Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 854: Ra Tay Đoạt Bảo

Hiển nhiên, vị nữ tử cao gầy của Linh Tú Các này là xuất phát từ ý tốt, chỉ lo Khương Hồng Nhan và Từ Khuyết không biết chuyện, bị thiếu chủ của Thánh Hiền Cung bắt gặp.
Dù sao dưới cái nhìn của nàng, Từ Khuyết chỉ có tu vi Hợp Thể kỳ như thế, trước sau vẫn kém vị thiếu chủ Thánh Hiền Cung kia rất rất xa.
Chỉ là nàng không nghĩ ra, tại sao Nữ Đế lại đối xử đặc biệt với người trẻ tuổi này như vậy, lẽ nào chỉ đơn thuần bởi vì hắn đẹp trai thôi sao? Đây tựa hồ cũng không giống với tính cách của Nữ Đế.
Hơn nữa người trẻ tuổi này nhìn qua còn rất không đáng tin cậy, trước mặt nhiều người như vậy, ỷ vào có Nữ Đế ở bên cạnh, mở miệng kêu gào muốn đánh cướp một cường giả Độ Kiếp kỳ, thực sự là khiến người ta xem thường.
Nhưng mà những ý nghĩ nội tâm này các nàng cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng, đương nhiên sẽ không nói ra khỏi miệng.
Mà lúc này khắp khuông mặt Từ Khuyết đều là ý cười.
Người của Thánh Hiền Cung và Đế Cung đều đến rồi sao?
Đây đúng là chuyện vô cùng tốt!
Tốt đến nổ tung!
- Tiểu tử, một lúc nữa nhớ mang theo bản thần tôn đấy.
Husky cũng lộ ra vẻ cười trên sự đau khổ của người khác, tiến đến bên cạnh nhắc nhở Từ Khuyết.
Cùng Từ Khuyết lăn lộn lâu như vậy, Husky làm sao không hiểu Từ Khuyết, nhìn thấy bộ dáng cười híp mắt này của hắn như thế, nó liền biết con hàng này lại muốn gây sự rồi.
- Cô nương, nếu người của Thánh Hiền Cung và Đế Cung đều ở phía trước, không bằng cùng đi qua đi.
Lúc này, Từ Khuyết chắp tay, ra vẻ hào hoa phong nhã nói, không hề có chút bỉ ổi nào giống như lúc hô muốn đánh cướp lúc trước.
Mọi người nhìn thấy thế đều ngẩn ngơ, suýt chút nữa đều cho rằng vừa rồi là phát sinh ảo giác.
Cái tên này tại sao có thể lật mặt nhanh hơn cả lật sách như thế?
- Đa tạ ý tốt của đạo hữu, chỉ có điều...
Nữ tử cao gầy chần chờ nhìn Khương Hồng Nhan một lát, tựa hồ có chút do dự không biết có nên tiếp tục nói hay không.
- Chỉ có điều?
Khương Hồng Nhan trực tiếp hỏi.
Nữ tử cao gầy lúc này mới tiếp tục nói:
- Chỉ có điều Thánh Hiền Cung và Đế Cung vừa rồi đã nói trước, bọn họ dẫn Phệ Thiên Ma Văn đi, vì thế chỗ này phải để bọn họ tiến vào bên trong trước, chúng ta phải chờ một canh giờ mới có thể đi qua.
- Không sao không sao, các ngươi theo chúng ta tới đó là được, không ai dám cản các ngươi.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, ra vẻ hào phóng.
Nói xong còn nhìn về phía đám tán tu cùng với đám Yêu tộc kia, hùng hồn nói:
- Chư vị, các ngươi cũng cùng nhau đi đi, hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, tương phùng chính là duyên phận, chúng ta cùng đi, nhiều người mới náo nhiệt.
Khóe miệng của mọi người lập tức co giật.
CMN hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, ai có duyên với ngươi chứ?
Còn nhiều người thêm náo nhiệt? Nếu không phải là ngươi ỷ vào có Nữ Đế ở đây, chúng ta đã sớm đánh chết ngươi rồi!
- Đều cùng đi đi.
Lúc này, Nữ Đế cũng gật gật đầu.
- Đúng rồi, các ngươi nhìn, Nữ Đế đã lên tiếng, mọi người đừng ngại ngùng nữa, cùng đi thôi.
Từ Khuyết cũng giục giã.
Dù sao loại sự nghiệp vĩ đại như trang bức, liền cần phải gọi 666 cá ướp muối trình diện, càng nhiều càng tốt.
Nhưng mọi người cũng không thèm để ý tới Từ Khuyết, chỉ là thấy Nữ Đế gật đầu đồng ý, bọn họ mới dám triệt để yên tâm theo tới.
Dù sao cách làm người của Nữ Đế bọn họ đều rõ như ban ngày, quang minh chính đại, chưa bao giờ chơi âm mưu quỷ kế gì đó.
Cũng may mà những này người bây giờ chưa hiểu rõ Từ Khuyết, bằng không bọn họ sẽ bị hộc máu, nghi vấn cuộc đời, mở rộng tầm mắt, tại sao Nữ Đế lại ở bên cạnh một ngươi như vậy?
- Đa tạ Thánh Tôn.
Mọi người đều hướng về Nữ Đế nói lời cám ơn, lập tức đoàn người liền mênh mông cuồn cuộn đi về phía trước
Chuyện ăn cướp của Từ Khuyết cũng đã sống chết mặc bay, bây giờ đối với hắn mà nói, ăn cướp đám người kia đã xa xa không thú vị bằng việc đánh cướp đám người Thánh Hiền Cung và Đế Cung.
Theo con đường trên bản đồ chỉ dẫn, sau khi mọi người chạy về phía trước hơn nửa canh giờ, rốt cục tìm đến vị trí khu vực của Trương Thiên Đạo.
Đó là một dãy nũi đã bị sụp đổ, bên trong dãy núi có một cái hang động, là đường tắt duy nhất để tới cửa vào nơi sử dụng Phá Không Phù.
Năm đó Trương Thiên Đạo cùng cô gái kia từ nơi này đi vào, kết quả bất hạnh phát động một cái sát trận, biến thành bi kịch.
Hiện nay ở ngoài cửa động đã sớm quạnh hiu, rơi đầy lá khô, toàn bộ cửa sơn động tối om đen kịt, có vẻ hơi âm u, thỉnh thoảng từ bên trong thổi ra từng cơn gió lạnh, cuốn bay mấy cái lá khô trên mặt đất.
- Xem ra bọn Vệ công tử đã đi vào, đám Phệ Thiên Ma Văn kia cũng ở bên trong.
Nữ tử cao gầy của Linh Tú Các nhìn kỹ cửa động, sắc mặt ngưng trọng nói.
Bọn họ đều rất rõ ràng, nơi này càng thêm nguy hiểm hơn chỗ lúc trước, nhiều Phệ Thiên Ma Văn như vậy, tuyệt đối không phải đám người bọn họ có thể ứng phó, nếu như không cẩn thận, toàn bộ bọn họ sẽ chết ở chỗ này.
- Hả?
Lúc này, con ngươi của Từ Khuyết hơi híp lại, ánh mắt rơi vào xung quanh cửa động, sau đó khóe miệng nhếch lên.
- Chỗ này còn bị bày xuống trận pháp, hơn nữa vừa mới bố trí không lâu.
Ầm!
Đột nhiên, trong sơn động truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Tiếp đó liền có vài tia sáng nhanh chóng từ bên trong cửa động vọt ra, chính là mấy tên cường giả Độ Kiếp kỳ.
Trên người mấy người dính đầy máu tươi, biểu hiện vô cùng hoang mang, vừa mới lao ra khỏi cửa động liền lập tức lấy ra cực phẩm Linh Thạch, hướng tứ phương quăng đi, đồng thời bấm pháp quyết.
- Thiếu chủ, chúng ta chuẩn bị kỹ rồi.
Mấy người đồng thời hướng cửa động hô.
Vèo!
Ngay sau đó, một bóng người mặc áo trắng nhẹ nhàng, mang theo mấy chục người nhanh chóng từ bên trong cửa động lướt ra.
Đồng thời bên trong sơn động truyền đến một trận tiếng vang "Ong ong" khiến người nghe tê cả da đầu, giống như một đám ong mật đang quạt cánh, càng ngày càng gần.
- Là đám Phệ Thiên Ma Văn đuổi theo ra.
Sắc mặt của nữ tử cao gầy của Linh Tú Các lập tức trắng bệch, nhận ra âm thanh này.
- Thiếu chủ, nhanh lên!
Đồng thời, vài tên tu sĩ chạy ra trước cũng đang cắn răng hô.
Pháp quyết trong tay mấy người đã hừng hực ánh sáng, chuẩn bị muốn phong trận.
Nam tử mặc áo trắng dẫn đầu mấy chục tên tu sĩ cũng cấp tốc tăng nhanh tốc độ, từ bên trong cửa động lao ra.
Xèo!
Nhưng vào lúc này, một tia sáng đỏ đột nhiên từ trong sơn động lướt ra, lấy tốc độ giống như điện quang hỏa thạch, trong nháy mắt truy kích tới.
- Không ổn!
- Thiếu chủ cẩn thận!
Mọi người đều biến sắc, kinh hãi kêu thành tiếng.
Loạt xoạt!
Dưới một tiếng vang giòn, thân thể của nam tử mặc áo trắng trên không trung xoay một cái góc độ quỷ dị, cùng đạo hồng quang này lách qua sát sạt, nhưng trên người vẫn bị kéo ra một miếng vải lớn.
Gần như cùng lúc đó, chỉ nghe "Lạch cạch" một tiếng, trên người nam tử mặc áo trắng rớt xuống một đồ vật được da thú bọc quanh.
Đạo hồng quang này đi rồi quay lại, bằng tốc độ kinh người vọt thẳng hướng về phía tấm da thú.
Trên mặt của nam tử mặc áo trắng xẹt qua một ít vẻ không cam lòng, dĩ nhiên không kịp đoạt lại đồ vật bên trong da thú, chỉ có thể ở dưới sự bảo vệ của mọi người, cấp tốc vọt ra.
Chỉ là vừa hạ xuống, ánh mắt của nam tử mặc áo trắng vừa vặn hướng tới bên này, rơi lên trên người Khương Hồng Nhan, sắc mặt lập tức thay đổi tại chỗ.
- Thánh Tôn, ngươi... ngươi đã trở về?
Y tỏ vẻ vui mừng.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt liền dần dần cứng lại.
Bởi vì y nhìn thấy ở bên cạnh Khương Hồng Nhan còn có Từ Khuyết đang đứng, đồng thời còn đứng rất gần, hoàn toàn là vai kề vai, nhìn qua còn có một chút rất xứng đôi.
- Thiếu chủ, đồ vật của Trương Thiên Đạo...
Lúc này, có người mới phát hiện ra đồ vật mà nam tử mặc áo trắng vừa mới đánh rơi xuống ở cửa sơn động, vội vàng kinh hô.
Nhưng nói còn chưa dứt lời, hồng quang kia đã cuốn da thú lên, kể cả đồ vật được bọc bên trong, trực tiếp chui vào cửa động.
- Thôi, không kịp rồi.
Nam tử mặc áo trắng lắc lắc đầu.
Ầm!
Đột nhiên, một tiếng nổ đáng sợ vang lên.
Mọi người trong nháy mắt cảm thấy hoa mắt, giống như có tảng lớn chớp giật từ trước mặt bọn họ xuyên qua, sau đó biến mất không còn tăm hơi.
- Tiểu tử, trở về!
Sắc mặt của Khương Hồng Nhan thay đổi tại chỗ, kinh hãi kêu thành tiếng.
Đây tựa hồ là lần thứ nhất nàng biến sắc như vậy.
Bởi vì người lao ra chính là Từ Khuyết.
Lúc nghe có người nói đồ vật mà nam tử mặc áo trắng đánh rơi là đồ vật của Trương Thiên Đạo, Từ Khuyết lập tức suy đoán ở trong đó rất có khả năng chính là Phá Không Phù, căn bản không hề suy nghĩ nhiều, trực tiếp truy đuổi tới.
Hắn toàn lực triển khai Tam Thiên Lôi Động, thậm chí vận dụng tất cả các loại pháp quyết bổ trợ, lấy tốc độ cực hạn lao ra, đồng thời tay nắm thành quyền, không chút do dự vận dụng Bức Vương Quyền 3 vạn điểm trang bức, trực tiếp đánh về tia hồng quang kia.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, một cái cự quyền màu vàng ngưng tụ, lấy góc độ chặn giết, tầng tầng đánh tia hồng quang kia vào trong vách núi.
Cả mặt vách núi nổ tung tại chỗ, vụn đá nát tan bay lên, hồng quang biến mất không còn tăm hơi, mà khối đồ vật dùng da thú bao bọc cũng trực tiếp rơi xuống đất.
- Cái gì? Chuyện này... làm sao có thể?
Đông đảo nữ tử Linh Tú Các đi cùng Từ Khuyết đến đây, cùng với đám tán tu còn có Yêu tộc kia, trong nháy mắt biến sắc, khó có thể tin.
Một tu sĩ Hợp Thể kỳ lại nắm giữ tốc độ cỡ này, lực lượng cỡ này?
- Phong trận!
Gần như cùng lúc đó, con ngươi của nam tử mặc áo trắng phát lạnh, đột nhiên lớn tiếng quát.
Vài tên tu sĩ ở ngoài cửa động không chần chờ chút nào, bỗng nhiên một chưởng vỗ xuống, trong nháy mắt mở ra trận pháp đã bố trí lúc trước.
- Chờ đã, dừng tay!
Khương Hồng Nhan vội vàng quát lên.
Nhưng trước sau vẫn muộn một bước, trên mặt đất đã bắn vọt lên một đạo ánh sáng óng ánh, mang theo sức mạnh cầm cố bàng bạc, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ sơn động cùng với khu vực xung quanh cửa động.
Ngoại trừ Từ Khuyết, những người còn lại đều an toàn ở bên ngoài trận pháp.
Nhưng Từ Khuyết từ đầu tới đuôi đều không thèm để ý đến trận pháp cầm cố kia, mũi chân nhẹ điểm xuống mặt đất, thân thể trong nháy mắt bay lượn về phía trước, đem đồ vật bọc trong da thú nhét vào trong ngực.
Lập tức "Lạch cạch" một tiếng, hai chân vững vàng rơi xuống đất, toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, không tới một cái chớp mắt liền kết thúc.
"Ong ong ong..."
Lúc này, trong sơn động bỗng nhiên như sơn băng địa liệt, truyền đến tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.
Sắc mặt của mọi người ở đây đều kịch biến.
Bên trong cửa sơn động một màu đen kịt có vô số Phệ Thiên Ma Văn lít nha lít nhít, như mưa lớn tầm tã bay ra.
Trong lòng của tất cả mọi người lập tức xuất hiện một ý nghĩ: Tiểu tử kia chết chắc rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận