Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 618: Thiên Đố Hồng Nhan

Phốc!
Trong nháy mắt, có vài tên cường giả Luyện Hư kỳ phun ra một ngụm máu tại chỗ.
Một mặt là vì thương thế quá nghiêm trọng, một mặt là bị lời này của Từ Khuyết làm cho tức giận, dẫn đến không áp chế nổi thương thế, trực tiếp phun ra máu.
Không đánh nhau thì không quen biết, quen biết rồi thì chính chính là bằng hữu?
Ai CMN cùng ngươi là bằng hữu, ngươi có biết xấu hổ hay không?
Hơn nữa còn muốn thỉnh giáo một vấn đề, ngươi gọi đó là thái độ để thỉnh giáo vấn đề sao? Lại hỏi chúng ta là cmn là làm thế nào mà vẫn sống sót, ta cmn nào biết là làm thế nào vẫn còn sống, liên quan rắm gì tới ta.
Tất cả cường giả Luyện Hư kỳ còn sống đều bị tức đến không nhẹ, một vài ông lão tức đến thổi râu mép, hận không thể xông lên xé miệng Từ Khuyết ra, con hàng này nói chuyện thật sự quá bỉ ổi.
- Tiểu súc sinh, ngươi muốn giết chúng ta, còn không đủ tư cách!
Lúc này, Khương Ngọc Thụ mở miệng, cắn răng cả giận nói.
Thân đường đường là Khương gia đại trưởng lão, ông ta chưa từng bao giờ chật vật như vậy, nhưng hôm nay lại rơi vào trong tay một thiếu niên Anh Biến kỳ, liền tóc đều cháy hơn phân nửa, không hận mới là lạ.
- Tiểu tử, nếu ngươi đường đường chính chính thắng ta, Tiếu Mộc Nam ta chịu phục, nhưng ngươi dùng loại thủ đoạn này bẫy ta, ta xin thề, nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!
Thánh Tử Tiếu Mộc Nam của Thiên Ma Tông giận dữ hét, Phương Thiên Kích trong tay càng thêm đỏ tươi, toả ra sát khí đáng sợ.
Những người còn lại cũng không nhiều lời, đều căm tức vừa nhìn Từ Khuyết, vừa tranh thủ khôi phục thương thế.
Từ Khuyết đúng là không có để ý bọn họ tức giận, trái lại lòng tràn đầy sự khó hiểu, thật sự không nghĩ ra tại sao giết không chết những người này.
Rõ ràng đã vận dụng pháp quyết hung hăng nhất, nhưung kết quả lại chỉ tạm được.
Tất cả tu sĩ có cảnh giới Anh Biến kỳ cùng với Anh Biến kỳ trở xuống đều chết rồi, chỉ có Luyện Hư kỳ mới chỉ chết rồi một người, hơn nữa còn là một Luyện Hư kỳ tầng một, việc này quá không khoa học rồi!
- Tiểu tử, ngươi lần này ra tay có phải hơi quá ác rồi không?
Đột nhiên, một đạo thanh âm êm ái quyến rũ ở bên tai Từ Khuyết vang lên.
Từ Khuyết ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía phương xa, chính là Liễu Tĩnh Ngưng đang truyền âm cho hắn.
- Tiểu tỷ tỷ, ngươi truyền âm đến đúng là kịp thời, mau nói cho ta biết, tại sao những này người giết không chết?
Hắn truyền âm hỏi.
- Hả? Không phải là bởi vì ngươi lưu thủ sao?
Liễu Tĩnh Ngưng bên kia lại sững sờ.
Từ Khuyết lập tức càng thêm phiền muộn:
- Ta lưu thủ cái gì đâu, ta đây là đem hết toàn lực đánh ra một đòn rồi, nhưng những người này chỉ bị thương nặng, cũng không chết đi.
- Chuyện này... chờ một chút, tiểu tử, ngươi nói vừa rồi ngươi đánh là một đòn toàn lực, vậy sao ngươi không sử dụng đạo uẩn, ngươi sẽ không phải đến nay một điểm đạo uẩn cũng không có chứ?
Thanh âm kinh ngạc của Liễu Tĩnh Ngưng truyền đến.
Từ Khuyết lần nữa sửng sốt.
Đạo uẩn?
Trời ơi còn muốn đạo uẩn?
- Hệ thống, hệ thống ngươi đi ra, đạo uẩn của ta đâu?
Từ Khuyết lập tức gọi ra hệ thống hỏi.
Nhưng hệ thống còn chưa đáp lại, âm thanh của Liễu Tĩnh Ngưng liền lần nữa truyền đến.
- Tiểu tử, ta sớm trước đây liền phát hiện ra uy lực pháp quyết của ngươi mạnh mẽ, có thể so với pháp quyết Tiên Đế, nhưng trên thực tế lại không có chút đạo uẩn nào, còn tưởng rằng ngươi là cố ý hành động, muốn thủ hạ lưu tình. Lẽ nào ngươi thật không có đạo uẩn?
Giọng điệu của Liễu Tĩnh Ngưng lộ ra quái lạ nồng đậm.
Từ Khuyết cũng lộ vẻ buồn bực, đáp lại nói:
- Hình như thật sự không có, nếu không buổi tối ngươi đến tìm ta, giúp ta kiểm tra thân thể một chút xem?
- Được!
Liễu Tĩnh Ngưng trịnh trọng đáp.
Con ngươi của Từ Khuyết lập tức liền sáng ngời.
Thật muốn giúp ta kiểm tra thân thể? Ta nói kiểm tra thân thể chính là loại cởi sạch quần áo kiểm tra kia đó.
Chuyện này rất ngại ngùng đó nha.
- Tiểu Khuyết Khuyết, ngươi không ngưng tụ đạo uẩn, lại có thể bước vào Anh Biến kỳ, xác thực rất kỳ quái. Thế nhưng sau này thì ngươi làm sao bây giờ? Đạo uẩn nếu như không thành hình, vậy không cách nào bước vào Luyện Hư kỳ.
Lúc này, Liễu Tĩnh Ngưng lại mở miệng hỏi.
Từ Khuyết hơi kinh hãi:
- Có ý gì, tiến vào Luyện Hư kỳ phải cần đạo uẩn? Ồ chờ chút, lẽ nào vừa nãy ta không giết được bọn họ, cũng là bởi vì ta không có đạo uẩn, mà bọn họ lại có?
Cái suy đoán này, làm cho Từ Khuyết khó có thể tiếp thu, thứ đạo uẩn này, không nhìn thấy không mò được, mình vẫn là dựa vào giết người lấy kinh nghiệm thăng cấp, từ đâu lấy được đạo? Hơn nữa bên trong hệ thống thương thành, cũng chưa từng thấy có bán ra đạo uẩn mà.
- Đạo pháp 3000, không thể tính toán, mỗi người đều sẽ có đạo thuộc về chính mình, có người lấy đao kiếm thành đạo, có người lấy tự thân linh căn thành đạo, tu luyện hỏa đạo thủy đạo, thời kỳ thượng cổ thì có vị đại năng, tên là Thái Thượng Bố Y, thủy đạo vô địch thiên hạ, mà những loại đạo này, điểm cuối đều là hướng tới thiên đạo, tiếp đó phá hư phi thăng! Tiểu tử, ngươi không có đạo, là làm sao tu luyện tới đó?
Âm thanh của Liễu Tĩnh Ngưng truyền đến.
Từ Khuyết im lặng.
Đạo của mình là cái gì?
Hắn đúng là xưa nay không nghĩ tới, nguyên bản liền cho rằng chỉ cần giết người là có thể thăng cấp, nhưng bây giờ xem ra, con đường này là đi không thông, phải tự mình tham dự tu luyện, dù sao đây cũng là một thế giới tu tiên.
Thêm vào hắn mới vừa rồi còn diễn sinh ra một cái sầu lo, theo cảnh giới càng ngày càng cao, cường giả có thể để cho hắn giết chết để thăng cấp cũng sẽ càng ngày càng ít, có thể đạt tới Hợp Thể kỳ, giết sạch tất cả kẻ địch rồi, mình liền thật sự dừng lại không tiến nữa.
- Ta phải làm thế nào mới có thể tu luyện ra đạo uẩn?
Từ Khuyết truyền âm, chăm chú hỏi dò Liễu Tĩnh Ngưng.
Liễu Tĩnh Ngưng im lặng nửa ngày, sau đó truyền đến một tiếng thở dài.
- Ài, ngươi... e rằng không có cách nào tu luyện ra đạo uẩn, đạo là từ lúc tu luyện ban đầu liền đi theo bản thân, giây phút bước vào Anh Biến kỳ đó, cũng đã có thể sáng tỏ đạo của bản thân mình là gì, tiếp đó tu đạo, mãi đến tận Luyện Hư kỳ, liền có thể tu ra mô hình của đạo. Đến lúc đó, chỉ cần đạo không vong, liền có thể bất diệt!
- Không thể, đạo không vong liền bất diệt, vậy bọn họ còn cướp pháp quyết bất tử bất diệt gì đó làm gì? Không đúng, ta vừa rồi còn giết một tên Luyện Hư kỳ tầng một đấy.
- Ngươi hiểu sai rồi, đạo không vong liền bất diệt, chỉ chính là tình huống giống như bây giờ của ngươi, dù cho ngươi là Anh Biến kỳ mạnh mẽ đến đâu, cũng không giết được một Luyện Hư kỳ bị trọng thương. Chỉ có đạo của ngươi mạnh hơn bọn họ, hoặc là đạo của ngươi kết hợp với pháp quyết mạnh mẽ, mới có thể trấn áp bọn họ, mới đủ để tiêu diệt bọn họ. Bằng không, bọn họ ở trước mặt ngươi, liền rất khó chết đi, đây chính là quy tắc của thiên đạo.
Liễu Tĩnh Ngưng nói đến đây, hơi dừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Còn chuyện vừa rồi ngươi giết được một Luyện Hư kỳ tầng một, có khả năng là do đạo uẩn của y quá yếu, hoặc chỉ mới vừa vặn hình thành mô hình, còn chưa củng cố, vì thế bị pháp quyết của ngươi giết chết. Kỳ thực loại quy tắc này, liền giống như là ngươi biết có gió tồn tại, nhưng bảo ngươi giết gió, trừ phi ngươi có thể dùng sức lượng chế tạo ra gió, dùng gió mạnh mẽ hơn, đi nuốt chửng gió còn lại.
-...
Từ Khuyết lần nữa im lặng, hắn mơ hồ có chút hiểu ý của Liễu Tĩnh Ngưng đang nói.
Đồng thời cũng rõ ràng, một tu sĩ tiêu hao hết năm tháng dài đằng đẵng, tu luyện mấy trăm năm, bước vào Luyện Hư kỳ, xác thực không phải loại dựa vào phương thức giết người thăng cấp như hắn có thể so sánh.
Nhưng những thứ này đều không phải trọng điểm, hiện tại vấn đề nghiêm trọng nhất, là Liễu Tĩnh Ngưng nói hắn không cách nào tu ra đạo uẩn.
Không có đạo uẩn, còn làm sao giết Luyện Hư kỳ?
Vẫn là có thể giết, chỉ cần đem uy lực của pháp quyết nang cao lên, liền có thể giống như giết tên Luyện Hư kỳ vừa rồi, trực tiếp dùng sức mạnh đi nghiền ép, nhưng mà cứ như vậy, chung quy vẫn rơi xuống con đường tầm thường.
Loại phương thức dùng lực này, kết quả chỉ có thể là một phương thức rác rưởi, thực sự quá mất mặt.
Trang bức muốn chính là cái gì, chính là muốn hủy diệt kẻ địch trong nháy mắt!
- Không được, ta phải tu ra đạo của ta!
Từ Khuyết trầm giọng nói.
Liễu Tĩnh Ngưng bên kia truyền âm đáp lại:
- Đừng chấp nhất cái này, bọn họ đã bắt đầu khôi phục thương thế, ngươi mau mau mang Khương Hồng Nhan cách xa trước đi...
Ầm ầm!
Nhưng Liễu Tĩnh Ngưng nói còn chưa nói hết, trên vòm trời đột nhiên phát sinh một tiếng vang thật lớn, đinh tai nhức óc.
Cùng với uy thế khủng bố, vạn ngàn lôi vân cuồn cuộn cuồn cuộn, tư thế giống như biển gầm kinh thiên động địa, bao phủ tới.
Loại khí tức này, so với trăm vạn thiên binh xuất hiện lúc trước còn đáng sợ hơn.
"Phốc!"
Phía dưới, tất cả cường giả Luyện Hư kỳ nguyên bản đang khôi phục thương thế, đột nhiên đồng thời há mồm phun ra máu tươi, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, ngẩng đầu ngóng nhìn vòm trời.
- Thiên... Thiên Kiếp?
Có người nuốt một ngụm nước bọt, run giọng nói.
- Làm sao có khả năng? Chuyện này... Thiên Kiếp của Khương Hồng Nhan, chẳng lẽ còn chưa kết thúc?
- Lục Cửu Thiên Kiếp, chẳng lẽ... vừa rồi trăm vạn thiên binh, chỉ là đệ nhất kiếp?
- Không được, mau lui lại!
Lúc này, có người hô to một tiếng.
Tiếp đó, tất cả Luyện Hư kỳ đồng thời khởi động thân hình, không để ý tới thương thế trên người, điên cuồng hướng ra phía ngoài phóng đi, giống như chạy giữ mạng rời xa nơi này.
Từ Khuyết không có đạo uẩn, không giết được bọn họ.
Nhưng Thiên Kiếp đại biểu chính là thiên uy, đó là thiên đạo vô thượng nhất, lấy thương thế hiện tại của bọn họ, nếu như bị bắn trúng, sẽ hóa thành tro tàn tại chỗ.
Xa xa, Liễu Tĩnh Ngưng cũng ngây người, tựa hồ không nghĩ tới, Thiên Kiếp vẫn còn chưa kết thúc.
Đôi môi nàng khẽ nhếch, thấp giọng nỉ non:
- Thiên đố Hồng Nhan!
Ầm ầm ——!
Đột nhiên, trong lôi vân dày đặc đen nhánh, đột nhiên bị xé rách, tia chớp màu vàng óng bàng bạc xuất hiện.
- Thượng cổ hạo kiếp!
Mọi người lúc này nhận ra kiếp nạn này, đều kinh ngạc thốt lên thành tiếng, tỏ vẻ sợ hãi.
Từ Khuyết cũng sửng sốt, tia chớp màu vàng óng này, so với tia chớp màu vàng óng lúc hắn ở Ngũ Hành Sơn gặp phải kia còn đáng sợ hơn.
So với những tia chớp màu vàng óng này, hắn ở Ngũ Hành Sơn gặp phải những thứ kia, quả thực chính là giun dế trước mặt người khổng lồ.
Đây, mới thật sự là thượng cổ hạo kiếp!
Oanh ——!
Không trung lần nữa bạo phát ra một tiếng vang thật lớn, nổ đến màng tai của tất cả mọi người đều đau đớn.
Tiếp đó, tia chớp màu vàng óng giống như thác nước trút xuống tầm tã, lấy thế như vạn cân, trên không trung cấp tốc ngưng tụ, hóa thành một tia chớp màu vàng óng hình cự kiếm, trực tiếp chém về phía Khương Hồng Nhan đang ngồi xếp bằng ở trên đỉnh núi.
"Phốc!"
Cự kiếm tia chớp màu vàng óng còn chưa đánh xuống, Khương Hồng Nhan liền đột nhiên mở hai con mắt ra, phun ra một ngụm máu, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo trở nên trắng bệch.
- Cuối cùng... vẫn không chống lại được thiên ý!
Con ngươi của Khương Hồng Nhan ảm đạm một mảnh, khóe miệng lộ ra một tiếng kêu thảm thiết, chậm rãi nhắm mắt.
Cùng lúc đó, cự kiếm tia chớp màu vàng óng, giống như khai thiên tích địa, tầng tầng từ vòm trời đánh xuống.
Thời khắc này, chỗ hư không mà kiếm lớn màu vàng óng đi qua, đều bị xé rách...
Bạn cần đăng nhập để bình luận