Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 597: Không Cảm Thấy Kỳ Quái Sao?

Tiếng ca đột nhiên vang lên khiến Husky sợ hết hồn.
Nhưng lại không kinh động được Liễu Tĩnh Ngưng.
Nàng vô cùng ngạc nhiên, tâm trí vẫn còn chìm đắm trong lời Từ Khuyết vừa nói, trái tim vốn bình tĩnh lần thứ hai lại xuất hiện gợn sóng.
Tên tiểu tử này, đã biết rõ hậu quả của vận xấu quấn thân, nhưng vẫn kiên trì muốn đi gặp Khương Hồng Nhan, lẽ nào... hắn thật sự không sợ chết?
Mà sau khi tiếng ca vang, Liễu Tĩnh Ngưng dường như cũng bị cảm hoá, nhìn khóe miệng Từ Khuyết cong lên ý cười, trong lòng càng chấn động.
Vô địch tịch mịch, là trống vắng thế nào.
Hắn rốt cuộc là không có gì phải sợ, hay là không hiểu rõ?
Là tự tin, hay là tự phụ?
...
"Rì rào..."
Lúc này, một trận gió nhẹ lướt qua, thổi qua sợi tóc trên trán Từ Khuyết, tay áo bay bay.
Hắn xoay người, trên mặt mang theo nụ cười xán lạn, một mặt kinh ngạc nhìn về phía Husky, suýt chút nữa muốn cho Husky một câu 666!
Bởi vì Husky vừa lúc hợp thời mở lên bài ca này, khiến hệ thống giám định Từ Khuyết trang bức thành công, lập tức kiếm được hơn một nghìn điểm điểm trang bức.
Khi trước, chỉ là 1 ngàn điểm điểm trang bức, sẽ không lọt nổi vào mắt xanh của Từ Khuyết.
Nhưng tình huống bây giờ không giống thế, trên người hắn chỉ còn lại không tới 10 ngàn điểm điểm trang bức, bây giờ có thêm 1 ngàn điểm điểm trang bức, diều này có nghĩa là có thể có thêm một giây khí vận quang hoàn, thực sự rất quý giá đấy.
- Được rồi, chúng ta nên đi thôi.
Tâm tình Từ Khuyết vui sướng nói, vung vạt áo một cái, ôm lấy Husky bay đi, tiếp tục chạy về phía trước.
Liễu Tĩnh Ngưng há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn duy trì trầm mặc.
Thời khắc này, nàng biết mình thật sự không khuyên nổi Từ Khuyết, từ khi gặp Từ Khuyết đến hiện tại, nàng đã khuyên hắn không dưới mười lần, chuyện nên nói cũng đã nói xong, Từ Khuyết vẫn không thay đổi chủ ý, nàng cũng không có cách nào.
- Khương Hồng Nhan, chuyện ta đáp ứng ngươi, ta đã tận lực rồi. Tuy không dao động được hắn, nếu hắn thật đã xảy ra chuyện gì, tacũng không thể giúp.
Liễu Tĩnh Ngưng thấp giọng tự lẩm bẩm, nhìn theo bóng dáng Từ Khuyết dần đi xa, nàng thở dài, lộ ra một nụ cười tự giễu:
- Trước đây ta bình thường có cảm giác đồngình với ngươi, nhưng đây là lần đầu tiên, ta lại có chút hâm mộ ngươi, Khương Hồng Nhan.
Dứt tlời, Liễu Tĩnh Ngưng cũng hơi nghiêng người, hóa thành bóng mờ, đuổi theo Từ Khuyết.
...
Lần này lên đường, là ròng rã một ngày một đêm.
Từ Khuyết chạy trên đường không hề thuận lợi, đúng là tai nạn tầng tầng.
Có lúc đang bay, trước mặt lại đột nhiên đụng vào một ít đá vụn kim loại quỷ dị, suýt chút nữa đã đâm xuyên qua mắt hắn.
Thỉnh thoảng lại có sấm sét đánh xuống thân thể hắn, nếu không phải tốc độ của hắn rất nhanh, phỏng chừng đã bị đánh đến mức cả người bốc khói.
Nhưng để Từ Khuyết cảm thấy bất đắc dĩ chính là, mỗi lần hắn né được sấm sét, cuối cùng lại bổ trúng tu sĩ đi đường phía dưới, thật giống như trời cao đoán được hắn sẽ né tránh, cố ý chờ khi hắn bay qua trên đầu người qua đường thì đánh xuống một tia sét.
Kết quả khiến những người đi đường phía dưới đều tức giận, cho rằng Từ Khuyết triển khai pháp quyết lôi đình ám hại bọn họ, nhao nhao kêu đánh kêu giết, truy đuổi Từ Khuyết.
Một ngày một đêm, Từ Khuyết vô duyên vô cớ có thêm mấy chục kẻ thù, tình huống như thế khiến Liễu Tĩnh Ngưng xạm mặt lại, hoàn toàn bị xui xẻo của hắn thuyết phục.
Nhưng Từ Khuyết cũng chẳng để ý tới những người kia, tự mình tự chạy đi, với tốc độ của hắn, ở Tu Tiên Giới còn không có người nào có thể truy được.
Nhưng vào thời điểm này, Husky lại gây phiền phức, con chó ngốc này từ khi lấy được được máy cát sét, lúc không có chuyện gì đều suy nghĩ các loại trò đùa, có thể là vận xấu của Từ Khuyết quá mạnh mẽ, Husky lần này mở một ca khúc, chính là hẹn ước 98.
Kết quả là, một màn thần kỳ xuất hiện.
Khi tu sĩ bị sấm sét ngộ thương càng ngày càng nhiều, khí thế của đám người cũng càng lớn, có người bắt đầu rống to:
- Tiểu nhân vô sỉ, dám dùng pháp quyết sấm sét ám hại chúng ta, chạy u!
Husky đang nghịch máy cát sét lập tức vang lên một tiếng ca:
- Đến đây đi, đến đây đi, hẹn ước 98.
Mọi người trong nháy mắt đều ngẩn ra, quát to:
- Ngươi đang hạ chiến thư với chúng ta sao? Nói rõ ràng đi, hẹn ở nơi nào đánh một trận?
- Hẹn ước ở trong gió xuân vui tươi, hẹn ước vĩnh viễn tuổi thanh xuân...
Tiếng ca tiếp tục du dương truyền ra.
Mọi người nghe được đều ngơ ngác:
- Có ý gì? Rốt cuộc có phải hạ chuến thư với chúng ta hay không, tại sao lại có hẹn ước như thế?
- Hẹn ước trái tim, hẹn ước trái tim, hẹn ước một năm rồi lại một năm, cho dù chỉ xích thiên nhai..
Đám tu sĩ há hốc mồm.
Hẹn ước trái tim? Phi a! Ai muốn cùng ngươi hẹn ước trái tim?
Hơn nữa còn một năm rồi lại một năm, còn cho dù chỉ xích thiên nhai?
Ngươi sao không đi chết đi?
...
Từ Khuyết cũng bị tiếng ca này làm cho nổi nóng, trừng mắt về phía Husky nói:
- Khốn kiếp, Husky, ngươi còn không đóng máy cát sét này lại, ta sẽ đập nát nó.
- Tiên sư nó, tắt thì tắt, làm gì gắt thế.
Husky một mặt không phục, nhưng trong nháy mắt đem giấu máy cát sét đi, nó quá yêu thích máy cát sét này, chỉ lo thật sự bị Từ Khuyết đập nát.
Nhưng sau khi máy cát sét bị thu hồi, tình huống lại càng ác liệt.
Từ Khuyết điều động lôi điện, mang theo Husky bay nhanh qua không trung, trong phạm vi mấy dặm, đều đang vang vọng tiếng ca vốn ngũ âm không hoàn chỉnh của Husky!
- Đến đây đi đến đây đi, muốn hẹn cha ngươi!
- Đến đây đi đến đây đi, muốn hẹn mẹ ngươi á á á!
...
Trong tiếng ca dằn vặt người của Husky, Từ Khuyết thuận lợi thoát khỏi một đám tu sĩ truy sát.
Liễu Tĩnh Ngưng vẫn theo sát phía sau, sắc mặt nghiêm nghị, lông mày nhíu chặt, đôi môi khẽ nhúc nhích, truyền âm: - Tiểu Khuyết Khuyết, trước tiên ngừng một thoáng, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?
- Kỳ quái cái gì, những thứ này đều là vận xấu quấn người, ta hiểu.
Từ Khuyết bất đắc dĩ trả lời, nhưng chút xui xẻo nho nhỏ này đối với hắn mà nói không tính là gì, cùng lắm là khiến người khác hận, cũng không tạo thành tổn thất gì cho hắn.
Liễu Tĩnh Ngưng trầm giọng nói:
- Ta nói không phải vận xấu, là người.
- Có ý gì?
Từ Khuyết vừa nghe lời này, đột nhiên hơi ngưng lại, đứng giữa không trung, nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Liễu Tĩnh Ngưng.
Liễu Tĩnh Ngưng nhíu chặt đôi mi thanh tú, lắc đầu nói:
- Nơi này có chút quái dị, vốn đây là khu vực vắng vẻ nhất ở Đông Hoang, tài nguyên thiếu thốn, đừng nói là tu sĩ, ngay cả phàm nhân cũng vô cùng hiếm thấy, Khương Hồng Nhan vì muốn độ kiếp mà không liên lụy đến kẻ vô tội, mới cố ý tìm tới chỗ này, nhưng ngày hôm nay chúng ta gặp phải tu sĩ, dường như nhiều quá rồi.
- Ồ, ngươi là nói ở chỗ này không nên xuất hiện nhiều tu sĩ như thế?
Từ Khuyết nhất thời cả kinh, chẳng lẽ uy lực vận xấu mạnh như vậy, bất luận là mình đi tới nơi nào, đều sẽ có rất nhiều người tới, gây thù oán với với hắn?
Nhưng như thế không khoa học, thế này thì thái quá rồi.
- Nơi này xuất hiện một tu sĩ đều kỳ lạ, thế mà ngươi mới tới một ngày một đêm, đã gặp phải không dưới 100 người, tuyệt đối là có vấn đề.
Liễu Tĩnh Ngưng gật đầu đáp.
Từ Khuyết ngẩn ra, lại nhìn về phía bốn phía, những nơi mắt thường nhìn lướt qua, đều là một mảnh hoang vu, thậm chí linh khí cũng mỏng manh hơn so với những nơi khác, xác thực không thích hợp để tu sĩ ở chỗ này tu luyện.
Nhưng hiện tại lại đột nhiên xuất hiện nhiều tu sĩ như vậy, vậy cũng chỉ có hai khả năng.
Hoặc là chỗ này xuất hiện dị bảo, dẫn tới rất nhiều tu sĩ chú ý.
Hoặc là đám người kia giống hắn, tất cả đều vì Khương Hồng Nhan mà đến.
Không gi là, hắn tới cứu Khương Hồng Nhan.
Mà đám người kia, rất khả năng là đến giết Khương Hồng Nhan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận