẩn ra, tên này hỏi chuyện này để làm gì? Chẳng lẽ là muốn đi Kiếm Lâu Các nhận lỗi?
- Từ đạo hữu, ta biết vị trí của Kiếm Lâu Các, chúng ta cùng đi thôi.
Lúc này, Lam Tâm Nguyệt đi ra ở phía sau mở miệng nói.
- Hả?
Từ Khuyết xoay người, nhìn thấy bọn Lam Tâm Nguyệt đều đi ra, lông mày không khỏi nhíu lại:
- Ồ, các ngươi muốn cùng đi với ta?
- Tỷ phu, xem lời nói này của ngươi xem, mọi người đều là người một nhà, có nạn nên cùng chịu.
Lam Hà lập tức đáp.
Lam Tâm Nguyệt lúc này ngoái đầu lườm y một cái rồi mới nhìn về phía Từ Khuyết, khẽ cười khổ nói:
- Kỳ thực là chúng ta lưu lại, hay là đi cùng với Từ đạo hữu, tình huống đều không khác nhau là mấy. Từ đạo hữu, mời tới bên này.
Nói xong, Lam Tâm Nguyệt liền chủ động dẫn đường cho Từ Khuyết, hướng phương hướng Kiếm Lâu Các mà đi.
Lúc này Từ Khuyết cười nhẹ, cũng không nói gì, trực tiếp cất bước đi theo.
Mọi người ở đây đều hai mặt nhìn nhau, ai cũng không ra tay, trái lại tỏ vẻ mơ hồ, có chút nhìn không thấu.
- Tên này. . . lẽ nào thật sự là muốn đi tới Kiếm Lâu Các để nhận lỗi?
- Không thể nào, hắn giết thiếu các chủ của Kiếm Lâu Các, Liễu Vấn Phong, con trai của Liễu Hóa Long đó! Há chịu nhận lỗi liền có thể giải quyết?
- Vậy bọn họ còn đi tới Kiếm Lâu Các làm gì?
- Quan tâm làm gì, dù sao cùng đi qua xem một chút sẽ biết thôi, chỉ cần không để cho tên này đi ra khỏi thành, không rời khỏi tầm mắt của chúng ta là được rồi, còn quan tâm hắn làm gì.
Rất nhiều người nói, đều đã chậm rãi đi theo phía sau.
Cùng lúc đó, trong đại sảnh Kiếm Lâu Các.
Một người đàn ông trung niên tỏ vẻ tức giận, cả người tức giận đến phát run, khắp nơi trên mặt đất đều bừa bộn, xung quanh rải rác vụn gỗ của bàn ghế và chén trà vỡ vụn.
Y mạnh mẽ trừng mắt nhìn một tên nam tử gầy yếu đang quỳ gối trước mặt, lớn tiếng phẫn nộ quát:
- Một tiểu tu sĩ Bán Tiên cảnh lại có thể lấy tính mạng của Phong nhi cùng năm tên hộ vệ sao? Ngươi tưởng bổn các chủ là kẻ ngốc sao?
- Long ca, trước tiên đừng nóng giận, nghe một chút xem đã xảy ra chuyện gì.
Một nữ tử trẻ tuổi đang dựa vào người đàn ông trung niên nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Nam tử gầy yếu cực kỳ kinh hoảng cúi người trên mặt đất, hoang mang đáp:
- Hồi. . . hồi bẩm các chủ và các chủ phu nhân, thực lực của tiểu tử kia thật sự không đơn giản, còn có một hạ phẩm Tiên Khí cùng một trung phẩm Tiên Khí, hơn nữa ngày hôm nay hắn vừa mới tới đây, nhưng trên người có vạn hạt gạo sinh cơ, e rằng việc này không đơn giản như chúng ta nghĩ.
- Cái gì?
Mặt của các chủ Kiếm Lâu Các Liễu Hóa Long lập tức biến sắc.
Một tiểu tu sĩ Bán Tiên cảnh, lại có thể có hai Tiên Khí có cấp bậc không thấp, hơn nữa vừa mới tới ngày đầu tiên, đã có hơn vạn hạt gạo sinh cơ?
Sao có thể?
- Long ca, đây có thể là âm mưu của những thế lực khác hay không?
Đôi mi thanh tú của cô gái trẻ kia cũng cau lại, dựa vào Liễu Hóa Long ở bên cạnh nói.
- Chắc là không phải, gần đây Đại Phương Hội cùng Đại Khí Minh đều đánh đến không thể tách rời ra, sao có thể có thời gian nhàn rỗi tìm ta phiền phức?
Liễu Hóa Long lắc lắc đầu, trên mặt vẫn phủ kín tức giận như trước.
Dù sao giờ người chết là con trai của y, là dòng dõi duy nhất của y ở bên trong mảnh Thất Lạc Chi Địa này, trọng điểm là bồi dưỡng đứa con trai này lớn lên đến nay, chí ít đã tiêu hao của y mấy ngàn hạt gạo sinh cơ, bây giờ tất cả đều uổng phí.
- Các chủ! Các chủ!
Lúc này, ở ngoài phòng khách lại truyền tới một tiếng hô.
Một gã ăn mặc trang phục hộ vệ vội vội vàng vàng chạy vào, chắp tay hô:
- Bẩm báo các chủ, tên gọi là Từ Khuyết kia, bây giờ đang đi về phía chúng ta bên này.
"Ầm!"
Trong nháy mắt Liễu Hóa Long một chưởng đánh ở bên trên vách tường, cả mặt vách tường liền phủ kín vết rách lít nha lít nhít, lung lay sắp đổ.
- Hừ, người này làm càn, gan chó thật lớn, đã giết Phong nhi của ta, bây giờ còn dám chủ động đi tới cửa chịu chết, ngày hôm nay lão tử muốn khiến cho hắn rõ ràng cái gì gọi là tàn khốc!
Liễu Hóa Long tức giận quát lên một tiếng, trực tiếp cất bước hướng cửa lớn mà đi.
"Tùng tùng tùng!"
Đúng lúc này, cửa lớn của Kiếm Lâu Các vừa lúc bị người đập vang, tiếp đó truyền đến một âm thanh nghe vào liền cảm thấy rất bỉ ổi.
- Đồng hương, đồng hương, có ở nhà không? Mau mở cửa đi đồng hương, chúng ta là cộng đồng tới đưa ấm áp, chúng ta là Tạc Thiên Bang, kiên quyết không lấy một cây kim một sợi chỉ!
- . . .
Mọi người bên trong nhà lớn vừa nghe được, trong nháy mắt liền sửng sốt một lúc.
Cái gì đồng hương cái gì đưa ấm áp, còn không lấy một cây kim một sợi chỉ?
Đây đều cái quỷ gì thế?
Lúc này, Liễu Hóa Long cũng đã mang người đi tới, đằng đằng sát khí, hướng mấy hạ nhân ở phía cửa giận dữ hét:
- Mở cửa ra!
- Dạ.
Trong nháy mắt vài tên hạ nhân sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng chạy lên kéo cửa lớn ra.
"Kẹt kẹt!"
Nhưng mà, cửa lớn vừa mới mở ra được một cái khe, khuôn mặt đẹp trai của Từ Khuyết liền thò vào bên trong, một đôi con mắt gian giảo quét loạn xung quanh, cuối cùng cấp tốc rơi vào trên người cô gái trẻ bên cạnh Liễu Hóa Long, vui vẻ nói:
- Ồ, đồng hương, nhà ngươi còn có một khuê nữ xinh đẹp nữa cơ à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận