Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 252: Cẩu Hoàng Đế Chạy

Từ Khuyết nói liên tiếp những lời này, như súng máy, liên tiếp không ngừng.
Tất cả mọi người nghe lờ mờ ngơ ngác, triệt để há hốc mồm.
Tạc Thiên Bang sống rất dính người?
Bảy ngày chuyển khoản lại vô điều kiện?
Không hài lòng còn có thể bình luận không thích (* dislike) ?
CMN, Tạc Thiên Bang các ngươi còn đoạt mối làm ăn với Thiên Sát nữa à?
Tạc Thiên Bang các ngươi làm sao cái gì cũng biết vậy? Sao lại trâu bò như thế?
Hơn nữa người ta là muốn giết ngươi đó, chẳng lẽ còn tìm người của ngươi đến làm việc này? Hư cấu!
...
Nữ Đế cũng kinh ngạc một trận, nhưng sau khi liên tưởng đến Từ Khuyết lúc trước ở điểm thí luyện làm những việc kia, không khỏi nở nụ cười.
- Tên tiểu tử này, đúng là không giống với những người khác.
Nàng lắc đầu một cái, nhưng trong lòng là lại nhiều thêm một phần thưởng thức, cảm thấy Từ Khuyết càng ngày càng thú vị.
Cùng lúc đó, Hỏa Hoàng bên trong Kim Loan điện, từ lâu tức giận đến nổi trận lôi đình.
"Ầm" một tiếng, gã trực tiếp đập nát long ỷ của mình.
Vốn Từ Khuyết không đề cập tới "Tám toà thành trì" thì còn tốt, kết quả lúc này nhắc tới, gã đúng là càng nghĩ càng giận.
Cắt nhường tám toà thành trì cho Thiên Sát, thật vất vả mời tới vị lão sát thần này, kết quả không đụng được tới một sợi lông của Từ Khuyết, còn ngược lại bị người ta dùng "Sát Thần Nhất Kiếm" giết.
CMN đây là chuyện gì thế.
- Đến đây đi, cẩu Hoàng Đế, chuẩn bị lâu như vậy, là lúc đi ra đánh một trận rồi.
Lúc này, Từ Khuyết lại đang kêu gào tiếp ở bên ngoài, trong tay không biết lúc nào, đã nâng lên một luồng Bát Hoang Phá Diệt Diễm tối tăm.
- Nếu không ra, ta sẽ cho nổ hoàng cung của ngươi.
- CMN, ngươi chớ giả ngu ngồi ở đó không nói lời nào.
- Nếu không vẫn quy củ cũ, ta không động dùng Hỏa Liên, ngươi cũng đừng dùng Long khí hộ thể, chúng ta công bằng chiến một trận. Trong vòng mười chiêu... Nha không, trong vòng ba chiêu không giết được ngươi, ta liền xoay người rời đi, thế nào?
Từ Khuyết kêu gào không ngừng.
Hỏa Hoàng ra vẻ âm trầm, im lặng không lên tiếng.
Mọi người ở ngoài cung điện nghe thấy thế đều thẹn thùng không biết nói gì.
Công bằng đánh một trận?
Ta kháo, ngươi mới dùng "Sát Thần Nhất Kiếm" diệt lão sát thần đi, bây giờ không ngại cùng Hỏa Hoàng nói công bằng đánh một trận?
Còn trong vòng ba chiêu giết không được? Đại ca, ở đây phỏng chừng đã không có ai có thể đỡ lấy một chiêu của ngươi rồi.
Hỏa Hoàng trừ phi là đầu bị lừa đá, mới sẽ bỏ qua Long khí hộ thể đánh với ngươi.
...
Nhưng mà, Hỏa Hoàng không đánh, Từ Khuyết cũng không muốn lãng phí thời gian nữa.
Nếu trang bức cũng đã làm xong, đó chính là lúc làm chuyện đứng đắn, ngươi có Long khí hộ thể, vậy ta liền đánh thêm mấy lần, đánh vỡ vòng bảo vệ chó má của ngươi.
"Ầm!"
Trong nháy mắt, ba cỗ Dị Hỏa trong cơ thể hắn đột nhiên thoát ra, trôi nổi ở trước người.
Sách Chiêu Hồn cũng bị nhét vào trong ngực, phát huy bổ trợ 30 lần sức mạnh pháp quyết.
"Hítt!"
Mọi người ở đây lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, cái tên này thật muốn cho nổ hoàng cung? Trời ơi, thật không hổ là Tạc Thiên Bang, động một chút là nổ!
Nữ Đế thì lại hơi kinh ngạc, lần thứ nhất nhìn thấy Từ Khuyết biểu diễn ra ba loại hỏa diễm, hơn nữa khí thế còn cường đại như thế, khiến cho nàng cảm giác được một luồng khí tức nguy hiểm đáng sợ.
Mà bên trong Kim Loan điện, sắc mặt của Hỏa Hoàng cũng kịch biến, ngồi không yên nữa rồi.
- Đi, đều theo trẫm đi Thiên Điện Cấm Địa!
Gã đứng dậy liền hướng hậu điện lao đi, tốc độ vô cùng nhanh, không chút chần chờ nào.
Văn võ đại thần cả triều thấy thế cũng không dám do dự, chỉ lo lưu lại hoặc đi ra ngoài sẽ bị Từ Khuyết tiêu diệt, vì thế đều chạy đi theo.
Dù sao chỗ an toàn nhất trong hoàng cung, cũng chỉ có Thiên Điện Cấm Địa mà thôi.
Ở trong đó có vô số cấm chế, trân phẩm quý giá nhất trong cung đều giấu ở bên trong, hơn nữa chỉ có huyết thống Cơ gia mới có thể mở lối a.
Bọn họ theo đi qua, đợi Truyền Tống Trận bên trong dựng hoàn thành, liền có thể đi tới Hoàng Lăng, có thể an toàn.
Vì thế lúc này không có ai chọn lưu lại, đều đi theo Hỏa Hoàng.
Nhưng mà, trước khi Hỏa Hoàng mang theo văn võ đại thần cả triều rời đi, còn mệnh lệnh cấm vệ trong cung toàn lực đi chống đối Từ Khuyết tấn công vào.
Thần thức của Từ Khuyết cũng sớm đã khóa chặt khí tức của Hỏa Hoàng, cảm ứng được khí tức của gã đã bắt đầu di chuyển nhanh chóng, hơn nữa còn là mang theo một đám văn võ đại thần tu vi không thấp, hướng về phía sau hoàng cung di chuyển nhanh chóng, liền lập tức biết, cẩu Hoàng Đế này lại cmn chuẩn bị lén lút chạy trốn.
- Ta kháo! Lão tử đang chờ phát đại chiêu. Cẩu Hoàng Đế lại chạy trốn?
Từ Khuyết xì một tiếng, sau đó lại nhìn thấy nhiều cấm vệ còn không biết chân tướng lao ra muốn chống đối mình, liền cảm thấy được những cấm vệ này bán mạng cho cẩu Hoàng Đế thực sự là có chút quá oan rồi?
Dù sao hắn cũng cảm thấy mình là một người tốt, không thích lạm sát kẻ vô tội, đương nhiên, mấu chốt nhất chính là những cấm vệ này đều không sợ chết xông lên, số lượng nhiều như vậy, giết lên quá là phiền phức.
Vì lẽ đó, con ngươi của Từ Khuyết lập tức đảo một vòng, lần thứ hai lấy ra một cái đàn ghita, thịch thịch thịch bắt đầu đánh.
Những tu sĩ cùng các lão bách tính xung quanh kia, nhìn Từ Khuyết giữa không trung vốn muốn phát đại chiêu, lại lấy ra đàn ghita, nhất thời liền bị dọa cho sợ hết hồn.
- Lại hát sao? Đại ca! Đừng mà! Vừa nãy ta nhảy nửa ngày, thân thể vẫn chưa hồi phục lại đâu.
- Lỗ tai đều sắp mang thai rồi.
- Xong! Xong... hắn còn chưa bắt đầu hát, liền khúc nhạc dạo đã như thế. Thân thể của ta đã không tự chủ muốn nhảy lên lên...
- Lại hát cái gì thế? Tối Huyễn Dân Tộc Phong? Hay là quả táo nhỏ? Hay là bên trên mặt trăng? Quên đi... Vẫn là quả táo nhỏ đi. Ta khá là yêu thích động tác quả táo nhỏ, cùng võ kỹ của ta có tám phần mười tương tự...
...
Coi như những tu sĩ phía dưới kia, đều chuẩn bị sẵn sàng lần thứ hai theo nhịp cùng ca khúc của Từ Khuyết múa một hồi, nhưng Từ Khuyết lại rướn cổ họng dùng một loại âm thanh trách móc thét to lên:
- Hỏa Quốc hoàng cung! Hỏa Quốc hoàng cung! Cơ gia Hoàng thất đóng cửa. Vương bát đản cẩu Hoàng Đế Cơ Minh Vũ, ăn uống chơi gái đánh bạc! Ăn uống chơi gái đánh bạc! Ghi nợ ghi nợ ba mươi lăm thành trì, mang theo cô em vợ chạy... Cơ Minh Vũ vương bát đản, vương bát đản Cơ Minh Vũ, ngươi không phải người không phải người không phải là người... chúng ta nhọc nhằn khổ sở làm rồi, nhọc nhằn khổ sở làm cho ngươi hơn nửa năm, ngươi ngươi ngươi còn đg ta đi tìm cái chết, mang theo cả triều văn võ đều chạy...
Tiếng ca quái lạ phát ra, mang theo một luồng ma tính mà lại sống động nhạc luật, sáng sủa trôi chảy, thêm vào ảnh hưởng thần hồn của thân phận Nhạc Sư, nhất thời liền để rất nhiều tu sĩ phía dưới cùng các lão bách tính không nhịn được kêu lên theo.
Cơ Minh Vũ là tục danh của Hỏa Hoàng, ở Hỏa Quốc xưa nay không có ai dám trực tiếp hô lên, lại bị Từ Khuyết hát lên như vậy, lập tức để các tu sĩ cùng lão bách tính nghe thấy có chút không xong rồi.
Cơ gia Hoàng thất đóng cửa?
Hỏa Hoàng ăn uống chơi gái đánh bạc?
Còn ghi nợ ba mươi lăm thành trì?
Nợ ai?
Lẽ nào là nợ Tạc Thiên Bang của ngươi sao?
Còn nữa, Hỏa Hoàng mang theo cô em vợ của gã chạy?
Em vợ của Hỏa Hoàng nhiều lắm, hơn nữa phần lớn cũng bị nạp vào làm hoàng phi rồi.
Nhưng lời nói mang theo cả triều văn võ chạy phía sau kia, hình như đúng là thật sự.
Cho tới cái gì nhọc nhằn khổ sở làm hơn nửa năm, còn để đi tìm cái chết, chuyện này... Không phải rõ ràng đang nói những cấm vệ ngu đần kia sao?
Nghe đến phía sau, mọi người mới biết, một ca khúc này của Từ Khuyết, lại là lấy thân phận cùng giọng điệu của những cấm vệ kia hát ra.
Kết hợp với Hỏa Hoàng mang theo cả triều văn võ, thật sự là lặng lẽ trốn, hư hư thật thật, giống như đúng là chuyện như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận