Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1037: Chỉ Là Hiểu Lầm Thôi

Ầm!
Cùng với một tiếng lôi điện cuồng bạo, phía sau là thiểm điện màu vàng, trước người là một mảnh bạch quang đầy thánh khiết.
Từ Khuyết khí định thần nhàn, nước chảy mây trôi trực lướt về phía trước.
-Hắn. . . lại không có chuyện gì?
Trong lòng tất cả mọi người đều kinh hãi!
Chẳng ai ngờ được, những lôi điện màu vàng kia có thể khiến mấy tên đệ tử Luyện Nguyệt Tông trong khoảnh khắc biến thành tro bụi, uy lực kinh người như thế lại không có cách nào tổn thương tới Từ Khuyết.
Tên tiểu tử này cứ như vậy từ bên trong lôi điện màu vàng vọt ra, còn bay về mảnh bạch quang này?
Quả thực quá khủng bố rồi!
Nội tâm đám người không khỏi run rẩy, bọn họ phát hiện đã khó có thể dự đoán thực lực của Từ Khuyết, cảm thấy gia hỏa nhìn qua thì chẳng có gì mạnh, đột nhiên lại trở nên cao thâm khó dò như vậy.
- Bình tĩnh đi, xem dáng vẻ chưa từng va chạm xã hội của các ngươi kìa!
Husky nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, nhất thời kiêu ngạo trào phúng, hồn nhiên quên năm đó khi nó nhìn thấy Từ Khuyết độ kiếp, mình cũng có dáng vẻ như thế này.
- Trời ạ, Hồng Nhan tỷ, ca ca ta. . .điên rồi ư? Nhiều thiểm điện đánh tới hắn như vậy, hắn không sao chứ?
Từ Phỉ Phỉ một mặt kinh sợ, tuy rằng nhìn Từ Khuyết không chuyện gì, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi dò.
- Không sao cả.
Khương Hồng Nhan nhẹ giọng đáp, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, đoan trang nhàn tĩnh, ung dung hoa quý, đôi mắt đẹp sáng ngời nhìn kỹ Từ Khuyết.
Đối với thực lực chân chính của Từ Khuyết, nàng cũng khó có thể dự đoán, nhưng đã thấy Từ Khuyết tạo ra nhiều kỳ tích nghịch chuyển cục diện như vậy, nàng tràn ngập tin tưởng hắn, tựa như trên thế gian này sẽ không có bất cứ chuyện gì có thể làm khó được tên tiểu tử này.
Ầm!
Cùng lúc đó, Từ Khuyết đã mang theo thiểm điện, vọt tới ở ngoài bạch quang.
Bóng người bên trong bạch quang đầu tiên là thoáng kiêng kỵ, nhưng thấy Từ Khuyết xuất hiện ở ngoài bạch quang, y vẫn không bị lôi kiếp liên luỵ, nhất thời lại thở phào nhẹ nhõm, cười to lên:
- Ha ha, giun dế vô tri, ngươi có thể làm khó dễ được ta?
- Hắc hắc, ếch ngồi đáy giếng, cả đời ngươi cứ ở bên trong chịu phạt đứng đi!
Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, trực tiếp gọi ra cửa hàng hệ thống.
Loạt xoạt!
Sau một khắc, chỉ thấy Từ Khuyết vung tay lên, bỗng dưng lấy ra một bình sơn màu đỏ, xé miệng ra, giội vào mảnh bạch quang này.
- CMN! Giội dầu đỏ? Tiểu tử này trước đây làm nghề đòi nợ sao?
Husky nhất thời kêu ra tiếng.
Từ Phỉ Phỉ một mặt không biết nói gì, người khác không biết giội dầu đỏ là có ý gì, nhưng người trên địa cầu đều biết, loại thủ đoạn lưu manh này, phóng tầm mắt khắp Tu Tiên Giới, cũng chỉ có Từ Khuyết làm ra được.
- Dừng tay!
Đám đệ tử Luyện Nguyệt Tông đã chạy trốn tới cách đó không xa, lúc này cũng dồn dập rống to lên.
Nhưng khi bọn họ mới vừa hô xong, dầu đỏ trong tay Từ Khuyết vẫn hất ra ngoài, trực tiếp hất về phía bạch quang.
Bạch quang đột nhiên sáng ngời, đột nhiên xuất hiện một màn chắn vô hình, ngăn cản tất cả dầu đỏ ở ngoài, sau đó lại đàn hồi trở về.
- CMN!
Từ Khuyết nhất thời quát to một tiếng, thân hình loáng một cái, trực tiếp tránh khỏi những dầu đỏ bắn ngược lại này.
"Xoạt" một tiếng, dầu đỏ trong nháy mắt rơi vào bên trong lôi điện màu vàng, tương tự bị bốc hơi lên thành hư vô.
Mọi người ở đây nhất thời cả kinh, phần lớn đều đoán được dụng ý của Từ Khuyết, là muốn giội đồ vào làm ô nhiễm khu vực thánh khiết bên trong bạch quang này, để vị "cung chủ" kia vĩnh viễn không thể thoát ly phong ấn, nhưng hiện tại xem ra, hiển nhiên là đã thất bại.
Bạch quang kia tựa hồ cũng không phải là thứ gì đều có thể cho vào.
- Ha ha ha, quả thật là quá ngu xuẩn, ngươi thật sự cho rằng tùy tùy tiện tiện liền có thể ném đồ đi vào sao? Đây là điện thánh khiết, thần thánh không thể xâm phạm.
Bóng người bên trong bạch quang nhất thời cất tiếng cười to, tràn đầy vẻ trào phúng.
- Trời ơi, không khoa học nha, tro bụi có thể vào, dầu đỏ của ta lại không vào được?
Từ Khuyết nhất thời ngạc nhiên, hắn còn tưởng rằng rất dễ dàng là có thể giải quyết kẻ địch mạnh mẽ kia, không nghĩ tới lại gặp phải trở ngại.
- Hừ, có thể rơi vào chỗ này, sao có thể là bụi trần phổ thông? Bản tọa ở đây đã hơn vạn năm, những bụi trần này cũng ở cùng với bản tọa hơn vạn năm, bằng đó thời gian, một hạt bụi đều có thể lấp biển. Đồ giun dế ngu xuẩn, hiện tại ngươi nên rõ ràng, ngươi buồn đến cười cỡ nào rồi chứ? Ha ha ha!
Bóng người bên trong bạch quang lần thứ hai cười to lên, ngữ khí tràn ngập trào phúng.
Y hầu như không lo lắng gì, thứ duy nhất Từ Khuyết có thể uy hiếp y chính là Thiên Kiếp, những thứ khác không thể liên lụy đến y, càng không có cách nào làm ô nhiễm khu vực thánh khiết này, vì thế hiện tại y không có gì phải sợ.
"Ầm ầm!"
Lúc này, trên đỉnh điện lại truyền đến tiếng lôi điện nổ vang, thiểm điện màu vàng đã lần thứ hai ấp ủ, phủ xuốn một luồng thiên uy khủng bố, hạo nhiên khí như muốn hủy diệt tất cả, khí thế này so với đạo lôi kiếp thứ nhất vừa nãy còn cường hãn hơn gấp mấy lần.
Đám người Thái Kim đại lục ở đây, trong lòng đều rùng mình, sắc mặt tái nhợt, đời này bọn họ chưa từng gặp phải lôi điện kinh khủng như thế.
Dao Trì Thánh Nữ Bạch Thải Linh giờ khắc này càng chấn động không gì sánh nổi.
Uy lực Thiên Kiếp của Từ Khuyết, tuy nói không thể so sánh với Thiên Kiếp năm đó nàng độ Bán Tiên cảnh, nhưng cũng không kém bao nhiêu, nói chung loại Thiên Kiếp này không phải Hợp Thể kỳ có thể đỡ được, mấu chốt là đạo Thiên Kiếp thứ nhất còn chưa độ xong, lập tức lại nghênh đón đạo Thiên Kiếp thứ hai, quả thực là hận không thể lấy mạng của người.
"Ầm!"
Cuối cùng, cùng với một tiếng lôi minh to lớn, đỉnh điện thất lại xuất hiện một đám thiểm điện màu vàng rớt xuống, lấy thế nước sông trường giang cuồn cuộn không dứt, lại như Hoàng Hà tràn lan không thể ngăn cản, phô thiên cái địa đánh về phía Từ Khuyết.
Tất cả mọi người đều bị tình cảnh này làm cho khiếp sợ, một mặt ngơ ngác, tê cả da đầu.
Khó có thể tưởng tượng, nếu bọn họ gặp phải tình huống này, sợ là có 100 cái mạng cuũng khó mà tiếp tục sống sót.
Nhưng Từ Khuyết lại không nhìn tất cả những thứ này, mặc kệ Thiên Kiếp này khủng bố như thế nào đi nữa, hắn đều thờ ơ không động đứng tại chỗ, nâng cằm, suy tư.
- Còn có thứ gì có thể tiến vào đây nhỉ?
Hắn thấp giọng nỉ non, cực kỳ chăm chú.
Mọi người trong nháy mắt đều co giật khóe miệng, đại ca, hiện tại mạng nhỏ của ngươi còn khó bảo đảm, ngươi còn có thời gian nhàn rỗi ở nơi này nghĩ gieo họa cho người khác?
- Đường công tử, lôi kiếp sau lưng ngươi. . .
Cuối cùng, Bạch Thải Linh không nhìn nổi, lên tiếng nhắc nhở.
Từ Khuyết nghe vậy, đột nhiên ngẩn ra, phục hồi tinh thần lại.
- Đúng rồi, lôi kiếp!
Đột nhiên, con ngươi hắn sáng ngời, mừng rỡ kích động vỗ tay một cái, ngẩng đầu nhìn về Bạch Thải Linh nói:
- Quào, cải trắng cô nương, ngươi thật trâu bò, thế mà ngươi cũng có thể nghĩ ra được.
Nói xong, Từ Khuyết lập tức xoay người, bàn tay lớn giơ cao.
Ầm!
Trong lòng bàn tay đột nhiên hiện ra đạo uẩn mạnh mẽ, phù văn lưu chuyển, năm ngón tay nắm chặt, chộp thẳng tới đến lôi điện màu vàng kia.
Răng rắc!
Thiểm điện màu vàng không ngừng đan xen nổ vang, nhưng một nắm của Từ Khuyết lại mạnh mẽ từ bên trong lấy ra một tia thiểm điện, rồi ném tới mảnh bạch quang kia.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn, thiểm điện màu vàng rơi vào trên màn chắn bên ngoài bạch quang, trực tiếp xuyên qua, đánh lên trên vách tường.
Toàn bộ khu vực tuyết thánh khiết trắng như, bị nổ ra một khối cháy đen tại chỗ.
Trong phút chốc, toàn trường hoàn toàn tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ, nghe được cả tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, trố mắt ngoác mồm, cực kỳ ngạc nhiên.
Tên tiểu tử này, lại tay không bắt thiểm điện?
Tay không bắt thiểm điện cũng thôi đi, lại còn có thể nắm lấy rồi trực tiếp ném vào bên trong bạch quang, mạnh mẽ khiến khu vực thánh khiết kia bị ô nhiễm?
- CMN, chuyện này. . . hắn thế mà cũng làm được? Còn có loại thao tác này?
Husky nhất thời kêu thành tiếng.
- Không sai, chính là có loại thao tác này.
Từ Khuyết cười hì hì, lại đưa tay chộp tới một tia thiểm điện màu vàng.
- Không!
Lúc này, bóng người bên trong bạch quang chấn kinh, sau đó rốt cục phản ứng lại, lớn tiếng rít gào.
Tia thiểm điện thứ nhất tạo thành mảnh cháy đen kia, cũng đủ khiến y mất mấy ngàn năm, nếu thêm tia thứ hai, chẳng phải là sẽ bị phong ấn hơn vạn năm sao?
Nghĩ tới đây, bóng người bên trong bạch quang nhất thời trở nên luống cuống, rống giận:
- Dừng tay, ngươi dừng tay cho bản tọa!
- Ha, ta CMN chính là không dừng tay đấy, ngươi có gan đến đánh ta đi!
Từ Khuyết nở nụ cười vô sỉ, vung tay liền ném tiếp một tia thiểm điện màu vàng vào.
Ầm!
Tia thiểm điện thứ hai, chuẩn xác đánh vào lỗ đen bên cạnh mà tia thiểm điện thứ nhất đã tạo thành, lúc này biến thành hai khối lỗ đen hình tròn.
- Ngươi. . . ngươi là đồ hỗn trướng, bản tọa cùng ngươi không chết không thôi! Aaaa!
Bóng người bên trong bạch quang trong nháy mắt tức giận đến mức điên cuồng rống to, quả thực hận không thể chém Từ Khuyết thành muôn mảnh.
- Đến đây, đến đây, không chết không thôi!
Từ Khuyết đắc ý nói, lại chộp tới một tia thiểm điện màu vàng, tiện tay quăng vào trong bạch quang.
Ầm!
Thiểm điện màu vàng tiếp tục đánh vào trong đó, lần này trực tiếp rơi vào bên trong hai lỗ đen hình tròn, hình thành một đồ án kỳ quái.
- Aaaa!
Bóng người bên trong bạch quang gào thét như tan nát cõi lòng, giống như một tia thiểm điện kia đã trực tiếp nổ nát trái tim của y.
- Ồ, tiểu tử ngươi mau nhìn, ngươi nổ ra một cây nấm.
Lúc này, Husky đột nhiên chỉ vào vị trí hai lỗ đen hình tròn bên trong hô.
Từ Khuyết ngẩng đầu nhìn lại, nhất thời ngẩn ra.
Mọi người cũng theo bản năng nhìn tới, kinh ngạc một thoáng sau, tập thể há hốc mồm.
Một lỗ đen hình cái nấm, bên cạnh còn có hai viên bi. . .
"Hítttt!"
Rất nhiều người lập tức hít một ngụm khí lạnh, cực kỳ kính nể nhìn về phía Từ Khuyết, suýt chút nữa muốn vỗ tay.
Tuyệt!
Quá CMN tuyệt rồi!
Lại ở bên trong khu vực thánh khiết như thế, vẽ một cái tác phẩm nghệ thuật như thế, quả thực tuyệt đến không còn gì để nói.
- Móa!
Từ Khuyết lập tức kêu to một tiếng, vội vàng xua tay nói ra:
- Các ngươi nghe ta giải thích, trùng hợp, đây tuyệt đối là trùng hợp, chỉ là hiểu lầm thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận