Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1138: Sơn Thần Hiển Linh

- Trời ơi!
Từ Khuyết vừa dứt lời, Lam Hà đã kêu thành tiếng, duỗi tay chỉ về phía trước kinh ngạc thốt lên:
- Khuyết ca ngươi mau nhìn, gặp quỷ rồi, phía trước phát hiện đầu một người đã chết!
Từ Khuyết nhìn lại, nhất thời trợn to hai mắt.
Phía trước hư không đen kịt, thực sự xuất hiện đầu một kẻ đã chết, mấu chốt đầu của người kia còn rất quen mặt, là Lệ Thiên Tuân minh chủ Thiên Minh.
Chỉ là không có Phá Không Phù che chở, hơn nữa đầu người nãy đã chết đi, nên đang điên cuồng tán loạn trong hư không, giống như sao băng, tốc độ bay và lực trùng kích rất lớn.
- Móa, đại sự không ổn, đầu người chết này sắp đụng tới rồi!
Đột nhiên, Lam Hà lại kêu thành tiếng, cực kỳ sợ hãi.
Từ Khuyết cũng biến sắc, suýt chút nữa đã mở miệng mắng.
Đầu Lệ Thiên Tuân chết tiệt kia bay loạn khắp nơi thì thôi đi, hiện tại lại bay tới đường hầm hư không của bọn họ, dựa theo tốc độ kia, khi va vào lực trùng kích tuyệt đối sẽ không đơn giản, rất có thể sẽ phá hủy toàn bộ đường hầm hư không.
- Mẹ nó, lực lượng hư không đã xoắn nát cơ thể y, tại sao không phá luôn đầu y đi!
Từ Khuyết hô lớn, nhưng cũng không làm gì.
Hiện tại đường hầm hư không rất không ổn định, dù có lực lượng Phá Không Phù che chở, bọn họ cũng chỉ có thể cẩn thận tự vệ, căn bản không thể có thừa lực để đánh nát đầu Lệ Thiên Tuân.
- Khuyết ca, làm sao bây giờ?
Lam Hà tiêu vội hỏi.
Từ Khuyết sắc mặt ngưng lại:
- Không có cách nào, phải vứt một người ra ngoài đánh bay cái đầu kia, sau đó sẽ kéo về. . .
Ầm ầm!
Nói còn chưa dứt lời, đầu Lệ Thiên Tuân đã mạnh mẽ đánh vào đường hầm hư không rồi tiến lên.
Toàn bộ đường hầm hư không trong khoảnh khắc vỡ tan, so với tưởng tượng của Từ Khuyết còn nhanh hơn nhiều, một chút cơ hội phản ứng cũng không có, giống như cùng một mảnh pha lê yếu đuối,vừa bị đụng phải đã vỡ thành ngàn mảnh trong hư không.
Trận nổ tung to lớn khủng bố này khiến đoàn người Từ Khuyết hoàn toàn không kịp ứng phó, mắt mới vừa nhìn thấy tình cảnh phát sinh trước mắt, ngay sau đó đường hầm hư không đã đổ nát, tiếp xuất hiện một lực kéo mạnh mẽ, lôi mấy người bọn hắn ra bên ngoài.
Cảm giác này giống như đang ngồi trong máy bay đột nhiên máy bay bị đứt rời một đoạn, không khí lưu động, khiến tất cả mọi thứ bên trong buồng phi cơ đều bị cuốn hết ra ngoài.
Mà hiện tại, sức mạnh hư không rõ ràng khủng bố hơn không khí vô số lần.
Đám người Từ Khuyết căn bản không có cách nào ngăn cản tất cả những chuyện này, dù có Phá Không Phù che chở, trong nháy mắt vẫn bị lực kéo mạnh mẽ tách ra.
Sau đó, đoàn người bị phân tán khắp nơi rồi văng ra ngoài.
Trong lúc vội vàng, Từ Khuyết nhìn thấy mình cùng tỷ đệ Lam Hà cùng với Lam Tâm Nguyệt bắn theo cùng một hướng, chỉ là khoảng cách giữa ba người có chút lớn.
Ầm!
Sau một khắc, chỉ nghe bên tai truyền đến một tiếng nổ lớn, sau đó màng nhĩ giống như bị chọc thủng, một tiếng"Vù" sắc bén vang lên, cả người Từ Khuyết như bị xé rách, hai mắt ngay lập tức tối sầm lại, trực tiếp bất tỉnh nhân sự.
. . .
Mấy ngày sau.
Khi Từ Khuyết mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy một mảnh trời xanh mây trắng, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào mắt hắn đau đớn.
Thế nhưng, một chút khí lực trên người hắn cũng không còn, chỉ có thể nằm im tại chỗ, tâm tình cũng rất bình tĩnh.
- Vẫn còn sống.
Trong lòng hắn cười khẽ, nhưng có chút thất bại.
Mình xem như đã sống sót, nhưng đám Lam Tâm Nguyệt và Lam Hà lại không rõ thế nào.
Nhưng với tình trạng hiện giờ của hắn, tự thân đã khó bảo toàn, hắn có thể cảm giác được, thương thế của mình có khả năng lại sáng tạo ra kỷ lục mới, tuyệt đối nghiêm trọng hơn so với bất kỳ lần nào trong quá khứ, thậm chí so với bị lục sắc Hỏa Liên oanh tạc còn khốc liệt hơn.
May là hai mắt không bị gì, tuy rằng rất đau, nhưng ít nhất vẫn còn có thể chuyển động mấy lần.
Rất nhanh, Từ Khuyết bắt đầu đánh giá hoàn cảnh chung quanh, gần như đều là nham thạch trọc lốc, có lẽ hắn cũng đang nằm trên một núi đá, nhưng khiến hắn kinh ngạc chính là linh khí ở bốn phía xung quanh vô cùng đậm, từ sau khi hắn tỉnh lại, những linh khí kia tựa như dòng sông điên cuồng tràn vào trong cơ thể hắn.
- Linh khí đậm như thế, chẳng lẽ là. . . thuận lợi đến Huyền Hoàng Châu?
Trong lòng Từ Khuyết có chút vui vẻ.
Tuy rằng hắn không cách nào xác định vị trí hiện tại, nhưng linh khí đậm như vậy, chứng tỏ vị trí thế giới hiện tại, tuyệt đối cao cấp hơn những địa phương trước kia ở Tu Tiên Giới.
- Không đúng, nơi này không phải Huyền Hoàng Châu.
Đột nhiên, Từ Khuyết nhớ ra cái gì đó, con ngươi vừa lộ ra nét vui mừng, không khỏi ảm đạm xuống.
Phù Sơn Xuyên từng nói, thiên địa ở Huyền Hoàng Châu thiếu đi quy tắc sinh tử.
Nhưng từ linh khí tràn vào trong cơ thể, Từ Khuyết có thể phân biệt được, thiên địa quy tắc ở đây vô cùng hoàn chỉnh, cũng không giống như miêu tả của Phù Sơn Xuyên.
Vì thế hắn cơ bản có thể xác định, mình không phải đang ở Huyền Hoàng Châu.
- Lẽ nào chuẩn bị nhiều như vậy, lại đi lệch sao?
Trong lòng Từ Khuyết không khỏi tràn ngập thất vọng, tại sao một đường này lại khó như thế.
Nhưng khó chịu thì khó chịu, chuyện cần thiết nhất trước mắt vẫn là phải bảo vệ mạng nhỏ.
Hắn đã mở công năng tự động khôi phục của hệ thống, nhưng đáng tiếc lần này thương thế vô cùng nghiêm trọng, nên chỉ có thể dần dần khôi phục, không thể nóng lòng được.
Từ Khuyết trực tiếp nhắm chặt mắt lại, ban ngày ban mặt ở giữa một chốn đầy nham thạch chìm vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ này, ngủ một làn ròng rã ba ngày ba đêm.
Mãi đến ngày thứ tư, bốn phía xung quanh không còn yên tĩnh, từ xa truyền đến tiếng bước chân, còn có tiếng nói chuyện.
- Haiz, ra ngoài mấy năm, không nghĩ tới vẫn không thu hoạch được gì.
- Nhị tiểu thư, ngươi không nên như vậy, chúng ta còn thời gian mấy ngày, tuyệt đối đừng từ bỏ.
- Nhiều năm như vậy vẫn không tìm được một vị Luyện Khí Đại Sư, bây giờ chỉ còn mấy ngày, làm gì còn hi vọng nữa.
- Hừ, đều do tiểu thiếu gia, nói cái gì mà tất cả cao thủ ở dân gian đều là lừa người, Luyện Khí Đại Sư chân chính làm sao có khả năng tùy tiện tìm được chứ.
- Thôi, chuyện này cũng không trách y, năm đó chúng ta cũng chỉ còn lại biện pháp này, có lẽ đây chính là thiên ý.
- Nhị tiểu thư, ta không tin, chúng ta đi nhiều nơi như vậy, lại không tìm được một vị Luyện Khí Đại Sư lánh đời nào, có phải là có người đang giở trò quỷ hay không?
- Có thể. . . là cơ duyên của chúng ta không đủ.
- Ồ, nhị tiểu thư, phía trước chính là An Hòa Sơn, ta nghe nói núi này rất linh, có sơn thần che chở, hiện tại cầu xin ngài, chúng ta có thể gặp được cơ duyên rồi.
- Tiểu Như, ngươi đã tu luyện nhiều năm như vậy, làm sao vẫn tin mấy lời lưu truyền trong dân gian thế.
- Hì hì, cái gọi là không có lửa thì sao có khói, không có nhân thì sẽ không có quả, dù sao cầu xin cũng không mất gì, nói không chừng lại thật sự có sơn thần đến Địa Châu của chúng ta, giúp chúng ta tìm được Luyện Khí Đại Sư thì sao?
. . .
Cuộc nói chuyện của hai nữ nhân vang lên tới đó, Từ bỗng nhiên tỉnh táo lại.
- Địa Châu?
Từ Khuyết vèo một cái, nhảy dựng lên từ trên mặt đất, tỏ vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ.
Các nàng vừa nói Địa Châu?
Ta không nghe lầm chứ?
Trải qua vô số đau khổ, không nghĩ tới không đi tới được Huyền Hoàng Châu, ngược lại đi thẳng tới Địa Châu?
- Ha ha ha ha!
Nghĩ tới đây, Từ Khuyết nhất thời không nhịn được mà đứng trên núi đá cất tiếng cười to.
Nhưng thân thể trơn bóng của hắn dưới ánh mặt trời lại xuất hiện trong tầm mắt hai nữ nhân trẻ tuổi trước mặt.
Hai nữ nhân kia tỏ vẻ sững sờ, ngưỡng mộ nhìn. . . thân thể trắng nõn nà của Từ Khuyết.
Sau một khắc, một tiếng thét chói tai tiếng vang lên.
- Aaa. . .
- Nhị tiểu thư, ngươi mau nhìn, sơn thần hiển linh, hơn nữa còn không mặc quần áo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận