Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 543: Khởi Hành Rời Đi

Dạng người như Thượng Võ, Từ Khuyết khẳng định sẽ không để bỏ qua cho gã.
Mặc kệ là Tư Đồ Hải Đường hay là Thượng Linh, Từ Khuyết cũng đã quá nể mặt rồi, nên khi ở Tuyết Thành hắn đã buông tha Thượng Võ.
Nhưng sau khi hắn biết được Thượng Võ đi tìm người hải ngoại để báo thù hắn, Từ Khuyết liền hạ sát tâm, chỉ là hắn không biểu hiện ra, chỉ dùng một phương thức buồn nôn để đùa giỡn đối phương.
Bây giờ hắn đã đến Hoàng thành, Thượng Võ lại thật sự dẫn người Cung gia ở hải ngoại đến, Từ Khuyết tự nhiên sẽ thuận thế xử lý toàn bộ đám người.
Đương nhiên, bề ngoài hắn vẫn thể hiện vẻ độ lượng, giết người Cung gia trước mặt mọi người, nhưng thả Thượng Võ chạy, để rất nhiều người tin là thật, như vậy cũng dễ ăn nói với Tư Đồ Hải Đường.
Nhưng trong tối Từ Khuyết vẫn lén lút dùng Lôi Huyễn Thân, rình giết Thượng Võ sau đó hủy thi diệt tích.
Tất cả đều làm đến mức gió thổi không lọt, vô cùng hoàn mỹ.
Đồng thời, ngay trong đêm đó, Từ Khuyết triệu tập tất cả cấm vệ và tướng lĩnh có mặt ở đây, mở một cuộc họp ngắn.
Từ Khuyết báo cho bọn họ, chuyện giết người Cung gia nhất định phải bảo mật, nếu như ai để lộ ra một chút xíu tin tức, để Cung gia biết, lúc đó sẽ gây tai họa đến toàn bộ Thủy Nguyên Quốc.
Mọi người ở đây có thể trở thành cấm vệ hoặc tướng lĩnh, đương nhiên là trung tâm với Thủy Nguyên Quốc, cũng muốn cống hiến hết sức cho Thủy Hoàng, bằng không lúc trước khi Liễu Tĩnh Ngưng đoạt quyền, bọn họ cũng sẽ không thà chết chứ không chịu khuất phục.
Vì thế khi nghe được lời Từ Khuyết dặn, tất cả mọi người đều gật đầu, lập lời thề nhất định sẽ không để lộ ra một chút tin tức.
Một đêm này, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, tất cả cấm vệ đều tham dự bắt đầu hủy thi diệt tích đám người Cung Phong, sau đó nhanh chóng chữa trị cung điện.
Còn Từ Khuyết nhanh chóng trở lại tẩm cung, vội vàng đóng cửa lại, từ trong không gian hệ thống lấy ra năm chiếc nhẫn trữ vật.
Đây là nhẫn trữ lấy được trên người đám Cung Phong, sau khi Từ Khuyết giết bọn họ, hệ thống đã tự động thu lại.
Lúc trước Từ Khuyết giết người lấy được nhẫn trữ vật đều lười quan tâm, nhưng lần này là vật trên người của Cung gia đến từ hải ngoại, hơn nữa trong đó còn có một người là Tam thiếu gia Cung gia, Từ Khuyết cảm thấy cần phải nhìn một chút, nói không chừng có thể sẽ có vật gì tốt.
- Tiểu tử, ngươi làm gì đấy? Lén lén lút lút.
Lúc này, Husky lại lén lén lút lút chạy tới, dáng vẻ chờ mong, cho rằng Từ Khuyết lại muốn chơi trò gì.
Từ Khuyết trợn tròn mắt, lấy ra năm chiếc nhẫn trữ vật nói:
- Nếu đã muốn ra hải ngoại, trước tiên cần phải tìm hiểu một chút nội tình của những người ở nơi này.
- CMN, từ lúc nào mà ngươi lấy được từ trên người bọn họ? Tại sao bản thần tôn không thấy?
Husky tỏ vẻ khiếp sợ, nó luôn âm thầm quan sát trận chiến, nhưng Từ Khuyết từ đầu tới cuối đều là ra tay nhanh chóng, như bẻ cành cây khô, sau khi trực tiếp tiêu diệt đối thủ, dường như không hề lục xoát nhẫn trữ vật, thế mà bây giờ hắn lại có thể lấy ra năm chiếc nhẫn trữ vật của đối phương.
- Nếu để ngươi nhìn thấy, ta làm sao có thể xông xáo giang hồ nữa?
Từ Khuyết nhìn nó cười lạnh, trong đầu lại thầm nghĩ lẽ nào ta phải nói cho ngươi biết ta có hệ thống tự động nhặt đồ sao?
Sau đó, hắn dùng thần hồn, xóa đi thần hồn trên năm chiếc nhẫn trữ vật, thăm dò vào bên trong.
Nhưng sau khi thăm dò vào trong thì Từ Khuyết không khỏi thất vọng, trong nhẫn trữ vật của bốn lão giả, đa số là Linh Thạch, cùng với mấy bộ pháp quyết cấp thấp.
Từ Khuyết quan tâm tới hai lão giả cuối cùng triển khai ra pháp quyết Tinh Thần kia, nhưng không tìm được gì trong nhẫn trữ vật, hiển nhiên loại pháp quyết kia bọn họ không có tư cách mang theo bên người.
- Đáng tiếc, ngoại trừ pháp khí cũng không tệ ra, mấy thứ khác đều là đồ bỏ đi.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, dời Thần hồn đến nhẫn trữ vật của Cung Phong.
Theo lý mà nói, thân là Tam thiếu gia Cung gia, trong nhẫn trữ vật của Cung Phong nhất định sẽ có chỗ bất đồng.
Nhưng khi Từ Khuyết đưa thần hồn thăm dò vào trong, lại đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác nguy hiểm, khiến sau lưng hắn phát lạnh, con ngươi đột nhiên trợn lên.
"Vèo" một thoáng, Từ Khuyết nhanh chóng thu lại thần hồn, vứt bỏ nhẫn trữ vật.
Nhưng hắn vẫn chậm một bước, trong chiếc nhẫn đột nhiên bắn ra một ánh sáng đỏ, xèo một tiếng xuyên qua hư không, đánh úp về phía Từ Khuyết.
Tia sáng đỏ này có thể tự động lần theo thần hồn của Từ Khuyết, trực tiếp tập trung đến vị trí mi tâm của hắn, nhanh như tia chớp.
Từ Khuyết biến sắc, thầm nói một tiếng nguy rồi, đang chuẩn bị gọi hệ thống hỗ trợ.
Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một vuốt chó bỗng nhiên xuất hiện.
"Ầm!"
Một tiếng động trầm thấp vang lên, hồng quang bị vuốt chó ngăn lại, ngay lập tức nổ tung thành từng điểm nhỏ, theo gió bay ra, dần dần biến mất, nhưng vẫn có một bộ phận bay tới trên người Từ Khuyết, rồi biến mất không còn tăm hơi.
Từ Khuyết vẫn không cảm nhận được điều gì không đúng, nhưng vẫn ngạc nhiên nhìn về phía Husky:
- Tình huống thế nào?
- Không biết! Khi bản thần tôn nhìn thấy điểm đỏ, theo bản năng đi bắt nó, không nghĩ tới một móng vuốt đã đập nát nó, xem ra là không có gì.
Husky cũng ngơ ngác nói.
Từ Khuyết nghe thế chỉ biết co giật khóe miệng, nhìn thấy điểm đỏ rồi theo bản năng đi bắt? Mẹ nó, Husky này thật sự là chó à.
- Ồ không đúng, bản thần tôn hình như đã nhớ lại, đây là một loại dấu ấnĐột nhiên, Husky đột nhiên kêu lên sợ hãi, nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Tiểu tử, mau nhìn cánh tay của ngươi.
Từ Khuyết vừa nghe thế liền lập kéo tay áo bào lên, nhưng cánh tay hắn vẫn trắng nõn nà, căn không có gì.
- Hả? Không đúng, theo lý mà nói, nên xuất hiện một điểm đỏ! A, có khả năng là vì bị một chưởng của bản thần tôn vỗ nát, hiệu quả dấu ấn yếu bớt rồi.
Husky tự bào chữa nói.
Từ Khuyết tiếp tục trợn trắng mắt:
- Đây rốt cuộc là cái gì?
- Đây chỉ là một loại dấu ấn mà thôi, ngươi giết Tam thiếu gia Cung gia, sau này khi đi tới hải ngoại, Cung gia sẽ cảm ứng được dấu ấn này xuất hiện, sẽ biết là ngươi giết Tam thiếu gia của bọn họ, nhưng cũng không có gì ghê gớm, hiệu quả dấu ấn này đã bị yếu bớt, chỉ cần không tiếp cận với Cung gia, hẳn là bọn họ sẽ không cảm ứng được, hơn nữa qua một thời gian ngắn thì dấu ấn sẽ biến mất.
Husky bình tĩnh nói.
Từ Khuyết không khỏi kinh ngạc, không nghĩ tới Cung gia còn có loại thủ đoạn này.
Bất quá, nếu tia sáng đỏ đã được loại bỏ, Từ Khuyết sẽ không để ý đến nữa, tiếp tục dò xét nhẫn trữ vật của Cung Phong.
Kết quả vừa nhìn vào trong, sắc mặt nhất thời thay đổi.
Bên trong thế mà có hơn trăm viên cực phẩm Linh Thạch, thậm chí còn có một quyển pháp quyết Tinh Thần, cùng với mấy thanh pháp khí cấp bậc bát tinh, đây hoàn toàn có thể so với bất kỳ một quốc gia nào ở Ngũ Hành Sơn.
- Mẹ nó, thật không hổ là thiếu gia, xem ra sau này nếu thiếu tiền, có thể tìm tới đám con cháu của các đại gia tộc này để đánh cướp.
Từ Khuyết nhất thời cười đến híp cả mắt.
Hắn để pháp quyết Tinh Thần vào không gian trữ vật của hệ thống, sau khi điều tra qua thì phát hiện pháp quyết này chính là pháp quyết Tinh Thần mà hai lão giả kia triển khai, tên là Hư Không Yên Diệt Trảm.
Tên như ý nghĩa, chính là mượn sức mạnh hư không, khiến hư không nứt vỡ, tiêu diệt đối thủ.
Nhưnđể thi triển pháp quyết này cần phải đánh đổi, nếu dùng Chân Nguyên thôi thúc thì uy lực cũng không lớn, nhưng nếu lấy tuổi thọ để đánh đổi, uy lực triển khai ra sẽ cực kỳ khủng bố.
- Thứ gân gà!
Từ Khuyết không khỏi lắc đầu.
Dưới cái nhìn của hắn, pháp quyết này không khác gì tuyệt chiêu bảo mệnh, nếu không rơi vào tuyệt cảnh, ai lại đồng ý hao tổn tuổi thọ để đổi lấy một lần tuyệt địa phản kích.
Người khác có thể sẽ cần, nhưng Từ Khuyết lại không cần, hắn có Thần Hành Đổn Tẩu phù trong tay, căn bản không sợ rơi vào tuyệt cảnh.
- Quên đi, trước tiên không luyện đâu!
Cuối cùng Từ Khuyết vẫn quyết tạm thời bỏ qua ý nghĩ tu luyện pháp quyết này, cảm thấy nó quá vô bổ, không cần thiết, nhưng cũng không thu vcho hệ thống, bởi vì nói không chừng có lúc sẽ phát huy được tác dụng.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, hoàng cung đã khôi phục lại dáng vẻ ngày xưa, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Từ Khuyết cũng cảm thấy mọi chuyện đã an ổn, là thời điểm để ra đi.
Hắn nói lời từ biệt với Tử Huyên, để lại hai toà trận pháp bảo vệ hoàng cung và Hoàng thành, sau đó thu thập một phen, cùng Husky đi vào tẩm cung của Nữ Đế.
Tử Huyên một mình đến từ biệt, bình tĩnh nói:
- Từ Khuyết, nhớ kỹ lời tỷ tỷ ta dặn, đi ra hải ngoại, không được gây chuyện.
- Lời nói không được gây chuyện này, không giống như lời tỷ tỷ ngươi nói, đây là ngươi đang lo lắng cho ta sao?
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
Tử Huyên hơi đỏ mặt, hừ lạnh nói:
- Ai lo lắng cho ngươi? Ngươi đi rồi ta cao hứng còn không kịp đây, miễn cho ngươi ở lại nơi này tiếp tục gây họa cho Thủy Nguyên Quốc chúng ta.
- Được rồi được rồi, vậy ta đi đây. Husky, tiến vào trận.
Từ Khuyết cười ha ha khoát tay áo một cái, cùng Husky bước vào Cổ Truyền Tống Trận.
Cổ Truyền Tống Trận chỉ là một khối Linh Thạch to lớn hình tròn, ở biên giới có sáu rãnh nhỏ, nối liền bởi vô số trận văn, nhìn rất giống một con chíp điện tử phức tạp.
Mà sáu rãnh này nếu dùng chỉ sâu lại, sẽ tạo thành một hình lục giác tiêu chuẩn.
Hết thảy đều rất có giá trị nghiên cứu, chỉ là Từ Khuyết vẫn không quá mức nghiên cứu thứ này, loại Cổ Truyền Tống Trận này còn không lọt nổi mắt xanh của hắn.
- Con đường này cũng quá đắt rồi, sáu rãnh, thả sáu khối cực phẩm Linh Thạch.
Từ Khuyết lẩm bẩm một câu, lấy ra sáu khối cực phẩm Linh Thạch màu tím, để từng khối vào rãnh.
- Dựa vào, tiểu tử ngươi có mặt mũi nói câu này sao?
Husky khinh thường nhìn Từ Khuyết, nó rất rõ ràng Từ Khuyết đã giàu đến chảy mỡ, hơn nữa đêm qua lấy được năm chiếc nhẫn trữ vật của đám người Cung gia, đạt được mấy trăm viên cực phẩm Linh Thạch.
Từ Khuyết không để ý tới nó, nhanh chóng bỏ Linh Thạch vào.
"Ầm ầm ——!"
Trong nháy mắt sau một tiếng vang thật lớn, cả tòa trận pháp bắt đầu khởi động...
Bạn cần đăng nhập để bình luận