Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 541: Ta Sắp Không Xong Rồi

Một câu "Có tức hay không" rung động tâm can, dư âm lượn lờ, vang vọng khắp hoàng cung.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người!
Trời ạ...
Thật không hổ là Gia Cát Tướng quân.
Cũng quá biết cách khiến người khác tức giận rồi.
Còn tưởng rằng hắn sẽ chọn phương pháp công bằng để nghênh chiến, nhưng không ngờ hắn nhịn nửa ngày, lại nói một câu như vậy, thực sự là làm người khác tức chết mà.
- Sớm đã biết hắn sẽ như vậy!
Đám cấm vệ và tướng lĩnh đều cười khổ, bọn họ lo lắng vô ích rồi.
Gia Cát Tướng quân là người nào?
Đây là người tạo ra Tạc Thiên Bang Vạn Đạt quảng trường đấy. Chỉ phát hành mấy cái thẻ hội viên là có thể hãm hại vô số gian thương.
Có thể bẫy người sẽ nhanh chóng bẫy người, không thể bẫy người thì nghĩ biện pháp bẫy người, với tính cách này của hắn còn hi vọng hắn có thể đánh một trận công bằng? Gặp quỷ chắc, tên này vốn có một bụng ý nghĩ xấu.
- Gia Cát Lượng, ngươi... ngươi khinh người quá đáng!
Lúc này, hai lão giả của Cung gia còn sót lại tức giận đến run cả người.
Từ khi bọn họ gia nhập Cung gia, chưa từng phải chịu nỗi tức giận như thế, đi tới nơi nào cũng được người kính nể, sao bọn họ có thể nghĩ tới đi tới một địa phương nhỏ như Ngũ Hành Sơn này, lại bị người khác chọc tức đến mức như vậy.
- Được rồi, hai người các ngươi đừng nóng giận, ta sẽ lập tức đưa các ngươi đi gặp Tam thiếu gia của các ngươi, sau đó có thể đoàn viên, cả nhà vui mừ mừng tài lộc.
Từ Khuyết vui vẻ nói, tay nắm Huyền Trọng Xích, bước từng bước về phía hai người.
Mọi người tiếp tục nghẹn họng nhìn trân trối.
Mẹ nó, thế này cũng quá độc rồi, muốn giết người ta mà còn nói lời chúc, còn đoàn viên, cả nhà vui mừng, chúc mừng tài lộc?
Đoàn viên em gái ngươi ấy!
Vui mừng em gái ngươi!
Tài lộc em gái ngươi!
Hai lão giả suýt chút tức đến mức muốn thổ huyết, vô cùng tức giận, vẻ mặt lạnh lùng âm trầm tới cực điểm.
- Giết!
Hai người đồng thời hét lớn một tiếng, lòng bàn tay vỗ một cái, Chân Nguyên hùng hậu trong nháy mắt tuôn ra, giống như một vầng trăng sáng, từ từ bay lên.
"Ầm ầm!"
Hư không phát ra một tiếng vang, rõ ràng có vết tích lõm vào, vô cùng kinh người.
- Đáng chết, dám buộc chúng ta phải dùng loại pháp quyết tổn hại tuổi thọ này, nếu không phải chỗ này có phong ấn, một chiêu này nhất định có thể xé rách hư không, khiến ngươi chết không được toàn thây!
Một lão giả cắn răng giận dữ nói, khóe miệng bắt đầu tràn máu tươi.
Một lão giả khác cũng giống thế, chỉ có điều sắc mặt lão còn trắng xám hơn.
Lòng bàn tay hai người nhanh chóng đánh về phía trước, tựa như đang khống chế một con sông hư không, giữa hư không nổi lên từng đợt sóng đáng sợ cuốn tới Từ Khuyết.
- Hả?
Từ Khuyết thấy thế thì sắc mặt ngưng lại.
Hắn cảm giác da đầu có chút tê dại, có cảm giác một lần nữa đối mặt với uy hiếp từ Lâm Hải tộc ốc vòi voi, pháp quyết này không đơn giản.
Một phạm vi hư không rộng lớn, hoàn toàn bị một khí thế chí mạng bao phủ, Từ Khuyết cảm giác không thể tùy tiện động đậy, vì hắn cảm thấy bốn phương tám hướng đều tràn ngập sát cơ, vô cùng nguy hiểm.
Chẳng lẽ đây cũng là pháp quyết Tinh Thần? Thậm chí không kém gì Phật Nộ Hỏa Liên?
Nghĩ tới đây, tâm thần Từ Khuyết hơi động:
- Hệ thống, nhanh dùng Vô Tướng Thần Công sao chép pháp quyết này.
Ding, cấp bậc Vô Tướng Thần Công không đủ, không thể sao chép pháp quyết này!
Hệ thống lập tức trả lời.
- Mẹ nó, đúng là Tinh Thần!
Từ Khuyết nhất thời mắng thành tiếng.
Vô Tướng Thần Công của hắn cao nhất chỉ có thể sao chép pháp quyết cấp bậc Thiên giai, một khi vượt quá Thiên giai thì không thể sao chép.
Lúc này, Từ Khuyết đã hiểu được, tại sao này mấy lão giả này lại có vẻ không cam lòng, bởi vì ở phương diện thân thể của tu sĩ nhân tộc, trời sinh yếu hơn so với Hải tộc và Yêu thú, nhưng ở phương diện truyền thừa pháp quyết, lại dẫn trước một khoảng xa.
Nhưng vì Ngũ Hành Sơn có phong ấn, áp chế pháp quyết tu sĩ hải ngoại, áp chế đối với thân thể lại rất nhỏ, vì thế mấy lão giả này mới không cam lòng, cảm thấy không công bằng.
- Cũng may là ta cơ trí, nếu như đổi thành những kẻ có tinh thần trượng nghĩa cao, nhân vật chính có trái tim thánh mẫu có lẽ sẽ thật sự rời khỏi Ngũ Hành Sơn với các ngươi rồi đại chiến, đến lúc đó khẳng định sẽ bị đánh thành đầu heo.
Từ Khuyết thầm nói nguy hiểm thật.
Lấy thực lực trước mắt của hắn, nếu như không có Kiếm Hội Kín và Sách Chiêu Hồn, đồng thời không có Ngũ Hành Sơn phong ấn hạn chế tu sĩ hải ngoại, hắn nhiều lắm cũng chỉ có thể vượt cấp đánh một trận với Anh Biến kỳ tầng năm hoặc tầng sáu.
Giống như tình huống hôm nay vậy, bốn lão quái vật Anh Biến kỳ tầng sáu, cộng thêm một thiên tài trẻ tuổi có tu vi Anh Biến Kỳ tầng bốn.
Năm người nếu trong tình huống không bị áp chế pháp quyết, đồng thời vây công hắn, có lẽ hắn thật sự chỉ có thể dùng Thần Hành Độn Tẩu Phù bỏ chạy.
Bởi vì bây giờ chỉ có hai lão giả Anh Biến kỳ tầng sáu, trong tình huống pháp quyết bị áp chế, tiêu hao tuổi thọ triển khai ra pháp quyết, vẫn có thể khiến hắn cảm giác được nguy hiểm, thực sự không thể khinh thường.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều thay đổi sắc mặt, thậm chí là những cấm vệ có tu vi Nguyên Anh kỳ và Kim Đan kỳ đều vô cùng sợ hãi.
Phù phù!
Có người không nhịn được mà hai chân quỳ xuống đất.
Thậm chí ngay cả Tử Huyên cũng bị ảnh hưởng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hoa dung thất sắc, nếu không có tướng lĩnh Anh Biến kỳ đứng bên cạnh thay nàng chống đỡ sát cơ, có lẽ nàng đã ngất đi, dù sao nàng mới ccó tu vi Kim Đan kỳ.
- Mẹ nó, nếu như ta đã trêu chọc đến Nữ Đế, Tử Huyên cũng coi như là tiểu di tử của ta, hai lão giả cặn bã các ngươi, lại dám đụng đến tiểu di tử tương lai của ta, muốn chết!
Từ Khuyết nhìn thấy thế thì thầm mắng trong lòng một câu, Chân Nguyên trong cơ thể nhanh chóng được vận chuyển lên.
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng trận Chân Nguyên cuồng bạo, trong nháy mắt mạnh mẽ tuôn trào trong cơ thể hắn, chảy quanh các kinh mạch không ngừng tuôn ra.
- Lục Hợp Du Thân Xích!
Đùng!
Trong nháy mắt, giữa hư không vang lên một tiếng nổ lớn. Một xích ảnh màu mực bỗng nhiên mở rộng phô thiên cái địa.
- Diễm Phân Phệ Lãng Xích!
Ầm ầm!
Tiếng nổ kinh thiên động địa, trong phạm vi rộng lớn có hàng ngàn hàng vạn xích ảnh, đột nhiên cùng nhau chém xuống.
Mỗi một xích ảnh, đều tràn ngập khí tức cuồng bạo!
Mỗi một xích ảnh, đều chứa đựng Diễm Phân Phệ Lãng Xích!
Đây là một chiêu do Từ Khuyết dung hợp hai loại pháp quyết lai tạo ra, trước đây hắn từng dùng một lần, hiệu quả rất tốt.
Nhưng dưới tình huống có hai pháp quyết Tinh Thần chồng chất triển khai, thì đây là lần đầu tiên hắn sử dụng.
- Đi chết đi!
Từ Khuyết rống to, Huyền Trọng Xích nâng qua đầu, rồi đột nhiên chém xuống.
Ầm ầm ——!
Trong khoảnh khắc, một luồng lực lượng như như Hồng Hoang Hỗn Độn bỗng nhiên nổ tung giữa hư không.
Đây không chỉ là lực lượng từ pháp quyết dung hợp của Từ Khuyết, mà còn do lực lượng từ pháp quyết Tinh Thần do hai lão giả triển khai ra, hai bên xung kích cùng nhau, uy thế vô cùng, như muốn hủy thiên diệt địa.
- Phốc...
Dòng khí lưu đáng sợ bao phủ ra, Từ Khuyết và hai lão giả đúng lúc ở trong bán kính vụ nổ, bị đánh bay tại chỗ, máu tươi phun trên không trung, nhanh chóng bốc hơi.
Ầm!
Cuối cùng, trong một tiếng nổ vang, cả người Từ Khuyết đầy máu me ngã lăn trên đất, khiến mặt đất rạn nứt.
Mà hai lão giả kia lại bị nổ thành tro bụi, một mảnh thi thể cũng không còn.
Dù sao đây cũng là ba loại Tinh Thần pháp quyết đụng vào nhau, lực phá hoại đã vượt Phật Nộ Hỏa Liên, vô cùng khủng bố.
...
Trong phút chốc, toàn trường trở nên vắng lặng, mọi người trố mắt há mồm, hoàn toàn sững sờ.
Chuyện này... Đây chẳng lẽ chính là thực lực chân chính của Gia Cát Tướng quân?
Lẽ nào những tu sĩ hải ngoại kia đều có thực lực kinh khủng như thế?
- Từ Khuyết!
Lúc này, Tử Huyên là người phản ứng lại đầu tiên, cũng không quan tâm tới việc hắn che giấu tên thật, nàng gọi to một tiếng, nhanh chóng vọt tới.
- Hệ thống, nhanh mở ra công năng tự động chữa trị!
Tinh thần Từ Khuyết vẫn tỉnh táo, lúc này hô lên với hệ thống.
Cơ thể hắn có vô số vết rạn, chằng chịt vết thương, toàn thân đẫm máu, thương thế vô cùng đáng sợ, khiến cho lòng người hoản hốt.
Sau khi Tử Huyên chạy tới, nhìn thấy thảm trạng của Từ Khuyết, nhất thời sợ đến mức khuôn mặt nhỏ trắng xám, vọi vàng lấy tay che miệng nhỏ, viền mắt ướt át, trong mắt tràn ngập vẻ không đành lòng cùng ngơ ngác!
- Hắc hắc, Tử Huyên, ta... ta sắp không xong rồi, trước khi chết, ta... ta hi vọng... ngươi có thể đáp ứng ta... một tâm nguyện!
Lúc này, Từ Khuyết nôn ra một ngụm máu bị vướng ở yết hầu, thoi thóp nói.
Tử Huyên không nhịn được mà lệ rơi đầy mặt, tuy rằng nàng vẫn luôn chán ghét Từ Khuyết, trách hắn hại chết Viêm Dương công chúa, nhưng trên thực tế nàng cũng hiểu rõ lúc trước Từ Khuyết cũng không muốn giết Viêm Dương, thậm chí còn buông tha Viêm Dương, là Viêm Dương công chúa lựa chọn dấn thân vào biển lửa.
Hiện nay nhìn thấy Từ Khuyết rơi vào kết cục như thế, nàng vô cùng không đành lòng.
- Sẽ không, sẽ không, ngươi không thể chết được, ngươi nhất định phải sống sót, ngươi có tâm nguyện gì, ta đều giúp ngươi làm được.
Tử Huyên lắc đầu nhỏ, nắm chặt Từ Khuyết tay, nức nở nói.
- Thật... có thật không?
- Ừ, thật sự, ngươi nói cho ta, tâm nguyện của ngươi là gì?
- Ta... tâm nguyện của ta là... hòa bình thế giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận