Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 665: Chơi Thế Nào Nữa?

Lúc này, ngoài khơi gió giục mây vần.
Tàu ngầm hạt nhân kia toàn thân đen kịt, giống như quái vật bằng sắt, dù cho chỉ trồi lên một nửa ở trên mặt biển, cũng có vẻ to lớn vạn phần, kinh sợ toàn trường, thuyền lớn của tất cả các thế lực ở trước mặt bọn chúng, trong nháy mắt biến thành kiến hôi.
Mười chiếc tàu ngầm hạt nhân tạo thành vòng vây, càng là khí thế bàng bạc, thuyền lớn của các thế lực lớn vào đúng lúc này giống như cua trong rọ.
Càng làm cho người ta kinh ngạc hơn chính là, xa xa còn có bốn chiếc hàng không mẫu hạm càng thêm to lớn, hầu như có thể so với một tòa cổ thành, cứ như vậy chạy trên mặt biển, vượt sóng mà tới.
Trong phút chốc, toàn trường là vắng lặng một mảnh, tất cả mọi người đều bị kinh sợ.
- Thuyền to lớn như vậy, không dùng linh khí sao có thể chạy được?
- Không đúng! Mấu chốt là bây giờ chúng ta bị vây quanh, mười con quái vật bằng sắt này là gì? Vì sao có thể lẻn vào bên trong Nghịch Lưu Hải?
Rất nhiều người cau mày bàn tán.
Liễu Tĩnh Ngưng cũng tỏ vẻ kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới Từ Khuyết để lại hậu thủ như thế, hơn nữa còn là chiêu bài lớn như vậy.
Trong một ý nghĩ, lại có thể gọi ra nhiều thuyền lớn như vậy.
- Tiểu Khuyết Khuyết, ngươi đã có chuẩn bị làm sao không nói sớm, người ta còn tưởng rằng lần này chết chắc rồi...
Liễu Tĩnh Ngưng giống như hờn dỗi lườm Từ Khuyết một cái, nhưng cái nhìn này, lại thiên kiều bá mị, nghiêng nước nghiêng thành.
Từ Khuyết vừa nhìn thấy nàng như vậy, liền cảm thấy đau đầu, bụm mặt phiền muộn nói:
- Tiểu tỷ tỷ, ngươi đừng như vậy, thân thể ta càng ngày càng tệ rồi.
- Làm sao? Ta nhìn khí huyết trong cơ thể ngươi thế nào lại càng ngày càng dồi dào vậy?
Liễu Tĩnh Ngưng đầy thâm ý cười nói.
Từ Khuyết trợn tròn mắt, không tiếp tục trả lời, ánh mắt quét hướng bốn phía, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của đông đảo tu sĩ của các thế lực lớn, khóe miệng hắn mới nhếch lên một vệt ý cười.
Những tàu ngầm hạt nhân cùng hàng không mẫu hạm này, mới là đại sát chiêu mà hắn chuyên môn chuẩn bị.
Theo lý mà nói, loại sản phẩm công nghệ cao uy lực lớn này, kỳ thực đối với cường giả Luyện Hư kỳ mà nói, căn bản không đáng nhắc tới, đánh lên trên người cũng như gãi ngứa.
Nhưng tình huống bây giờ thì khác, mọi người đều đang ở bên trong Nghịch Lưu Hải, nếu như Từ Khuyết đập tới mấy pháo, những chiếc thuyền kia của bọn họ cho dù phủ kín cấm chế, cuối cùng cũng không chịu được bao lâu, dù sao trang bị của những tàu ngầm hạt nhân và hàng không mẫu hạm này, hầu như đều là Thần Uy Sung Năng Pháo.
Vì thế Thần Uy Sung Năng Pháo cộng thêm đạn hạt nhân, uy lực tuy không phải to lớn gì, nhưng trong vài phút đánh chìm một đám thuyền lớn, làm đám cường giả chết đuối lại không thành vấn đề.
- Chư vị đạo hữu, bây giờ còn dự định vây công ta nữa không?
Từ Khuyết cười tủm tỉm nhìn về phía mọi người hỏi, bày mưu nghĩ kế.
Mọi người ở đây đầu tiên là ngẩn ra, chợt đều lộ ra biểu hiện trêu tức.
- Ha ha ha, tiểu tử, ngươi có phải là đầu óc có bệnh?
Nam tử của Thiên Giác Ngưu tộc mắt thấy thuyền lớn của tộc mình đã chạy tới, có thể thuận lợi tiếp được gã, từ lâu đã thở phào nhẹ nhõm, lúc này nghe được Từ Khuyết nói, càng là không hề e dè cười to lên.
- Ngươi cho rằng dựa vào những khối thép này của ngươi, liền có thể uy hiếp được chúng ta sao? Ngây thơ ngu đần, trợn to con mắt của ngươi mà nhìn rõ ràng, chúng ta tuy rằng đều dùng vật liệu gỗ luyện chế thành thuyền, nhưng đây đều là thần mộc, còn gia trì cấm chế, há đám sắt thường có thể đụng nát tan?
Nam tử của Thiên Giác Ngưu tộc lớn tiếng châm biếm, cũng nói ra ý nghĩ trong nội tâm của những tu sĩ còn lại.
Mặc dù bọn họ rất kinh ngạc Từ Khuyết có thể luyện chế ra nhiều thiết thuyền như vậy, hơn nữa lại có thể lặn dưới nước, rất thần kỳ, nhưng cuối cùng vẫn không có đem những tàu ngầm cùng hàng không mẫu hạm của Từ Khuyết để ở trong mắt.
Dù sao ở bên trong nhận thức của bọn họ, tu sĩ đối đầu ở trên biển, đánh xa dựa vào pháp quyết, cận chiến lái thuyền va chạm vào nhau, xem thuyền ai cứng hơn.
Bây giờ mọi người đang ở bên trong Nghịch Lưu Hải, cũng không dám tùy ý sử dụng pháp quyết, chỉ lo đưa tới cấm chế trên không trung đánh giết.
Mà những chiếc thuyền sắt này của Từ Khuyết luyện chế nhìn như rất to lớn, rất có khí thế, kì thực không hề có một chút sóng linh khí nào, chỉ là sắt thường mà thôi, không thể đụng hỏng thuyền lớn của bọn họ được.
Vì thế đây chính là chỗ mà bọn họ không hề sợ hãi, vẫn chưa đem những tàu ngầm và hàng không mẫu hạm này của Từ Khuyết để ở trong mắt.
- Tầm mắt của phàm nhân, cuối cùng vẫn không thể so sánh với chúng ta! Thiếu niên, ta khuyên ngươi nên bó tay chịu trói đi, ngươi hoàn toàn không biết gì về thực lực ở cảnh giới này.
Một bộ tộc đến từ Nam Châu vây công đến, lạnh giọng trách mắng.
- Đắc tội với Thiên Giác Ngưu tộc, đừng mong có thể rời đi, nếu như ngươi đồng ý tự sát, chúng ta có thể để cho ngươi toàn thây. Nhưng những thứ đồ này của ngươi, trước tiên cần phải đưa đến cho chúng ta trước.
Một ông già mở miệng khuyên nhủ.
Nhưng một Thánh Tử trẻ tuổi khác trên một chiếc thuyền lớn bên cạnh, lại nở nụ cười:
- Ha ha, chỉ có mười mấy chiếc thuyền, căn bản không đủ phân chia. Như vậy đi, người phụ nữ bên cạnh hắn, Thịnh Phong Các ta muốn.
- Ngươi điên rồi à? Đó chính là Thánh Nữ của Cực Lạc Tông ở Đông Hoang đấy.
Có người mở miệng nhắc nhở.
Sắc mặt của Liễu Tĩnh Ngưng cũng lập tức trở nên băng hàn, ánh mắt lạnh lùng quét về phía tên Thánh Tử Thịnh Phong Các kia, đằng đằng sát khí.
Thánh Tử Thịnh Phong Các vẫn nhìn chằm chằm vào Liễu Tĩnh Ngưng như cũ, lắc đầu cười nói:
- Cực Lạc Tông thì làm sao, nàng cùng tiểu tử này một nhóm, hơn nữa ở Nam Châu chúng ta còn dám to gan như vậy, coi như lão tổ Cực Lạc Tông đến, Thịnh Phong Các ta cũng không sợ.
- Ha ha, ngươi nói không sai, Cực Lạc Tông cùng tiểu tử này làm bạn, chính là muốn làm địch cùng Nam Châu chúng ta, thế nhưng nữ nhân này, Ngưu Phách Thiên ta muốn.
Lúc này, nam tử Thiên Giác Ngưu tộc vẫn đang rơi xuống lớn tiếng cười nói, không hề e dè gì. (Dịch: sao nó rơi mãi không xuống nhỉ: l)
Gã đã sớm vừa ý Liễu Tĩnh Ngưng, chỉ là xuất phát từ nhiều loại kiêng kỵ, khó dùng thủ đoạn quá cứng rắn, nhưng bây giờ đã có cớ, liền bộc lộ ra bộ mặt thật.
Thánh Tử Thịnh Phong Các vừa nhìn thấy Thiên Giác Ngưu tộc mở miệng, lúc này mới nhíu nhíu mày, chợt cười nói:
- Nếu Ngưu huynh muốn, vậy tại hạ sẽ không đoạt người nữa.
- Lâm huynh khách khí, nếu Lâm huynh không ngại, đúng là có thể để cho nàng cùng phục vụ hai người chúng ta.
Ngưu Phách Thiên rất là hào khí cười to nói.
Sắc mặt của tất cả mọi người ở đây lập tức quái lạ, đã sớm nghe nói Ngưu Phách Thiên này có ham mê đặc thù nào đó, yêu thích nhiều người tiến vào hành phòng, không nghĩ tới hôm nay gã dám quang minh chính đại nói ra như vậy, hơn nữa đối phương còn là một vị Thánh Nữ, chuyện này hơi bắt nạt người quá mức.
Nhưng điều này cũng hết cách rồi, Thiên Giác Ngưu tộc mạnh mẽ quá đáng, Ngưu Phách Thiên đúng là có loại sức lực cùng thực lực để tùy tiện.
Cách đó không xa, cường giả Cực Lạc Tông đang điều động thuyền, từ lâu nghe được lời nói này của Ngưu Phách Thiên, sắc mặt đã sớm âm trầm.
Liễu Tĩnh Ngưng thân là Thánh Nữ của Cực Lạc Tông, bị bọn họ nói năng lỗ mãng như vậy, hoàn toàn chính là đang nhục nhã Cực Lạc Tông bọn họ.
- Muốn chết!
Cùng lúc đó, trong miệng Liễu Tĩnh Ngưng lạnh lùng nói ra hai chữ, tay nhỏ vung lên, liền muốn triển khai pháp quyết.
Nhưng Từ Khuyết lại đột nhiên nắm chặt tay của nàng, cười nhạt nói:
- Đừng dùng pháp quyết ở chỗ này, sẽ đưa tới cấm chế. Để cho ta tới.
Liễu Tĩnh Ngưng ngẩn ra.
Trên thực tế nàng cho rằng Từ Khuyết không thể lgì được những người này, dù sao sau khi tỉnh táo lại, nàng cũng cảm thấy những tàu ngầm kia cuối cùng chỉ là sắt thường, rất khó kinh sợ mọi người, cho nên mới muốn biểu diễn thực lực một phen, để mọi người kiêng kỵ bọn họ thêm một chút.
Nhưng lúc nghe thấy Từ Khuyết nói ra mấy chữ "Để cho ta tới" kia, hết thảy lo lắng trong lòng nàng hoàn toàn tiêu tan, trở nên cực kỳ ung dung thong dong.
Giống như thiếu niên nhìn qua rất ôn tồn lễ độ này, có thể vì nàng đẩy lên một mảnh trời, ngăn trở vạn ngàn nguy hiểm.
- Ngưu Bá Thiên!
Lúc này, Từ Khuyết trầm giọng hét một tiếng, dĩ nhiên đứng ở trước mặt Liễu Tĩnh Ngưng, ánh mắt quét về phía không trung, trừng trừng tập trung vào Ngưu Bá Thiên.
Ngưu Bá Thiên chỉ lúc nữa sẽ rơi lên trên thuyền lớn của tộc mình, đã không còn kiêng kỵ, trêu tức cười nói:
- Câm miệng của ngươi lại, loại giun dế như ngươi, không có tư cách gọi tên của ta! Ngoan ngoãn đứng ở đó chờ ta hạ xuống lấy mạng chó của ngươi.
- A, ngươi có chuyện gì liền tìm ta này, đừng dùng mạng của Husky uy hiếp ta.
Từ Khuyết cười gằn.
- Đậu phộng, tiểu tử, gã đang nói chính là mạng chó của ngươi, liên quan cái rắm gì tới bản thần tôn?
Husky lập tức mắng to.
Từ Khuyết lôi Husky trở lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Ngưu Bá Thiên, cười lạnh nói:
- Lại nói, ai nói cho ngươi rằng ngươi có thể hạ xuống?
Vừa dứt lời, ba chiếc tàu ngầm hạt nhân gần đó đột nhiên khởi động, chuyển động phương hướng, cùng nhau nhắm ngay chiếc thuyền lớn kia của Thiên Giác Ngưu tộc.
Đùng! Đùng! Đùng!
Trong biển lập tức phát sinh ba tiếng vang trầm, cùng với từng sợi từng sợi gợn sóng nổi lên, ba viên ngư lôi lấy Thần Uy Sung Năng Pháo làm gốc, trực tiếp bắn về phía thuyền lớn của Thiên Giác Ngưu tộc.
Còn không chờ mọi người phản ứng, chỉ nghe "Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, cả chiếc thuyền lớn của Thiên Giác Ngưu tộc kịch liệt chấn động, có hơn một nửa thân thuyền bị nổ thành vụn gỗ tại chỗ, rải rác ở trên mặt biển.
Mà nguyên bản người của Thiên Giác Ngưu tộc đứng ở trên một nửa thân thuyền đó, lại trực tiếp rơi vào bên trong Nghịch Lưu Hải, cũng không kịp kêu lên một tiếng liền chìm nghỉm xuống như thế, biến thành tro bụi.
Trong giây lát, toàn trường vắng lặng một mảnh.
Tất cả mọi người đều trợn mắt ngoác mồm, khó có thể tin.
- Chuyện này... sao có thể?
Có người thấp giọng lẩm bẩm, tỏ vẻ ngơ ngác.
Mà lúc này, nửa chiếc thuyền lớn kia của Thiên Giác Ngưu tộc cũng đang dần dần chìm nghỉm, vô số hải lưu đang điên cuồng nuốt chửng nửa chiếc thuyền này, ngưu nhân trên thuyền từ lâu đã sợ đến phát rồ.
- Không thể, không thể a!
- Tại sao lại như vậy, Thiên Giác Ngưu tộc ta dùng nhiều thần mộc để luyện chế thuyền như vậy, làm sao có khả năng lại không đỡ nổi một đòn?
- Thuyền đâu, còn có thuyền không? Mau tới đây cứu chúng ta!
Rất nhiều người của Thiên Giác Ngưu tộc kinh hoảng kêu to, mắt thấy bọn họ sắp theo nửa con thuyền kia bị Nghịch Lưu Hải nuốt chửng, nhưng xung quanh lại không có thuyền nào phóng qua giúp bọn họ kịp.
Bọn họ vì tới đón Ngưu Bá Thiên, cách những chiếc thuyền khác thực sự có chút xa, một khi dùng pháp quyết bay qua, sẽ bị cấm chế đánh chết.
Lúc này dường như đã lâm vào tuyệt cảnh.
Mà lúc này, Từ Khuyết lại vung tay lên, trầm giọng quát lên:
- Tiếp tục một pháo nữa!
Ầm!
Trong nháy mắt, ba chiếc tàu ngầm lần nữa bắn ra ngư lôi, trực tiếp trúng vào nửa chiếc tàn thuyền kia, căn bản không cho bọn họ cơ hội để kéo dài hơi tàn.
Ở bên trong tiếng nổ tung to lớn, hơn nửa chiếc tàn thuyền bị xé thành mảnh vỡ, tất cả người của Thiên Giác Ngưu tộc đều rơi vào trong Nghịch Lưu Hải, liền cơ hội giãy dụa cũng không có, tất cả đều tan thành mây khói ngay tại chỗ.
- Khônggg! ! !
Ngưu Bá Thiên lúc này vừa mới kịp phản ứng lại, lập tức tan nát cõi lòng gào khóc.
Khóe miệng của Từ Khuyết giương lên, đưa tay chỉ về phía hắn, la lớn:
- Tạc Thiên Hào mẫu hạm nghe lệnh, điều động tất cả hạm tải chiến đấu cơ, nổ văng con trâu này lên trời cho ta, nướng đến bảy phần mười rồi mới vứt xuống!
Xèo! Xèo! Xèo!
Cùng với tiếng của Từ Khuyết phát ra, trên bốn chiếc hàng không mẫu hạm xa xa, đột nhiên lướt lên một đám chiến đấu cơ lít nha lít nhít, như đàn ong, phát sinh âm thanh nổ vang chói tai, bắn ra đạn pháo dày đặc giống như mưa rào.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tất cả đạn pháo chuẩn xác không hề sai sót đánh lên trên người Ngưu Bá Thiên, Ngưu Bá Thiên đang rơi xuống bị bắn bay lên trên trời.
Trong phút chốc, tất cả mọi người ở đây đều ngây người như phỗng, ngẩn ngơ tại chỗ.
Rất nhiều người gian nan nuốt một ngụm nước bọt, tâm thần rung mạnh, trong đầu hầu như chỉ còn lại một cái ý nghĩ tuyệt vọng —— cmn, còn đánh thế nào nữa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận