Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 689: Lật Thuyền Trong Mương

Trong thời gian ngắn, Từ Khuyết có chút mơ hồ, không đoán ra ý trong lời nói của vị Tử Hà tiên tử kia.
- Ngươi đi đi, lần này ngươi phá cấm chế của ta, sau này ta sẽ từ từ tìm ngươi thanh toán.
Lúc này, bên tai Từ Khuyết truyền đến tiếng của Tử Hà tiên tử.
Đối phương lại hạ lệnh đuổi khách.
Từ Khuyết nhất thời không vui, lúc này hỏi:
- Rốt cuộc là ngươi muốn làm cái gì, ta giao phó Tiểu Nhu trong Dược Viên, chính là bởi vì tin tưởng ngươi, lẽ nào ngươi không muốn thả người sao?
-...
Lần này đối phương lựa chọn trầm mặc, không đáp lại.
Từ Khuyết lập tức cuống lên, lời hắn vừa nói cũng là sự thật, cũng là bởi vì hắn biết nữ tử bên trong chính là sư phụ của Đoạn Cửu Đức, nghe nói là người rất chính nghĩa, ghét ác như thù, vì thế cũng không cần lo lắng nàng sẽ làm ra chuyện gì đó không hay.
Thế mà hiện tại lại không tới đối phương lại không chịu thả người.
- Tiên nữ tỷ tỷ, ngươi đừng như vậy, có chuyện gì thì cứ nhắm vào ta, đừng làm khó dễ một nữ tử.
Từ Khuyết lo lắng truyền âm.
Nhưng đối phương vẫn không hề đáp lại, cả vùng núi rộng lớn hoàn toàn vắng lặng.
Sắc mặt Từ Khuyết lập tức chìm xuống, chẳng lẽ lần này thật sự lật thuyền trong mương sao?
Không được, tuyệt đối không được!
Không chịu thả người đúng không? Vậy ta sẽ dây dưa với ngươi đến cùng.
- Tiên nữ tỷ tỷ, ngươi thật sự không thả người sao? Đừng trách ta dùng tuyệt chiêu nhé.
-...
- Rất tốt, Từ Khuyết ta rất thưởng thức dũng khí của ngươi, ngươi chờ đấy cho ta!
-...
- Ngươi thật sự chờ cho ta!
-...
- Ngươi...
Mặc kệ Từ Khuyết kêu gào uy hiếp như thế nào, từ đầu tới cuối đối phương đều duy trì trầm mặc, không đáp lại bất kỳ lời nào.
Lúc này Từ Khuyết hừ một tiếng, vung tay lên, đột nhiên từ trong kho hàng hệ thống chuyển ra một chiếc đài lớn, sau đó giương giọng, trực tiếp phóng tới dưới núi lớn.
Sau một khắc, hắn cầm lấy Microphone, ánh mắt ngưng lại, nhìn thẳng núi lớn trước mắt.
- Tiểu Khuyết Khuyết, ngươi... làm cái gì vậy?
Liễu Tĩnh Ngưng nhất thời ngạc nhiên hỏi.
Nàng vẫn đứng bên cạnh Từ Khuyết, không biết Từ Khuyết và Tử Hà tiên tử vừa truyền âm, cho rằng hắn lại muốn làm chuyện thiêu thân gì.
Từ Khuyết không có thời gian giải thích, trực tiếp ấn xuống phím phát thanh.
Trong nháy mắt, một tiếng nhạc mãnh liệt dày đặc vang lên.
Từ Khuyết cầm lấy Microphone, há mồm lớn hát:
"Nam Châu đại lục Nam Châu đại lục, Uy Vũ Tông đóng cửa rồi!
Nam Châu đại lục tối đại tông môn, Uy Vũ Tông đóng cửa rồi!
Vương bát đản vương bát đản Tử Hà tiên tử, ăn uống chơi gái đánh cược, ăn uống chơi gái đánh cược!
Thiếu nợ mấy trăm ức, mang theo Tiểu Nhu chạy!
Chúng ta không có biện pháp nào, dùng Sinh Linh Thụ làm giải thưởng cứu người!
Chỉ cần người có thể phá giải cấm chế, toàn bộ không cần tiền!
Tử Hà tiên tử không biết xấu hổ, Tử Hà tiên tử ngươi không phải là người!
Ta nhọc nhằn khổ sở làm cho ngươi, nhọc nhằn khổ sở làm cho ngươi hơn nửa năm!
Ngươi..."
Từ Khuyết chế từ khúc "Giang Nam Thuộc Da Xưởng", trong nháy mắt vang vọng khắp nơi.
Ca từ chói tai cùng tiết tấu mãnh liệt khiến Liễu Tĩnh Ngưng há hốc mồm.
Không khí bốn phía giống như bị đọng lại, dường như trên thế gian chỉ còn sót lại tiếng ca của Từ Khuyết.
Cái gì mà Tử Hà tiên tử ăn uống chơi gái đánh cược, cái gì làm cho Tử Hà tiên tử hơn nửa năm, những từ ngữ quỷ dị miêu tả này quả thực khiến Liễu Tĩnh Ngưng nghe thấy phải hoài nghi cuộc đời.
Mà bên trong rừng núi kia dường như cũng bị những ca từ này của Từ Khuyết làm cho sững sờ.
Sau một khắc im lặng, đột nhiên một uy thế mạnh mẽ tuôn ra.
Ầm ầm!
Cùng với một luồng tức giận ngập trời, cỗ uy thế này ầm ầm bay thẳng đến Từ Khuyết.
Từ Khuyết lập tức gọi Đạo Thân ra để chống lại uy thế, đồng thời nắm chắc Microphone, tiếp tục lớn hát:
- Ta nhọc nhằn khổ sở làm cho ngươi, nhọc nhằn khổ sở làm cho ngươi cho ngươi hơn nửa năm! Ngươi còn muốn, ngươi còn muốn, ngươi còn muốn giết ta, giết ta...
- Câm miệng!
Cuối cùng Tử Hà tiên tử không nhịn được, lớn tiếng quát nói.
Lần này không còn truyền âm nữa mà là trực tiếp hô lên từ trong núi, âm thanh vang vọng tứ phương, nhất thời khiến Liễu Tĩnh Ngưng động dung.
Cho dù nàng biết Tử Hà tiên tử vẫn còn tồn tại trên thế gian, nhưng hiện tại chính tai nghe được tiếng nói của đối phương vẫn bị khiếp sợ.
Dù sao đối với nàng thì Tử Hà tiên tử chính là nhân vật trong truyền thuyết, là một tiên tử cả người đều chứa sắc thái thần thoại.
Nói cách khác, Tử Hà tiên tử so với lịch sử Cực Lạc Tông các nàng còn muốn xưa hơn.
- Thả người!
Lúc này, ánh mắt Từ Khuyết nhìn về phía núi lớn, trầm giọng nói.
Ở trong mắt Từ Khuyết, hắn sẽ không quan tâm tới Tử Hà tiên tử, hắn chỉ muốn để Tiểu Nhu đi ra.
- Hừ, đồ vô sỉ, hai năm trước khi ta đang bế quan, tất cả những chuyện ngươi làm ta đều rõ ràng, bây giờ ngươi còn dám càn rỡ như thế, đợi ta đi ra ngoài, chắc chắn sẽ dùng ngàn đao bầm thây ngươi!
Tiếng nói tràn ngập vẻ tức giận của Tử Hà truyền đến.
Lần này nàng lựa chọn truyền âm, đồng thời âm thanh giống như cắn răng mà nói ra, có thể thấy được nàng tức giận đến nhường nào.
Từ Khuyết vừa nghe thấy lời này cũng quẫn bách, da đầu tê dại.
Hai năm trước hắn ở trong bí cảnh, tuy nói không thật sự làm ra chuyện xấu xa gì, nhưng trong tay vẫn chiếm chút lợi lộc, sờ loạn trên người đối phương nửa ngày.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, đối phương lại biết tất cả, khiến hắn có chút lúng túng.
- Hắc hắc, ngươi đừng hiểu lầm, lúc đó ta cho rằng ngươi chết rồi, muốn cứu ngươi. Ở quê chúng ta, nện ngực là để giúp cho trái tim đập lại.
Từ Khuyết không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt giải thích, lập tức phát huy sở trường da mặt dày, trợn mắt nói:
- Dù sao ngươi có chuyện gì thì tính lên người ta, đừng làm khó dễ một nữ tử.
Mà lần này, Tử Hà tiên tử lại thu hồi tức giận, lạnh giọng trả lời:
- Không thể không nói, phương pháp cải tử hồi sinh của ngươi xác thực rất thần kỳ, dùng năm cây Thái Sơ Linh Thảo cùng với Sinh Linh Thánh Thủy liền có thể để một phàm nhân cải tử hồi sinh.
Nhưng chỗ khó nhất hẳn là phương pháp cô đọng, ta chưa bao giờ thấy qua. Nhưng chỗ thiếu sót là thờì gian cải tử hồi sinh quá dài, nàng hiện tại vẫn đang trong trạng thái tái tạo thân thể, nếu hiện tại ngươi muốn đưa nàng đưa đi, nhất định sẽ rơi vào kết cục kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
- Cái gì? Tiểu Nhu còn chưa hồi sinh?
Từ Khuyết nghe xong nhất thời cả kinh.
Hắn vội vàng gọi ra hệ thống, nhìn kỹ, lúc này mới biến sắc.
Thời gian Tiểu Nhu phục sinh là hai năm lẻ ba ngày, nhưng khoảng thời gian này Từ Khuyết đều bế quan nên không tính toán.
Mà hiện tại hệ thống tính toán thời gian, thế mà mới sắp hai năm, khoảng cách đến lúc Tiểu Nhu phục sinh, còn kém năm ngày.
Xong, lần này quả thật là lật thuyền trong mương rồi!
Tâm tình Từ Khuyết lập tức chìm tới đáy vực, trên mặt cũng không nhịn được.
Hóa ra đối phương không thả người, là bởi vì sợ Tiểu Nhu phục sinh thất bại.
Kết quả hắn lại nháo như thế, nhất thời làm cho hắn có cảm giác mình trở thành người xấu.
Quan trọng nhất chính là thời gian Tiểu Nhu phục sinh và thời gian bí cảnh đóng lại thật sự khiến người ta bất đắc dĩ.
Bây giờ bí cảnh còn không tới ba ngày sẽ đóng lại, nhưng Tiểu Nhu lại không thể mang đi, lẽ nào thật sự phải chờ một trăm năm sau trở lại?
Sớm biết như vậy, lúc đầu hắn không phục sinh Tiểu Nhu ngay mà chờ sau khi rời khỏi đây lại tìm một nơi tốt hơn.
- Nếu ta tính toán không sai, nàng hẳn là còn cần mấy ngày. Mấy ngày nay cũng là lúc quan trọng nhất, không thể bị cắt đứt, hi vọng ngươi không nên vọng động, nếu không ngươi vất vả cải tử hồi sinh cho nàng lại vì vậy mà khiến nàng chết đi.
Lúc này, tiếng nói của Tử Hà tiên tử lần thứ hai truyền đến, ngữ khí cũng kiềm chế lại, giống như lo lắng Từ Khuyết sẽ nhất thời kích động, cắt ngang quá trình Tiểu Nhu phục sinh.
Từ Khuyết nhất thời xấu hổ, không thể không nói, nữ nhân này vẫn đúng như Đoạn Cửu Đức nói, tràn ngập chính nghĩa, ghét ác như cừu.
Vừa nãy hắn làm chuyện quá đáng như vậy, đối phương lại vì Tiểu Nhu mà kiềm chế tức giận.
- Tiên nữ tỷ tỷ, xin lỗi, là ta hiểu lầm ngươi rồi. Không nghĩ tới Từ Khuyết ta anh minh một đời, ngày hôm nay lại nhất thời hồ đồ, ngươi yên tâm, ta hiện tại lại hát một bài để tẩy oan cho ngươi.
Từ Khuyết nói xong rồi lại muốn cầm Microphone hát.
Nhưng hành động này lập tức bị lời nói của đối phương cắt ngang.
- Ngươi câm miệng! Ta không cần ngươi rửa oan, hơn nữa ngươi nói cũng không sai, ngươi làm tất cả, nhất định sẽ do ngươi đến gánh chịu, ta đương nhiên sẽ không tính toán với một nữ tử.
- Ồ, vậy thì tốt vậy thì tốt, có chuyện gì cứ nhắm vào ta là được, ta chịu đựng được!
Từ Khuyết vội vàng cười nói.
Thời điểm như thế này, cũng chỉ có thể lựa chọn không biết xấu hổ.
Cùng lúc đó, Tử Hà tiên tử lại truyền âm:
- Hừ, ngươi có thái độ và can đảm này, đúng là ngoài dự liệu của ta. Ta rất nhanh có thể đi ra ngoài, đến thời điểm đó sẽ mang nữ tử này đi ra, nhưng đến lúc đó, ta sẽ đích thân lấy tính mạng tên vô sỉ ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận