Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1085: Lôi Đến! Ta Muốn Độ Kiếp!

Bây giờ,Từ Khuyết ở tứ đại châu có thể nói là không còn người quen nữa.
Đầu tiên là Tô Linh Nhi cùng Nhã phu nhân và Tiểu Nhu, sau khi tiến vào Nam Châu Bí Cảnh, bí cảnh đều biến mất, đến nay vẫn không có tin tức, ngay cả Từ Khuyết cũng không biết các nàng đã đi nơi nào.
Nhưng đó là địa bàn của Tử Hà tiên tử, hơn nữa Đoạn Cửu Đức cũng đã nói, rất có khả năng là do Tử Hà tiên tử biết tứ đại châu có biến cố, vì thế mới dời bí cảnh đi, Từ Khuyết cũng có thể yên tâm.
Tiếp theo mình lại mất đi 10 năm, sau khi ở dưới Táng Tiên Cốc chạy ra ngoài, mấy người Liễu Tịnh Ngưng cùng Khương Hồng Nhan cũng đi rồi, thậm chí Husky cùng Đoạn Cửu Đức, hay tông chủ Cực Nhạc Tông cũng đi theo, một người cũng không ở lại.
Đi trên đường, Từ Khuyết cảm giác quá yên tĩnh.
Tứ đại châu lớn như vậy, nhưng người chân chính có thể cùng nhau lăn lội, đúng là tìm không có mấy người.
- Haiz! Thật nhớ Husky, cũng nhớ Đoạn lão đầu.
Từ Khuyết lắc đầu thở dài, vô cùng cảm khái.
Không có hai người bọn họ ở bên cạnh bị mình hố, thực sự có chút cô độc.
Nhưng trong tình hình này, hắn cần dành thời gian để nỗ lực đạt tới Đại Thừa kỳ đỉnh phong, nhanh chóng độ kiếp phi thăng, chạy tới Lâm Tiên Giới.
Trước mắt tốc độ để thăng cấp nhanh nhất, chính là đi giết người.
Nhưng bây giờ muốn từ Đại Thừa kỳ tầng sáu đạt đến Đại Thừa kỳ đỉnh phong, cần lượng EXP vô cùng khủng bố, tứ đại châu hiện tại chỉ còn lại một đám Luyện Hư kỳ và Hợp Thể kỳ, sợ là phải giết hơn vạn người mới đủ kinh nghiệm để tiến đến một tầng cảnh giới nhỏ.
Vấn đề là, tứ đại châu căn bản cũng không bao nhiêu cường giả Hợp Thể kỳ, chạy đi Huyền Chân đại lục thì thực sự quá tốn thời gian.
Vì thế trước mắt chỉ có thể đàng hoàng bế quan tu luyện, hiệu suất cùng tốc độ sẽ nhanh nhất.
Nhưng tu luyện. . .
- Xem ra trước tiên cần phải đi kiếm chút thiên tài địa bảo, luyện chút đan dược ra, bằng không chỉ dựa vào linh khí và Linh Thạch thì tốc độ quá chậm.
Từ Khuyết sờ sờ cằm, bắt đầu suy nghĩ kế hoạch.
Hắn chuẩn bị một kế hoạch tu luyện hoàn mỹ nhất, nhưng qua nhiều năm như vậy, hắn giết người cũng lười thu đồ vật của người khác, rất nhiều dược liệu quý giá hay bảo vật, đều ném cho đám Husky.
Dù sao hắn chỉ cần EXP là có thể thăng cấp, trang bị lại có hệ thống cung cấp, kiếm nhiều đồ như vậy vẫn kém rất xa vật phẩm của hệ thống.
Nhưng hiện tại, hắn cảm thấy những linh dược kia rất đáng quý.
Nhưng cho dù đáng quý, cũng không phải là không lấy được.
- Nhiều kẻ thù như vậy, tùy tiện cướp một nhà là đủ.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, ánh mắt nhìn về phương xa, có cảm giác toàn bộ tứ đại châu chính là bảo khố của mình.
Cùng ngày, Từ Khuyết đã xuất phát đi Bắc Hải một chuyến, hướng về Thiên Giác Ngưu tộc chính tông, nhưng đáng tiếc là tộc này đã sớm sợ hãi quy ẩn, căn bản không tìm được bóng người.
Nhưng Từ Khuyết vẫn đào xới ba tấc đất tổ địa bọn họ, kết quả đào được bảo khố trong tổ địa bọn chúng.
Hiển nhiên là tộc này lúc trước chạy rất gấp, trong bảo khố có vô số thiên tài địa bảo quý giá, không kịp mang đi, thậm chí đến nay cũng không dám trở về lấy, sợ là đã trốn ở một địa phương nào đó hoàn toàn tách biệt với thế gian.
Từ Khuyết đương nhiên không chút khách khí tận thu, thanh lý toàn bộ bảo khố đến không còn một mống, cuối cùng chỉ để lại kim với chỉ, trên vách tường bảo khố có khắc dòng chữ "Tạc Thiên Bang Từ Khuyết từng du lịch qua đây".
Sau đó, hắn lại đi đến Đông Hoang, khiến Bạch gia đảo lộn một phen.
Lại nói tiếp, hắn chạy khắp núi đồi, giống như thanh toán các gia tộc thế lực lớn, chỉ cần đã từng cấu kết cùng tam đại thư viện, đều bị hắn cướp toàn bộ, một thứ cũng không buông tha.
Sau hai tháng, lòng người trên tứ đại châu đều trở nên bàng hoàng, tất cả mọi người đều biết, Đại Ma Vương Từ Khuyết lại trở về, thậm chí xưng hô của hắn cũng gọi tắt là Từ lão ma.
Nhưng bất luận bọn họ bất đắc dĩ như thế nào, thì cuối cùng Từ Khuyết vẫn thắng lợi trở về, trực tiếp tiến vào Táng Tiên Cốc, tìm một địa phương yên tĩnh, chuẩn bị bắt đầu bế quan.
Dù sao tứ đại châu có to lớn hơn nữa, thậm chí còn có chín đại tuyệt địa, nhưng linh khí dày đặc nhất vẫn chính là Táng Tiên Cốc.
Từ Khuyết cũng dũng cảm mà cẩn trọng, biết thần hồn của nữ tử kia không thể xuất hiện ở đây được nên hắn dứt khoát chạy về nơi này, còn quang minh chính đại chạy đến tế đàn, bày xuống một toà lại một toà Tụ Linh Trận.
Hết cách rồi, ở tứ đại châu hay Huyền Chân đại lục, linh khí nồng nặc nhất, cũng chỉ còn lại nơi này.
Hắn thậm chí còn phân ra một phần thần hồn, giao do hệ thống, dựa theo phương pháp luyện đan, luyện chế đan dược để tu luyện.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Từ Khuyết chuyển ra tất cả cực phẩm Linh Thạch trên người, cùng với những Linh Tinh trên người đám cường giả tam đại thư viện mà hắn doạ dẫm lừa được, đặt trước mặt chồng chất như núi.
Sau đó chính là một bình lại một bình đan dược, tất cả đều được lấy ra.
Cuối cùng, hắn cũng an tâm tiến vào trạng thái bế quan tu luyện.
Trên đỉnh núi lớn, Từ Khuyết ngồi xếp bằng trên tế đàn, hai mắt khép chặt, mi tâm óng ánh rực rỡ, lóng lánh ánh vàng.
Sau khi Tụ Linh Trận khởi động, linh khí nồng nặc ở bốn phía đột nhiên bao phủ tới.
"Ầm!"
Tại vị trí Từ Khuyết giống như hình thành một vòng xoáy khổng lồ, điên cuồng hấp thụ linh khí, không ngừng đè ép rồi bay về phía hắn.
Đan dược trên người hắn cứ dồn dập bay lên, trôi nổi trước người.
Mỗi khi Từ Khuyết khẽ nhếch miệng, sẽ tự động có một viên đan dược bắn vào trong miệng hắn, linh khí bên trong tản ra, hóa thành dược lực mạnh mẽ, đánh vào các kinh mạch lớn toàn thân.
Chân nguyên trong cơ thể hắn cũng từ từ trở nên càng đậm, kinh mạch cùng gân cốt cũng phát sinh biến hóa về chất.
Từ Khuyết hoàn toàn chìm đắm trong tu luyện, Linh Thạch trước mắt, một viên rồi một viên hóa thành tro, đan dược cũng liên tục biến mất.
Một tháng. . .
Hai tháng. . .
Nửa năm. . .
Một năm trôi qua.
Cực phẩm Linh Thạch Từ Khuyết lấy ra đã tiêu hao sạch sẽ, Linh Tinh cũng thiếu một hơn nửa.
Về phần linh dược mà hắn bỏ ra thời gian mấy tháng để đi cướp luyện thành đan dược cũng dùng hết.
Nhưng Từ Khuyết vẫn không dừng lại, trực tiếp lấy ra khối Thái Ất Thiên Thư bia, tiếp tục chìm đắm trong trạng thái tu luyện.
Tuy khối Thái Ất Thiên Thư bia này cũng không phải là thứ tốt gì.
Nhưng nếu đã bị tuyển trở thành người thừa kế, Từ Khuyết cũng không thể lấy mà không luyện hóa, huống hồ vật này có trợ giúp thần hồn rất lớn, thừa dịp lần bế quan tu luyện này, Từ Khuyết quyết định hai bút cùng vẽ, đồng thời tăng cao cảnh giới và thần hồn.
Ầm! Ầm! Ầm!
Dưới sự vận chuyển của Thái Cổ Ngũ Hành Quyết, linh khí không ngừng điên cuồng tràn vào trong cơ thể, phát ra từng trận vang trầm, giống như kinh mạch trong cơ thể luôn luôn có lôi đình cuồn cuộn, cuối cùng hóa thành Ngũ Hành chân nguyên, hội tụ vào đan điền.
Hắn nắm giữ năm Thiên Linh Căn, thể chất này đối với người khác là phế thể, nhưng nếu có tài nguyên cuồn cuộn không ngừng cung cấp thì đây chính là Thần Thể.
Năm loại linh căn khiến hắn cần linh khí gấp năm lần so với người khác, nhưng thành quả sau khi tu luyện, lại mạnh mẽ hơn người khác vô số lần.
Thái Ất Thiên Thư bia bắn ra từng sợi vô hình phù văn, nhìn có vẻ lộn xộn, mịt mờ khó hiểu, nhưng sau khi tràn vào đầu óc hắn, lại tự thành một loại phương pháp thần hồn, giống như từ lúc sinh ra đã mang theo, là kỹ năng trời cao ban cho.
Trong tình huống cảnh giới cùng thần hồn tiếp xúc lẫn nhau, Từ Khuyết tiến triển cực nhanh, thực lực không ngừng tăng lên.
. . .
Năm tháng như thoi đưa.
Trong nháy mắt, thời gian hai năm đã vội vã trôi qua.
Từ Khuyết cố gắng hết sức, tu luyện trong một tòa Tụ Linh Trận cao cấp, tiêu hao hết hơn mười triệu cực phẩm Linh Thạch cùng với hơn mười vạn Linh Tinh, thêm vào mấy ngàn viên cửu tinh đan dược trợ giúp.
Ngày đó, rốt cuộc hắn cũng đột phá một cánh cửa cuối cùng.
"Răng rắc!"
Trong đan điền truyền đến một tiếng vang, giống như bàn thạch nứt vỡ, như phá kén thành điệp, toả sáng ra sinh mệnh mới.
Trong đan điền Từ Khuyết tuôn ra Ngũ Hành chân nguyên, tràn ngập toàn thân, cả người tỏa ra huy mang hừng hực, khí thế ngập trời.
Đại Thừa kỳ đỉnh phong, đã thành!
Hai năm, tiêu hao vô số bảo vật, cuối cùng hắn đã đạt tới mức độ này.
Tốc độ như thế này trong mắt người bên ngoài, tuyệt đối là khó mà tin nổi, dù cho là thế lực vô cùng cường đại, có thể lấy ra nhiều thiên tài địa bảo như vậy, cũng không thể nào làm được nhanh như hắn.
Nhưng dù sao thì Từ Khuyết thiên tư thông minh, lại có Ngũ Hành Thiên Linh Căn, cộng với đạo vận hoàn toàn tự mình lĩnh ngộ, mở ra một đại đạo mới, trong tình huống không có bình cảnh trở ngại, đều là một đường thuận lợi tiến lên.
Tất cả những thứ này đều như nước chảy thành sông, mấu chốt vẫn là năm đó hắn quyết định tự phế tu vi, hóa phàm một lần nữa, bản thân dựa vào tự mình tu luyện, tạo ra cơ sở mạnh mẽ mà vững chắc.
Ầm!
Cuối cùng, một luồng sóng khí tràn ra tứ phương, Từ Khuyết bỗng mở to hai mắt.
Trong khoảnh khắc, cả người hắn có vẻ rất bình tĩnh ôn hòa, trong đôi mắt không chút rung động nào, giống như một phàm nhân phổ thông.
Nhưng sau một khắc, khi hắn đứng lên, đối mặt với rừng núi xanh biếc bốn phía, một luồng khí thế chí tôn vô thượng, không giận tự uy, tràn ngập toàn trường.
Ở ngoài Táng Tiên Cốc, tất cả sinh linh đều bị quấy nhiễu, bò sát mãnh thú, đều cảm ứng được luồng thiên uy này, tất cả đều kinh hoảng ngã quỵ trên mặt đất, cúi đầu xưng thần tôn kính triều bái.
Từ Khuyết sừng sững trên đỉnh núi, hai tay chắp phía sau, tay áo bay bay, ánh mắt nhìn về phương xa, chưa từng nhìn lên vòm trời.
Đột nhiên, hắn chậm rãi giơ tay lên, chỉ về bầu trời, lấy một loại tư thái hung hăng không cho phép phủ định, lớn tiếng quát:
- Lôi đến! Ta muốn Độ Kiếp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận