Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1122: Niết Bàn

Còn chưa chết?
CMN đây là ý gì, cùng bản bức thánh chơi trò xác chết sống dậy hả?
Lúc này Từ Khuyết liền không vui, trừng mắt lên nhìn về phía Phù Sơn Xuyên.
Còn không lên tiếng, Phù Sơn Xuyên liền lập tức nói bổ sung:
- Từ đạo hữu, kỳ thực Ngũ Thế Phong có một loại bí thuật đến từ một truyền thừa bất hủ thời thượng cổ nào đó, có thể để cho y không ngừng niết bàn sống lại, nếu như giết y, nhất định phải phá hủy tất cả thân thể của y, bằng không mỗi một lần chết đi, chỉ cần thân thể vẫn còn tồn tại, trong vòng một hai năm y sẽ tỉnh lại, thực lực và tu vi đều sẽ tăng lên.
- Ồ? Thế gian lại còn có loại bí thuật mạnh mẽ như vậy sao?
Lông mày của Từ Khuyết nhíu lại nói.
Chỉ là bên ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng trong lòng một chút xíu kỳ quái cũng không có, tích huyết trùng sinh, da thịt tái sinh, hắn đã nhìn quá quen rồi, chỉ là không nghĩ tới một tên Ngũ Thế Phong lại nắm giữ loại truyền thừa này.
Phù Sơn Xuyên khẽ cười khổ:
- Kỳ thực hơn trăm năm trước ta đã phát hiện ra bí mật của y, chỉ là y không muốn giao ra loại truyền thừa này, sau đó khi ta phát hiện ra nhược điểm của loại truyền thừa này, y mới giao thẻ ngọc truyền thừa kia cho ta, cũng đi theo ta, chỉ tiếc mấy chục năm qua ta vẫn không thể lấy được truyền thừa ở trong ngọc giản, bởi vì loại bí thuật kia cần người có thể chất đặc thù mới có thể tu luyện.
Nói đến đây, Phù Sơn Xuyên đã rất tự giác lấy một khối thẻ ngọc cổ lão ra, đưa đến trước mặt Từ Khuyết.
Rõ ràng, đây là y đang mượn hoa hiến phật, đồ vật dâng ra xác thực là chí bảo phi phàm, mục đích chính là vì để Từ Khuyết tha cho y một lần.
Từ Khuyết nhận lấy thẻ ngọc rồi nhìn qua, liền hơi kinh ngạc.
Bởi vì truyền thừa bên trong thẻ ngọc này lại là thật sự, căn cứ theo hệ thống giám định, truyền thừa bí thuật này tên là Niết Bàn Quyết, sau khi trải qua chín chín tám mươi mốt lần tử kiếp, liền có thể hoàn thành một lần lột xác to lớn, lúc chín lần đại lột xác kết thúc, liền có thể đại thành.
Nói đơn giản, chính là tám mươi mốt lần tử kiếp là một lần luân hồi, cần chín lần luân hồi mới có thể viên mãn, như vậy tổng cộng phải chết đi 729 lần mới được, mấu chốt là mỗi một lần chết đi, cũng phải tốn thời gian hai năm mới tỉnh lại một lần nữa, đồng thời theo số lần tử vong tăng nhanh, thời gian cần thiết để thức tỉnh sống lại sau này cũng sẽ càng ngày càng dài, thậm chí cuối cùng có khả năng sẽ phải hao phí thời gian hàng ngàn, hàng vạn năm.
Cho nên tính tiếp như thế, muốn chân chính niết bàn đại thành, chí ít cũng phải bỏ ra thời gian mấy vạn năm, hơn nữa còn phải không ngừng bị giết chết mới được.
- Vật này sợ là không thích hợp để ta tu luyện lâu dài.
Sau khi Từ Khuyết hiểu rõ tất cả, liền lập tức lắc đầu.
Hắn không có loại kiên trì kia, chỉ tập trung vào trên một loại pháp quyết trong thời gian mấy vạn năm, mấu chốt là trong mấy vạn năm này còn phải không ngừng tìm chết, CMN đây không phải là ăn no rửng mỡ hay sao?
Nhưng không thể không nói, nếu tu luyện loại bí thuật này, có lẽ sẽ là một loại thủ đoạn bảo mệnh cực kỳ tốt.
Ví dụ như thật sự gặp phải nguy hiểm gì, không cẩn thận bị người khác giết chết, chỉ cần đối phương không phát điên phá hủy thi thể của mình thành cặn bã, như vậy là có thể thức tỉnh sống lại.
Bất quá như Phù Sơn Xuyên đã từng nói, loại bí thuật này cần người thể chất đặc thù mới có thể tu luyện, một mặt là xem tư chất, phải nắm giữ Thiên Linh Căn, mặt khác là linh căn phải thiên hướng âm hàn thuộc tính, ví dụ như thủy hành thiên linh căn, hoặc là mộc hành thiên linh căn.
Bởi vì linh căn đại biểu cho tốc độ tu luyện, cũng đại biểu cho tốc độ thức tỉnh sống lại.
Linh căn càng mạnh mẽ, tốc độ thức tỉnh sống lại mới càng nhanh.
Từ Khuyết không chỉ nắm giữ Ngũ Hành Thiên Linh Căn, còn có thể dùng Thái Cổ Ngũ Hành quyết, đem năm loại Thiên Linh Căn chuyển hóa thành cùng một loại thuộc tính, chuyện này liền mang ý nghĩa lúc hắn tu luyện phán quyết này, tốc độ thức tỉnh có thể sẽ nhanh hơn gấp năm lần tu sĩ có Thiên Linh Căn bình thường.
Nhưng hắn vẫn không muốn tốn quá nhiều thời gian chăm chú vào loại phương pháp này, dù sao sinh hoạt tươi đẹp như vậy, hắn cũng không có dự định dựa vào tìm chết để tăng cường thực lực của mình, huống hồ càng về sau thì thời gian sống lại còn có thể sẽ càng dài nữa.
Vì thế loại bí thuật này đối với hắn mà nói, chỉ có thể trở thành một loại thủ đoạn bảo mệnh.
- Từ đạo hữu, không biết những thứ này có đủ để đổi lấy một cái mạng của ta hay không?
Lúc này, Phù Sơn Xuyên nhìn Từ Khuyết hỏi, biểu hiện cực kỳ nghiêm túc.
Lúc này y xem như là đã móc ra hết tim phổi, thành ý mười phần muốn đổi mạng của mình về, vì thế không hề giữ lại nói hết chuyện Từ Khuyết muốn biết ra.
Sau khi Từ Khuyết trầm ngâm một lúc, con ngươi hơi híp lại, cười nói:
- Đương nhiên có thể, ok!
Lập tức, hắn thu hồi đoạn kiếm, trực tiếp thả Phù Sơn Xuyên đi.
Nói cho cùng, giữa hắn và Phù Sơn Xuyên cũng có không thâm cừu đại hận gì, thêm vào rất nhanh hắn sẽ có thể rời đi, không cần thiết phải giết chết Phù Sơn Xuyên.
Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất vẫn là do hắn giết người đã không có kinh nghiệm nữa, bằng không dựa theo tác phong ngày xưa của con hàng này, khẳng định là sẽ tiếp tục xuống tay độc ác, tuyệt đối sẽ không lượng như vậy được.
. . .
Cuối cùng, Từ Khuyết lộ ra vẻ đắc ý mang theo người của Đại Phương Hội cùng Đại Khí Minh rời đi, lúc này Phù Sơn Xuyên mới thở phào nhẹ nhỏm, triệt để yên lòng.
Chỉ là lúc nhìn thấy hình ảnh khắp nơi bừa bộn cùng máu chảy thành sông bên trong phủ trạch của Thiên Minh, Phù Sơn Xuyên lại khẽ thở dài một cái, bởi vì Lệ Thiên Tuân mang đi phần lớn thành viên nòng cốt, vì thế mấy chục tên tu sĩ Nhân Tiên cảnh đóng giữ bên trong phủ trạch Thiên Minh bị Đại Khí Minh và Đại Phương Hội giết đi không ít, hai bên đều có thương vong không nhỏ.
- Thôi.
Phù Sơn Xuyên lắc đầu cảm thán một tiếng, tỏ vẻ thất vọng đứng lên, cuối cùng cũng rời đi.
Y quyết định sẽ không ở lại Thiên Minh nữa, một mặt là nản lòng thoái chí, mặt khác là sự tình đã nháo thành như vậy, nếu như Lệ Thiên Tuân còn có thể sống sót trở về, chắc chắn sẽ không buông tha cho y, vì thế ngoại trừ ra đi, cũng không còn biện pháp nào khác.
Mà trận chiến này, trong một đêm cũng truyền khắp cả tòa Thất Lạc Chi Thành.
Tu sĩ toàn thành ở sau khi hừng đông đều kinh ngạc đến ngây người, làm sao cũng không nghĩ tới lá gan của Từ Khuyết lại lớn như vậy, dám chủ động đánh tới Thiên Minh, mấu chốt là còn liên hợp với Đại Khí Minh cùng Đại Phương Hội, đánh cho Thiên Minh tàn tạ như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, tu sĩ khắp thành đều bàn luận sôi nổi, cho rằng thế cục sắp thay đổi rồi.
Bọn họ đều rõ ràng, Từ Khuyết cùng Đại Khí Minh và Đại Phương Hội mặc dù có thể thuận lợi đánh vào trong Thiên Minh như vậy, chỉ là bởi vì minh chủ Lệ Thiên Tuân không có ở trong phủ, bây giờ chuyện đã nháo thành như vậy, chờ sau khi Lệ Thiên Tuân trở về, hai bên sẽ không miễn được một trường đại chiến máu me, đến lúc đó ở Thất Lạc Chi Thành chỉ sợ sẽ có không ít cá trong chậu bị tai vạ tới.
Vì thế ngày hôm sau, Thất Lạc Chi Thành xuất hiện hình ảnh rất nhiều tu sĩ muốn ra khỏi thành tị nạn, rất nhiều người tình nguyện đi ra ngoài ngoại ô tìm kiếm chỗ trốn, cũng không muốn tiếp tục ở lại trong thành, dù sao ai cũng không biết lúc nào Lệ thiên tuân sẽ trở về, trận chiến sau khi trở về với Từ Khuyết cùng với Đại Khí Minh và Đại Phương Hội sẽ có ảnh hưởng bao lớn.
Nhưng mà làm cho mọi người không tưởng tượng nổi chính là cùng ngày Từ Khuyết liền trực tiếp mang theo người của Đại Khí Minh cùng Đại Phương Hội rời khỏi Thất Lạc Chi Thành, đều lựa chọn ra khỏi thành, đồng thời còn là chạy tới phương hướng phía tây ngoại thành.
Trọng điểm là ngay cả minh chủ Diêu Cung Minh của Đại Khí Minh, cùng với hội trưởng Lâm Bách Vạn của Đại Phương Hội cũng cùng đi theo.
Trong nháy mắt rất nhiều người đều cảm thấy kinh ngạc.
- Tình huống gì thế này?
- Lẽ nào bọn họ cũng muốn đi ra ngoài tị nạn?
- Đậu phộng, sau khi gây chuyện thì tự mình chạy trước?
- Không đúng, bọn họ không giống như là đang chạy trốn tị nạn.
- Không sai, khẳng định không phải là đang đi tị nạn, ai đi tị nạn mà không mang theo người nhà? Đặc biệt là Lâm Bách Vạn, nổi tiếng là thương yêu con gái, nhưng lại không mang theo Lâm đại tiểu thư.
- Chẳng lẽ. . . bọn họ muốn đi tìm Lệ Thiên Tuân?
- CMN, như thế còn không nghĩ thông sao? Thời điểm như thế này còn không chuẩn bị cẩn thận để nghênh tiếp lửa giận của Lệ minh chủ, lại còn muốn đưa tới tận cửa?
- Xem ra một trận đại chiến máu me này còn diễn ra nhanh hơn những gì chúng ta nghĩ.
- Có ai chuẩn bị cùng đi ra ngoài xem hay không?
- Xem cái quái gì, không sợ bị liên lụy đến sao?
- Sợ cái gì, trốn xa một chút xem là được rồi, dù sao đây cũng là một trận đại chiến hiếm thấy trong mấy trăm năm qua đó.
Rất nhiều người nghị luận không thôi, nguyên bản phần lớn người đều còn muốn đi ra ngoài tị nạn, nhưng cuối cùng vẫn có không ít người không nhịn được tò mò, xa xa đi theo phía sau bọn Từ Khuyết, đi tới phương hướng trung tâm của phía tây ngoại thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận