Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1089: Người Như Ta Không Có Gì Phải Sợ

- Vương đạo hữu, có một câu ta không biết có nên nói hay không, kỳ thực. . .
- Không muốn nói thì đừng nói, ngươi đã đáp ứng hỏi xong vấn đề sẽ thả ta đi, hẹn gặp lại.
Không đợi Từ Khuyết nói xong, Vương Thiên Niên đã ngắt lời rồi chắp tay rời đi.
Y thực sự là sợ những kẻ phiền phức giống như Từ Khuyết, chỉ có thực lực Bán Tiên cảnh, ở vùng đất bị vứt bỏ này, căn bản rất khó có thể tiếp tục sinh tồn.
Nếu như Từ Khuyết là người hiểu đạo lí đối nhân xử thế, thì nên nhận rõ thực lực của bản thân, bỏ đi quan niệm ngày xưa, ngoan ngoãn đi giao hợp cùng những nữ tử trên đường kia để kiếm đủ gạo sinh cơ, sau đó nhanh chóng tu luyện, sớm ngày đột phá lên Nhân Tiên cảnh, như vậy mới có thể đi đào gạo sinh cơ.
Nhưng khi nãy trong lúc nói chuyện, Vương Thiên Niên đã quan sát biểu hiện của Từ Khuyết, kết luận tên tiểu tử này tuyệt đối sẽ không đi theo con đường giao hợp với nữ tử, vì vậy người như thế còn cần tạo mối quan hệ thân thiết sao?
Không cần thiết, loại người như Từ Khuyết luôn giữ điểm mấu chốt, không chịu phá đi giới hạn này, những năm qua Vương Thiên Niên y đã thấy rất nhiều, kết cục phần lớn đều chỉ có một con đường chết.
Vì thế, hiện tại Từ Khuyết ở trong mắt Vương Thiên Niên và phần lớn người, đều đã trở thành người bước nửa chân vào quan tài, ngay cả chú ý đến cũng không thèm.
Từ Khuyết cũng không muốn dây dưa nữa, chuyện nên hỏi cơ bản hắn đều đã hỏi rõ ràng.
Nơi này tuy rằng thuộc về Lâm Tiên Giới, nhưng lại là một khu vực có thiên địa quy tắc bị thay đổi, vì thế Từ Khuyết cũng không cảm thấy hoang mang, chỉ cần giải quyết vấn đề tuổi thọ là có thể chuyên tâm đi tìm lối vào các châu khác.
Đương nhiên, trong thời gian này hắn còn phải hỏi thăm một chút, rốt cuộc Dao Trì thuộc về lục địa nào ở Lâm Tiên Giới.
Dù sao từ lời đám người kia nói có thể nghe được, người phi thăng tới chỗ này chỉ có Từ Khuyết hắn, thậm chí là người duy nhất trong nhiều năm qua, vì thế căn bản đã có thể xác định, đám người Khương Hồng Nhan không ở nơi này, như vậy cũng chỉ có thể trước tiên nghĩ biện pháp đi Dao Trì, dù sao còn có thể tìm Bạch Thải Linh hỗ trợ hỏi thăm tin tức, như thế cũng đỡ hơn một mình hắn mù quáng tìm kiếm.
- Chà chà chà, gạo sinh cơ à gạo sinh cơ, sào huyệt à sào huyệt, xem ta từng bước đào các ngươi ra như thế nào đây.
Ánh mắt Từ Khuyết quét về phía ngoài thành, cười híp mắt tự lẩm bẩm.
Đúng như hắn suy nghĩ, có bản lĩnh tầm long phân kim định huyệt trong tay, đúng là không khó để tìm gạo sinh cơ.
Dù sao gạo sinh cơ là loại linh vật có thể tăng tuổi thọ, đa số đều sinh trưởng ở bảo địa linh khí tràn đầy, chuyện này liên quan đến địa thế.
Hơn nữa kiến sinh cơ xây tổ, từ bản năng động vật mà xét, bọn nó cũng sẽ chọn một nơi màu mỡ, như thế cũng là vấn đề địa thế.
Nếu đều có quan hệ đến địa thế, vậy thì dựa theo nguyên lý tìm mộ huyệt đi đào, nhất định mạnh hơn nhiều so với đám người đào loạn khắp nơi kia.
Lúc này Từ Khuyết cất bước rời đi, đi ra ngoài thành.
Dựa vào kinh nghiệm chiêm tinh, phía đông của thành sẽ có thổ địa màu mỡ nhất, đồng thời có rất nhiều bảo địa, khí thế long mạch cường thịnh, tuyệt đối là địa phương sinh ra nhiều gạo sinh cơ, vì thế kiến sinh cơ hẳn cũng tụ tập ở nơi này.
. . .
Cùng lúc đó, trên quảng trường vẫn có một số người quan tâm Từ Khuyết, nhìn thấy hắn đi về phía thành Đông, đều không khỏi lắc đầu.
- Tiểu tử này lại chạy ra ngoài thành phía đông.
- Ha ha, tên tiểu tử này tự cho là thông minh, sợ là thảm rồi.
- Chỗ kia linh khí tràn đầy, chúng ta ai mà không thấy được? Nhưng căn bản là mỗi sào huyệt đều có thể tồn tại kiến chúa, tới đó đào một lần sẽ chết một đống người.
- Thôi đi, đừng nói là kiến chúa, chỉ bằng vào những kiến sinh cơ kia hắn đã không thể ứng phó được.
- Sai rồi sai rồi, các ngươi nghĩ nhiều quá rồi, đừng quên tên tiểu tử này mới chỉ có tu vi Bán Tiên cảnh sơ kỳ, các ngươi cảm thấy hắn có thể đào được đến chỗ đó sao?
Rất nhiều người bắt đầu nghị luận, trên mặt mang theo vẻ trào phúng cùng châm chọc, nhưng không có ai tiến lên nhắc nhở Từ Khuyết.
Việc không liên quan tới mình thì không quan tâm, đây mới là quy tắc sinh tồn đúng đắn ở Tu Tiên Giới.
Bao gồm cả Từ Khuyết, dù hắn không chấp nhận được hành vi của những nữ tử trên đường phố kia, nhưng hắn cũng không đi ngăn cản họ.
Mỗi người đều có sự lựa chọn của mình, nếu như mình đứng ra công kích hành vi này của các nàng, ngăn cản các nàng tiếp tục làm như vậy, vậy thì thế nào? Nếu các nàng không làm như vậy, mình có biện pháp giúp các nàng kéo dài tuổi thọ sao?
Vì thế trong tình huống nếu như không có cách nào giúp đối phương giải quyết khó khăn, đi ngăn cản bọn họ sinh tồn, hành vi biện hộ này, Từ Khuyết không làm được.
Hơn nữa chuyện quan trọng nhất trước mắt vẫn là bảo vệ mạng nhỏ của mình quan trọng, vạn nhất không lấy được gạo sinh cơ, vậy thì thật sự thảm rồi.
"Vèo!"
Sau khi rời khỏi thành trì, Từ Khuyết nhanh chóng nhắm về một phía, dưới chân xuất hiện Thiểm Điện, bay ngang mà đi.
Dùng Tầm Long Thuật phán đoán, Từ Khuyết kết luận ngàn dặm bên ngoài có một long mạch thiên nhiên, địa thế cường thịnh, linh khí bức người, tuyệt đối là nơi sản sinh ra các loại thiên tài địa bảo, vô cùng có khả năng tồn tại gạo sinh cơ và sào huyệt kiến sinh cơ.
Chỉ là chân trước Từ Khuyết vừa rời đi, ở phía sạu lại có một nữ tử rất đẹp từ trong thành cũng đi ra, nhìn kỹ bóng dángTừ Khuyết rời đi, trên khuôn mặt nàng đều là vẻ chần chờ cùng xoắn xuýt, giống như đang do dự cái gì.
Nhưng rất nhanh sau đó, nàng khẽ cắn răng, không muốn nghĩ nhiều nữa, cũng bay lướt theo.
Cùng lúc đó, Từ Khuyết mới vừa bắn đi hơn trăm dặm, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
Từ sau khi rời đi thành trì, ở khu vực phía đông ngoại thành này linh khí vờn quanh, nhưng vết tích của con người lại rất ít, hầu như không nhìn thấy bóng người, chuyện này hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn.
- Đám người kia không phải người mù, khẳng định biết nơi này có linh khí đầy đủ nhất, nhưng vì sao lại không tới nơi này?
Từ Khuyết nhíu mày, suy tư một lát, sau đó không khỏi đề cao cảnh giác, tiếp tục tiến lên.
Hắn đã thử dùng Sinh Tử Luân để tăng cường tuổi thọ của mình, nhưng sức sống tăng cường thông qua Sinh Tử Luân, vừa xuất hiện đã lập tức bị biến mất, giống như bị một sức mạnh vô hình trong thiên địa hút đi, trực tiếp trở thành một năm.
Như thế này xem như đã loại đi lá bài tẩy của Từ Khuyết, trước mắt hắn chỉ còn một con đường có thể đi, nhất định phải tìm gạo sinh cơ.
Chuyện giao hợp với nữ tử trên đường phố là không thể.
Lúc bắt đầu hắn cũng có ý nghĩ làm thế, nhưng xuất phát từ điểm mấu chốt của bản thân thì suy nghĩ kia lại biến mất.
- Ồ, ngọn núi này. . . lại chưa có ai đào qua?
Cuối cùng Từ Khuyết đã đến trước một ngọn núi lớn, nhìn dãy núi có linh khí vờn quanh, sinh cơ bừng bừng nay, Từ Khuyết có chút kinh ngạc.
Ngọn núi này nếu mà không có gạo sinh cơ và sào huyệt kiến sinh cơ, tên hắn sẽ viết ngược lại.
Nhưng vấn đề là một ngọn núi rõ ràng như thế, tại sao lại không có ai dám đào?
- Ha, chắc chắn là kiêng kỵ kiến chúa cái gì đó. Có thể so với Địa Tiên cảnh thì làm sao, cuối cùng cũng chỉ là côn trùng, có thể thoát khỏi thuốc trừ sâu DDVP đặc chế của Tạc Thiên Bang ta sao?
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, cười ha ha nâng lên một cái xẻng Lạc Dương, bước về phía trước.
- Đạo hữu, xin dừng bước! Ngọn núi này không thể đi vào!
Đột nhiên, một giọng nói thanh thúy của nữ tử vang lên, từ sau lưng truyền đến.
Từ Khuyết hơi run run, quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện một nữ tu mỹ lệ, đang ngang trời lướt tới, vẻ mặt lo lắng.
Lúc này, khóe miệng hắn giương lên, chắp tay nói:
- Cô nương, lời ấy có ý gì? Vì sao ngọn núi này không thể vào?
- Ở đây có kiến sinh cơ chúa.
Nữ tử trực tiếp đáp lại nói.
Ý cười trên mặt Từ Khuyết càng đậm, quả nhiên là thế, có lẽ nguyên nhân vì có kiến sinh cơ chúa, vì thế nên một sơn mạch màu mỡ như thế mà tất cả mọi người đều không quan tâm.
Nhưng như vậy cũng được, nếu không như vậy, một ngọn núi lớn như vậy, làm sao có thể đợi đến hiện tại để hắn tới đào?
- Cô nương, mọi người đều là người tu đạo, ta luôn tự nhận người như ta hẳn không có gì phải sợ, chỉ là chút kiến sinh cơ thì đã sao? Kiến sinh cơ chúa thì lại làm sao? Dù có khó khăn hơn nữa, chúng ta cũng có thể khắc phục nó, như vậy mới tiến bộ được.
Từ Khuyết hùng hồn nói một phen, rồi lập tức vung vạt áo, tiêu sái bước lên sơn mạch.
- Chờ một chút!
Nữ tử kia biến sắc mặt, kinh hô:
- Đạo hữu, trước tiên dừng chân, ta biết một nơi an toàn, muốn cùng ngươi hợp tác khai thác!
Bạn cần đăng nhập để bình luận