Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 694: Tên Ta Là Từ Khuyết

Trong nháy mắt, tiếng nói của Từ Khuyết vang vọng toàn trường.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Từ Khuyết, biểu hiện vô cùng cổ quái, đặc biệt người nhà họ Ly, hai mắt đều dán vào Từ Khuyết.
- Làm càn, ngươi là ai, dám xông đại điện Cực Lạc Tông, dám ở đây ăn nói linh tinh!
Lúc này, một Trưởng lão Cực Lạc Tông trầm mặt lại, mở miệng khiển trách.
Từ Khuyết trực tiếp trợn mắt nói:
- Ta mặc kệ, dù sao ta không đồng ý cuộc hôn nhân này!
Mọi người ở đây trong nháy mắt câm lặng một hồi, các Trưởng lão Cực Lạc Tông càng hai mặt nhìn nhau, dường như đang hỏi dò lai lịch Từ Khuyết.
Nhưng mà không có kết quả gì, ở đây không có Trưởng lão nào biết Từ Khuyết, những người lúc trước gặp Từ Khuyết ở ngoài Táng Tiên Cốc, ngày hôm nay đều không có mặt.
Khóe miệng Liễu Tĩnh Ngưng co giật, suýt chút nữa đã xông lên tóm lấy Từ Khuyết mạnh mẽ đánh một trận.
Đôi môi nàng khẽ nhúc nhích, vội vàng truyền âm cho Từ Khuyết nói:
- Tiểu Khuyết Khuyết, có thể đừng nói lung tung hay không, người ta đến đòi đồ vật, không phải đến sắp xếp hôn sự.
Cái gì?
Không phải đến cầu hôn?
Chuyện này... như thế đúng là có chút ngại ngùng rồi.
Từ Khuyết trợn to hai mắt, sờ sờ chóp mũi, lập tức cười cười hướng mọi người nói:
- Hắc hắc, thật ngại quá, tới nhầm trường quay, các ngươi tiếp tục nói chuyện, không cần để ý đến ta.
Nói xong, hắn xoay người muốn ra khỏi đại điện, trốn khỏi tính cảnh lúng túng này.
- Chờ đã.
Đột nhiên, hồng bào lão giả Ly Đường Sơn mở miệng, gọi Từ Khuyết lại, cười nhạt nói:
- Vị tiểu hữu này, kỳ thực ngươi cũng nói không sai, lần này ta tới đây đúng là muốn cầu hôn, không biết ngươi vì sao không đồng ý?
Cái gì?
Đậu xanh, thực sự là đến cầu hôn? Hắn thật sự đoán trúng à?
Từ Khuyết mạnh mẽ ngừng lại bước chân, chậm rãi xoay người lại.
Liễu Tĩnh Ngưng cũng kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới sẽ xuất hiện chuyện như vậy, hơn nữa càng ngạc nhiên là Từ Khuyết lại biết trước.
- Chờ đã, trước tiên phải nói rõ ràng, các ngươi muốn cầu thân ai?
Từ Khuyết mở miệng hỏi.
Hắn cảm thấy cần phải hỏi rõ ràng, nếu không phải cầu thân Liễu Tĩnh Ngưng, mình nói không đồng ý thì thật sự lúng túng rồi.
- Đương nhiên là Tĩnh Ngưng chất nữ.
Ly Đường Sơn cười nhạt.
Rối ánh mắt của ông ta lập tức nhìn về phía Liễu Tĩnh Ngưng, cười ha hả nói:
- Lúc trước lão phu đã từng cho phụ thân ngươi mượn một pháp khí, từng nói với y là nếu không cần trả, sau này làm sính lễ là được.
Ài, không nghĩ tới y lại tráng niên mất sớm, bây giờ tiểu thiếu chủ nhà ta cũng trưởng thành, là thời điểm để tìm đạo lữ, vì thế lão phu liền nghĩ tới Tĩnh Ngưng chất nữ, hai người các ngươi trai tài gái sắc, nếu như có thể kết hợp, nhất định sẽ trở thành một giai thoại ở Tu Tiên Giới.
Nghe ông ta nói thế, khóe miệng Từ Khuyết khẽ co giật, ánh mắt nhìn về phía Liễu Tĩnh Ngưng, mở miệng truyền âm nói:
- Tiểu tỷ tỷ, ngươi xem, đây là người đến đòi đồ vật sao? Người ta trực tiếp đến đòi người.
Liễu Tĩnh Ngưng cũng có chút không hiểu, đang muốn nói cái gì, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến điều gì, trong mắt xẹt qua vẻ giảo hoạt, cười mà không phải cười hỏi:
- Tiểu Khuyết Khuyết, cho dù bọn họ đến để cầu hôn, ngươi dựa vào cái gì mà không đồng ý?
- Ta dựa vào cái gì mà không thể không đồng ý?
Từ Khuyết trợn mắt nói.
Chuyện này còn phải nói sao?
Dung mạo ngươi đẹp như thế còn mỗi ngày ghẹo bản bức vương, hiện tại ghẹo xong liền không nhận? Không có cửa đâu!
- Như thế thì khó nói nha, dựa vào bối phận thì ngươi nhiều lắm chỉ có thể là vãn bối, không có tư cách không đồng ý. Nếu tính theo quan hệ khác thì giữa chúng ta dường như không có quan hệ đặc biệt gì.
Liễu Tĩnh Ngưng cân nhắc nói.
Từ Khuyết vừa nghe lời này cũng sững sờ:
- Giữa chúng ta không có quan hệ đặc biệt? Ngươi chắc chắn sao?
Dưới cái nhìn của hắn, quan hệ giữa hai người hẳn là một trạng thái huyền diệu, nếu ở trên địa cầu thì có thể dùng "Ái muội" để hình dung.
Đại khái chính là trên mức bằng hữu và dưới mức người yêu.
Trạng thái này có thể nói là thời kì đẹp nhất, hơn nữa giữa hai người chỉ có thể ngầm hiểu chứ không thể nói thành lời.
Nhưng hiện tại Liễu Tĩnh Ngưng lại nói với hắn là giữa hai người không có quan hệ đặc biệt, giống như một chậu nước đá dội xuống đầu Từ Khuyết, trong nháy mắt khiến hắn bắt đầu hoài nghi rằng có phải là mình đã nghĩ quá nhiều rồi không.
- Đúng rồi, lẽ nào ngươi cho rằng chúng ta còn có quan hệ đặc biệt gì sao?
Liễu Tĩnh Ngưng trừng mắt nhìn, đôi môi nhẹ nhàng truyền âm với hắn, cũng không phát giác nội tâm Từ Khuyết giờ khắc này đang biến hóa.
Trên thực tế nàng cũng rõ ràng trạng thái quan hệ giữa mình cùng Từ Khuyết có chút huyền diệu, vì thế linh cơ hơi động, muốn mượn chuyện này ngày hôm nay, để kích thích Từ Khuyết một chút, nhìn xem hắn sẽ làm như thế nào.
- Ta cảm thấy rất đặc biệt rồi.
Từ Khuyết cau mày đáp.
- Ta cảm thấy không có gì đặc biệt.
Liễu Tĩnh Ngưng trừng mắt nhìn, bình tĩnh đáp.
Nàng cảm thấy còn có thể kích thích Từ Khuyết thêm một chút, nhưng lại không biết lúc này Từ Khuyết đã nghĩ lệch, nhận định là mình đã cả nghĩ quá rồi, cảm thấy Liễu Tĩnh Ngưng trêu chọc hắn chỉ tùy ý vui đùa hắn một chút.
Tình huống như thế, ở trên địa cầu có rất nhiều.
- Được rồi, ta biết rồi.
Từ Khuyết nhún nhún vai, trong giọng nói lộ ra vẻ cay đắng cùng bất đắc dĩ, lập tức xoay người đi ra cửa đại điện.
- Ồ?
Liễu Tĩnh Ngưng nhất thời ngẩn ra, lúc này mới phát hiện phản ứng của Từ Khuyết cùng với nàng tưởng tượng không giống nhau.
- Chờ...
Nàng vừa mở miệng, đang chuẩn bị giải thích rõ ràng với Từ Khuyết đó chỉ là chuyện đùa.
- Đứng lại!
Nhưng lúc này, một tiếng quát chói tai truyền đến, cắt ngang lời Liễu Tĩnh Ngưng, cũng muốn ngăn cản Từ Khuyết rời đi.
Người lên tiếng là một Trưởng lão của Cực Lạc Tông.
Lúc trước cũng chính là vị Trưởng lão đã chất vấn Từ Khuyết là ai, bây giờ nhìn đến Từ Khuyết đột nhiên muốn đi, y lại đứng dậy, tác phong rất cường thế.
- Cực Lạc Tông ta là nơi ngươi nói đến là đến, nói đi là đi? Trước tiên nói rõ ràng thân phận của ngươi.
Vị Trưởng lão này cau mày nói.
Y cảm thấy nếu để cho Từ Khuyết rời khỏi đây như thế, thực sự khiến Cực Lạc Tông quá mất mặt.
- Tiểu hữu, ngươi hình như cũng chưa trả lời vấn đề vừa nãy của lão phu, ngươi vì sao không đồng ý cuộc hôn nhân này?
Ly Đường Sơn cũng mở miệng cười hỏi, chỉ là nụ cười này không còn vẻ ôn hòa, mà tràn ngập khí thế không thể nghi ngờ.
Giống như nếu Từ Khuyết không trả lời rõ ràng, y sẽ không tha cho Từ Khuyết rời đi.
- Ta hiện tại đồng ý, được chưa?
Từ Khuyết trực tiếp thiếu kiên nhẫn trả lời một câu.
Hiện tại tâm tình hắn không tốt, nếu không phải nể mặt Liễu Tĩnh Ngưng, hắn đã sớm trực tiếp đập một phát lên mặt Trưởng lão Cực Lạc Tông cùng với Ly Đường Sơn rồi.
Hiện tại đồng ý?
Liễu Tĩnh Ngưng ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới Từ Khuyết sẽ trả lời như vậy.
Mọi người ở đây cũng là ngẩn ra, sau đó sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Bởi vì mấu chốt của vấn đề này không nằm ở chỗ Từ Khuyết có đồng ý hay không, mà là nằm ở chỗ hắn dựa vào cái gì mà nói đồng ý hoặc không đồng ý.
Dù sao nơi này là Cực Lạc Tông, Liễu Tĩnh Ngưng lại là Thánh Nữ Cực Lạc Tông, có đồng ý cuộc hôn nhân này hay không, căn bản không tới phiên một người ngoài mở miệng.
Lúc đầu Từ Khuyết không hiểu ra sao chạy đến nói không đồng ý chuyện hôn nhân này, tiếp theo lại đột nhiên muốn rời đi, sau khi bị người ép hỏi, mới đột nhiên nói đồng ý.
Chuyện này quả thật chính là không để Cực Lạc Tông vào trong mắt.
- Hừ, tiểu tử ngông cuồng lắm, ngươi là thứ gì, có tư cách gì ở đây nói chuyện, quỳ xuống cho ta!
Vị Trưởng lão của Cực Lạc Tông kia rất tức giận, há mồm quát mắng, đồng thời cả người tuôn ra một luồng uy thế mạnh mẽ, trực tiếp tràn về phía Từ Khuyết.
- Ồn ào!
Từ Khuyết hơi nhướng mày, thần hồn hơi động, giống như biển gầm, đột nhiên đánh ngược trở lại.
- Chờ đã!
Lúc này Liễu Tĩnh Ngưng đã biến sắc, mở miệng hô lên, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
"Ầm!"
Một tiếng vang trầm thấp, vị Trưởng lão Cực Lạc Tông kia trong nháy mắt bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp đập xuống một cây trụ trong cung điện, sắc mặt trở nên trắng xám.
Đây vẫn là Từ Khuyết hạ thủ rồi, nếu không với đạo uẩn của hắn, hoàn toàn có thể phế bỏ tên Trưởng lão này trong một chiêu.
- Làm sao có thể?
Toàn trường mọi người thấy tình cảnh này, trong nháy mắt trở nên động dung, khó có thể tin.
Một vị Trưởng lão Luyện Hư kỳ, ra tay trấn áp một thiếu niên tuổi còn trẻ, kết quả lại bị thương.
Kết quả như thế này chỉ có một khả năng, là thiếu niên này chí ít cũng là một tên Thánh Tử.
- Làm càn!
- Dám to gan ra tay hại người ở Cực Lạc Tông ta!
- Muốn chết!
Trong nháy mắt, mấy tên Trưởng lão còn lại dồn dập quát mắng, dù Từ Khuyết thực sự là Thánh Tử, bọn họ cũng không thể ngồi im mặc kệ.
Bởi vì cho dù là Thánh Tử cũng không tư cách lớn lối như vậy ở Cực Lạc Tông.
- Tất cả dừng tay cho ta!
Lúc này, Liễu Tĩnh Ngưng đột nhiên mở miệng, quát đám Trưởng lão ngưng lại, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Từ Khuyết, cười lạnh nói:
- Tiểu Khuyết Khuyết, ngươi vừa nói cái gì? Ngươi đồng ý cuộc hôn nhân này sao?
Tiểu Khuyết Khuyết?
Đây là xưng hô gì?
Sắc mặt của mọi người lập tức trở nên quái lạ.
- Tiểu Khuyết Khuyết, Khuyết? Híttt, lẽ nào là...
Có người nhắc lại mấy lần, rồi đột nhiên nghĩ đến một cái tên nào đó, trong nháy mắt hít vào một ngụm khí lạnh, kinh ngạc nhìn về phía Từ Khuyết!
Cùng lúc đó, ánh mắt Từ Khuyết cũng nhìn về Liễu Tĩnh Ngưng, khóe miệng giương lên, cười nói:
- Tiểu tỷ tỷ, ta lại thay đổi chủ ý rồi. Hiện tại ta tuyên bố, ta không đồng ý vụ hôn nhân này. Nếu như hỏi ta có tư cách gì không đồng ý, ta cảm thấy tên của ta liền đủ tư cách rồi.
Nói đến đây, Từ Khuyết nhìn mọi người ở đây, gằn từng chữ:
- Tên của ta là Từ Khuyết! Từ trong Từ Khuyết, Khuyết chính là không viết, có ai không phục, hãy hỏi Nông Phu Tam Quyền của ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận