Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 557: Kinh Sợ Mọi Người

- Đi ra đây, lão tử lại trở về đây!
Nghe được âm thanh cùng ngữ khí quen thuộc này, nữ tử mặc cung trang há hốc mồm, hoàn toàn ngốc ở tại chỗ.
Ngay sau đó, nàng lập tức xoay người vọt vào.
...
Mà lúc Từ Khuyết vừa mới vào Minh Nguyệt Lâu, cũng đã nhìn thấy nhóm vài tên thiên kiêu lúc trước đi cùng Khương Sơn kia, đang ngồi ở một một cái bàn.
Không chần chờ chút nào, hắn lấy xuống mặt nạ da người, lớn tiếng hô lên.
Một câu "Lão tử lại trở về", nói năng có khí phách, đinh tai nhức óc, trong nháy mắt để tất cả thiên kiêu ở đây đều sửng sốt.
Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, Từ Khuyết thay đổi một thân trang phục, khóe miệng nhếch lên một vệt cười lạnh, trong tay nắm một thanh Huyền Trọng Xích, cao cao nâng qua đỉnh đầu.
Đám người đều há hốc mồm.
Cái quỷ gì đây? Cái tên này lại còn dám trở về?
Hắn đi vào như thế nào?
Tại sao Minh Nguyệt Lâu lại cho hắn đi vào?
"Ầm!"
Lúc này, Huyền Trọng Xích trong tay Từ Khuyết, bỗng nhiên thả ra một luồng chân nguyên bàng bạc, rộng rãi tràn ngập, trên không trung đan dệt ra tảng lớn xích ảnh màu mực, giống như phô thiên cái địa hướng vài tên thiên kiêu kia đập tới.
- Không ổn!
Mặt của vài tên thiên kiêu biến sắc, lập tức kịp phản ứng lại, gầm lên một tiếng, nhanh chóng thi triển thân pháp né tránh.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn, cái bàn gỗ chỗ mấy người kia ngồi lúc trước, trong nháy mắt bị đánh nát, đồng thời mặt đất cũng bị đánh nứt ra một cái hố lớn.
Rõ ràng, lần này không ai dám xem thường thực lực của Từ Khuyết nữa, mà tu vi của vài tên thiên kiêu vốn cao, cho nên dễ như ăn cháo liền né tránh đòn đánh này, sau đó hướng Từ Khuyết vây lại.
- Đừng ra tay, cái tên này lại muốn mượn đao giết người, trước hết vây hắn lại!
- Lần này đừng để cho hắn chạy, chờ một lúc Vân lão tới sẽ giải quyết hắn!
Mấy người nhanh chóng giao lưu, đều duy trì cảnh giác, thống nhất sẽ không xuất thủ.
"Vèo!"
Lúc này, dưới chân Từ Khuyết đột nhiên bước ra một mảnh lôi điên, Huyền Trọng Xích trong tay chấn động, thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ.
- Hả? Lại để hắn chạy?
Vài tên thiên kiêu lập tức ngẩn ra.
Đám thiên kiêu còn lại ở đây cũng ngạc nhiên một trận, động tĩnh này tựa hồ có chút sấm to mưa nhỏ.
Chạy về thả ra một lời hung ác, sau đó lại chạy?
Tên kia rốt cuộc là có ý gì?
Có ý muốn đánh du kích chiến sao?
Cùng lúc đó, Khương Sơn cùng Cung Nguyệt trên tầng lâu thứ chín, cũng bị động tĩnh dưới lầu làm kinh động, biết Từ Khuyết lại trở về, ánh mắt từ lâu đã quét xuống.
Mà lúc Từ Khuyết biến mất, lông mày hai người đều nhẹ nhàng nhăn lại.
- Cung Bân, cẩn thận!
Đột nhiên, mặt Cung Nguyệt biến đổi, la lớn.
Vài tên thiên kiêu dưới lầu nghe thấy vậy, đều ngẩn ra, đặc biệt tên thiên kiêu tên là Cung Bân kia, càng là ngạc nhiên, Nhị tỷ của mình gọi tên mình làm gì? Vì sao phải cẩn thận?
Gần như cùng lúc đó, hư không phía sau Cung Bân đột nhiên nhẹ nhàng rung động, hiện ra một từng đợt sóng gợn.
Ngay sau đó, một thanh Huyền Trọng Xích bỗng dưng xuất hiện.
Cung Bân cảm nhận được một luồng sát cơ mạnh mẽ, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, con ngươi đột nhiên nhanh chóng co lại.
"Ầm!"
Cự xích màu mực kia dâng lên ra một đám lớn sóng khí vô hình, trong nháy mắt đập lên trên mặt gã.
Đây là một chiêu pháp quyết dung hợp, thân pháp Sát Thần Nhất Kiếm, thêm vào Chân Diễm Phân Phệ Lãng Xích, uy lực vô cùng cường hãn.
Dù cho Cung Bân có tu vi Anh Biến kỳ tầng sáu, so với Từ Khuyết cao hơn hai tầng, vẫn không có cách nào trốn được đòn đánh này.
Cả người Cung Bân bị đánh bay lên, xương mũi đều lõm xuống, trong miệng còn ho ra từng ngụm từng ngụm máu.
Mấy tên thiên kiêu Khương gia cùng Cung gia khác bị kinh sợ tại chỗ.
Thậm chí là thiên kiêu còn lại bên trong Minh Nguyệt Lâu cũng đều khiếp sợ không thôi.
Đòn đánh này của Từ Khuyết thực sự là ngoài ý muốn, so với lúc trước đánh với Hàn Quốc Thắng còn cường hãn hơn, đòn nghiêm trọng trong khoảng cách gần như vậy, dù cho là Anh Biến kỳ tầng bảy đều không chịu được.
- Ta xuống hỗ trợ!
Cung Nguyệt trên lầu ngồi không yên, lúc này đứng dậy, lướt về phía tầng một.
Khương Sơn nhíu nhíu mày, chợt cũng đứng lên, hướng về dưới lầu lao đi.
Mà lúc này, Cung Bân bị một đòn của Từ Khuyết làm trọng thương, đang ngã trên mặt đất, muốn rách cả mí mắt, đầu giống như nổ tung, hai tai vang lên ong ong.
Mấy người bên cạnh nhanh chóng vây lại, phòng ngừa gã bị Từ Khuyết giết chết, trong lòng cũng chấn động không thôi.
Chẳng ai nghĩ tới, thực lực của Từ Khuyết lại yêu nghiệt như thế, căn bản không phải Anh Biến kỳ tầng bốn phổ thông có thể so sánh.
- Tiểu bối, ngươi quá làm càn rồi!
Lúc này, một đạo thanh âm như chuông lớn, từ bên trong Minh Nguyệt Lâu vang lên.
Vân lão lại xuất hiện lần nữa, sắc mặt âm trầm, hai tay chắp sau lưng, áo bào theo gió vù vù vang vọng.
- Ồ, ông lão ngươi lại tới nữa rồi? Mấy người này vừa rồi mới đánh với ta xong, ngươi mau giết bọn họ đi. Đặc biệt là tên nằm trên đất kia, ngươi nhìn xem đều đã ho ra bao nhiêu máu, trời ạ, khắp nơi đều bị làm bẩn, ô nhiễm hoàn cảnh và phá hoại của công, đây là tội lớn đó.
Từ Khuyết cười híp mắt nhìn Vân lão nói.
Vân lão không nói nhảm, lòng bàn tay nhấc lên, giống như bóp lấy hư không, tiếp đó đầu ngón tay thoát ra từng sợi từng sợi ánh sáng, trên không trung nhanh chóng phác hoạ ra lít nha lít nhít phù văn, giống như là muốn phong tỏa khu vực này.
- Vô dụng, pháp quyết này của ngươi quá yếu, giữ không nổi ta, ta phải về nhà viết nhật ký rồi.
Từ Khuyết cười to, bấm ra Thần Hành Độn Tẩu Phù, lập tức chạy đi.
Đối đầu với ông lão này, hắn biết chắc mình không có một chút xíu phần thắng nào.
Thế nhưng muốn chạy lại quá đơn giản.
Thần Hành Độn Tẩu Phù tuy rằng có cấp bậc rất thấp, hơn nữa một tấm chỉ có thể thuấn di một khoảng cách ngắn như vậy, nhưng loại phù này cũng không phải một Luyện Hư kỳ có thể phong tỏa được.
Vèo!
Hư không nhoáng lên một cái, Từ Khuyết lại một lần nữa thuận lợi chạy trốn.
Bên trong Minh Nguyệt Lâu lần nữa vắng lặng một mảnh.
Lần nháo trò này của Từ Khuyết, so với lần ban nãy còn làm cho mọi người khiếp sợ hơn.
Đặc biệt thực lực của hắn đã vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.
Một Anh Biến kỳ tầng bốn, lại có thể dễ dàng ở trong vòng vây của mấy thiên kiêu Anh Biến kỳ tầng sáu, bảy, mạnh mẽ làm trọng thương một người trong đó, hơn nữa còn chỉ dùng một chiêu.
- Vân lão, ta hi vọng Minh Nguyệt Lâu có thể cho Cung gia một câu trả lời thỏa đáng.
Lúc này, Cung Nguyệt cùng Khương Sơn đã đi xuống lầu.
Sau khi nhìn thấy dáng dấp của Cung Bân máu me khắp người, sắc mặt của Cung Nguyệt khó coi đến cực điểm, nhìn về phía Vân lão nói.
Vân lão nhàn nhạt quét qua Cung Nguyệt một cái:
- Các ngươi tự mình gặp chuyện, thì tự chịu đựng đi. Lão hủ chỉ chấp hành quy củ của Minh Nguyệt Lâu.
Nói xong, ông lão xoay người rời đi.
Cùng lúc đó, nữ tử mặc cung trang trước đây tiếp đón Từ Khuyết kia, cũng ngơ ngác đứng tại chỗ, không cách nào hoàn hồn lại.
Nàng làm sao cũng không nghĩ tới, tên Từ Khuyết kia lại vô sỉ đến trình độ như thế này, lại thay đổi toàn thân áo trắng, thay đổi dung mạo, làm bộ lạnh lùng chạy vào gây sự.
Đáng sợ hơn chính là, thực lực của người này lại mạnh mẽ đến như thế, đánh người xong liền chạy.
Hai lần từ trong tay Vân lão chạy trốn, thực lực bực này, e rằng hết thảy thiên kiêu ở đây đều không làm được.
- Phái người thủ vệ chặt chẽ, từ giờ trở đi, khuôn mặt lạ nào muốn tiến vào trong Minh Nguyệt Lâu, phải điều tra thân phận rõ ràng.
Vân lão biến mất ở trong đại sảnh, nhưng âm thanh lạnh lùng lại văng vẳng vang lên.
Đám nữ tử mặc cung trang lập tức lĩnh mệnh, trong nháy mắt phân ra mấy người, canh gác ở cửa Minh Nguyệt Lâu.
Mà lúc này, Từ Khuyết thuận lợi ra khỏi thành, dĩ nhiên gọi ra Lôi Huyễn Thân, đều đổi sang hai tấm mặt nạ da người mới.
Hắn rõ ràng, biện pháp mượn đao giết người, khẳng định là không có cách nào dùng lại được nữa rồi.
Hơn nữa lần này cũng không có cách nào dễ dàng tiến vào Minh Nguyệt Lâu như vậy nữa.
Vì thế, hắn có một cái kế hoạch mới đơn giản thô bạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận