Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 732: Chiến Thư

- Ta kháo!
Từ Khuyết và Đoạn Cửu Đức đồng thời mắng ra tiếng.
Từ Khuyết mắng Husky vô sỉ, dám bỏ qua mình, vì kiêng kỵ Khương Hồng Nhan nên chạy đi hiến kế lấy lòng nàng.
Đoạn Cửu Đức lại tức giận, hô lớn:
- Thánh Tôn, ngươi tuyệt đối đừng nghe Husky nói bậy nói bạ. Tuyệt thế diệu kế kia do ta nghĩ ra được.
- Phi, đồ nghiệp chướng Đoạn Cửu Đức nhà ngươi, dám ở trước mặt bản lão tổ nói lời đại nghịch bất đạo này, lương tâm ngươi không đau sao?
Husky phản bác.
- Ngươi là lão tổ cái quái gì, huống hồ ta đã sớm không còn là đệ tử Uy Vũ Tông, ngươi đi ra nhanh lên, ta muốn hiến diệu kế cho Thánh Tôn.
Đoạn Cửu Đức tiến lên chen với Husky.
- Làm càn, bản thần tôn chính là Thừa Tướng tương lai do Thánh Tôn khâm điểm, ngươi dám vô lễ với ta?
Husky lập tức chen qua.
- Thừa Tướng tương lai là ta!
Đoạn Cửu Đức không phục, cùng Husky xô đẩy lẫn nhau.
Mé nó!
Từ Khuyết không khỏi tối sầm mặt, hai tên này quá vô sỉ, hoá ra náo loạn nửa ngày, chính là vì mơ ước vị trí Thừa Tướng của Huyền Chân đại lục à.
Chẳng trách hai tên này lại đột nhiên thành thật như thế, ngoại trừ kiêng kỵ thực lực Khương Hồng Nhan, cũng là muốn lưu lại một ấn tượng tốt cho nàng, tương lai mưu đồ chức quan Thừa Tướng.
- Không nên cãi nhau, các ngươi đồng thời nói đi.
Lúc này, Khương Hồng Nhan khẽ mỉm cười, cắt ngang trò khôi hài của Đoạn Cửu Đức và Husky.
Từ Khuyết cũng trừng mắt:
- Hai người các ngươi nếu còn nói nhảm nữa, có tin ta mở lại một đĩa CD ngày xưa, nghe lại tình bạn của chúng ta khi đó không.
Nói được một nửa, hắn đột nhiên đổi ý, đổi thành ca từ.
Bởi vì Đoạn Cửu Đức đột nhiên lấy ra một cây Thiêu Hỏa Côn toàn thân đen kịt, khiến Từ Khuyết có cảm giác đã từng quen biết.
- Đây là thứ quỷ gì vậy?
Từ Khuyết kinh ngạc nói, khi Thiêu Hỏa Côn này tới gần, hắn cảm thấy rất quen thuộc với cây gậy kia, giống như từ khi sinh ra đã quen thuộc.
- Hắc hắc, đây là một đoạn côn, đừng thấy nó đen thui mà lầm, kì thực là thần vật để cứu vớt tứ đại châu đấy.
Đoạn Cửu Đức đắc ý nói, vẫn chưa phát hiện vẻ cổ quái của Từ Khuyết.
Husky cũng vội vàng nói:
- Có sao nói vậy, cây côn này là do năm đó bản thần tôn sưu tầm ở Uy Vũ Tông. Công lao cứu vớt tứ đại châu, bản thần tôn tính chín phần mười.
Khương Hồng Nhan lai có vẻ hơi ngạc nhiên, nghi hoặc đánh giá Thiêu Hỏa Côn kia, nhưng không có tâm tư, cũng không nhận ra đây là vật gì.
Từ Khuyết cũng cau mày, cảm giác quen thuộc càng ngày càng đậm, mở miệng hỏi:
- Vật này rốt cuộc dùng để làm gì?
- Ha ha, tiểu tử, ngươi còn có nhớ phong ấn Ngũ Hành Sơn hay không?
Lúc này, Husky cười khà khà hỏi.
- Phong ấn Ngũ Hành Sơn? Ngươi muốn nói là năm Linh Mạch?
Từ Khuyết ngạc nhiên nói.
Husky gật gật đầu:
- Không sai, lúc trước bản thần tôn đã từng nói với ngươi, Ngũ Hành Sơn tổng cộng có sáu phong ấn, năm Linh Mạch là năm cái trong đó, mà cây côn này, chính là mấu chốt để phá tan phong ấn.
- Móa, hai người các ngươi không phải muốn thả sinh vật bị trấn áp dưới Ngũ Hành Sơn ra chứ?
Từ Khuyết phản ứng lại, nhất thời trừng mắt.
Tuy nói hắn suy đoán dưới Ngũ Hành Sơn có khả năng trấn áp Tề Thiên Đại Thánh trong truyền thuyết, nhưng nhỡ may không phải thì sao đây? Nếu như nhảy ra một hung thú thì chẳng phải tự mình chịu diệt vong à?
- Không không không, dưới Ngũ Hành Sơn không hề trấn áp sinh vật nào, dù cho có, nó đã biến thành tro bụi từ lâu rồi.
Đoạn Cửu Đức khoát tay nói.
Husky cũng gật gật đầu:
- Bản thần tôn có thể làm chứng!
- CMN, Husky ngươi có thể thành thật một chút hay không? Lúc trước chính ngươi nói dưới Ngũ Hành Sơn có trấn áp sinh vật.
Từ Khuyết đen mặt lại.
Husky trợn mắt lên nói:
- Đó là bởi vì bản thần tôn mất trí nhớ mà. Chỉ nhớ đã xem qua truyền thuyết này trong một quyển sách cổ, sau đó khi bản thần tôn ở trong bí cảnh uống mấy giọt tinh huyết kia, khôi phục được một phần ký ức, nhớ tới năm đó lấy thân phận Kỳ Lân lão tổ, đã từng đi thăm dò Ngũ Hành Sơn rồi.
- Ồ? Ngươi đã đi qua?
Từ Khuyết nhất thời hiếu kỳ lên.
- Đúng, trong trí nhớ đi qua một lần, bên trong nguy hiểm trùng trùng, phong ấn lực lượng vô cùng đáng sợ, tuy rằng cuối cùng bản thần tôn không thể đi vào tận cùng bên trong, nhưng có thể xác định, bên dưới Ngũ Hành Sơn không có vật sống!
Husky nói ra.
Từ Khuyết ngẩn ra, chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp? Bên dưới Ngũ Hành Sơn cũng không có Hầu ca?
Khương Hồng Nhan lại khẽ lắc đầu, mở miệng nói:
- Không nhất định là như vậy, trong trí nhớ kiếp trước của ta từng biết, Ngũ Hành Sơn thực sự có trấn áp một vị thượng cổ Hung thú, cụ thể cũng không biết là hung thú gì, nhưng chuyện này là thật.
- Cái gì? Không thể nào?
Husky lập tức không còn sức, có chút không xác định.
Khương Hồng Nhan nói ra:
- Như lời ngươi nói, dưới Ngũ Hành Sơn tồn tại vô số phong ấn, ngươi không phát hiện được vật sống, có khả năng là nó bị phong ấn phong tỏa khí tức, hoặc là nó đã đạt đến một cảnh giới mạnh mẽ nào đó, theo ta được biết, Đại Thừa kỳ đỉnh phong có thể thiên nhân hợp nhất, đạt đến cảnh giới vô hình vô tướng, không ai có thể dễ dàng nhận thấy bọn họ tồn tại.
- Thì ra là như vậy, Thánh Tôn anh minh thần võ, thiên thu vạn năm, nhất thống thiên hạ!
Husky lập tức nịnh hót, còn muốn tương lai tranh lấy một chức Thừa Tướng.
Khóe miệng Từ Khuyết không khỏi co giật, hận không thể dùng một cái tát đập chết Husky.
Nhưng trước mắt chính sự quan trọng, hắn muốn biết rõ mấy vấn đề.
- Được rồi, trước tiên không nói bên dưới Ngũ Hành Sơn có sinh vật gì hay không, các ngươi nói muốn phá tan một đạo phong ấn cuối cùng, chuyện này đối với tứ đại châu có trợ giúp gì?
Từ Khuyết hỏi.
Đoạn Cửu Đức cười lạnh:
- Tiểu tử, chuyện này nếu như truy cứu thì phải là trách ngươi đấy.
- Trách ta?
Từ Khuyết trừng trừng mắt.
- Không sai! Kỳ thực sáu phong ấn ở Ngũ Hành Sơn gộp lại cũng là một trong những mắt trận của gông xiềng tứ đại châu. Gông xiềng quanh tứ đại châu sở dĩ đột nhiên yếu đi, chính là vì năm đó ngươi đào năm đầu long mạch ở Ngũ Hành Sơn.
Đoạn Cửu Đức thở dài nói.
- Em gái ngươi, ta chỉ đào ba cái, hai cái còn lại là do ngươi đào.
Từ Khuyết mắng.
Nhưng trong lòng cũng thấy xẩu hổ, hoá ra náo loạn hơn nửa ngày, nguy nan của tứ đại châu lại có quan hệ cùng bản Bức Vương? Thế này thì khó nói rồi.
- Ài, ban đầu ta cũng không biết. Nếu như biết ta khẳng định sẽ không đào.
Đoạn Cửu Đức bất đắc dĩ nói.
Từ Khuyết trợn tròn mắt:
- Nếu đã như vậy, vậy sao các ngươi còn muốn phá phong ấn cuối cùng này?
- So với tạm bợ, không bằng trị tận gốc.
Husky lập tức bày ra bộ dáng cao thâm khó dò, nói ra mấy chữ.
Đùng!
- Nói tiếng người.
Từ Khuyết trực tiếp đập một cái.
"Gào!" Husky kêu thảm một tiếng, vội vàng đáp:
- Kỳ thực chính là phá đi mắt trận kia. Dù sao phong ấn của Ngũ Hành Sơn đã bị đào hơn nửa, cũng không còn tác dụng, ngược lại còn lãng phí thiên địa linh khí, vì thế không bằng phá nốt phong ấn cuối cùng này, trực tiếp phá vỡ mắt trận. Đến lúc đó, thiên địa linh khí cung cấp cho gông xiềng sẽ đầy đủ lên, chí ít có thể giữ vững bốn mươi, năm mươi năm.
- Lời này thật chứ?
Khương Hồng Nhan nghe thế không khỏi sáng mắt lên, có chút bất ngờ.
- Thật sự, bản thần tôn đã tìm thấy trận đồ gông xiềng tứ đại châu ở trong di tích Uy Vũ Tông, hiểu rõ về gông xiềng này như lòng bàn tay.
Husky vô cùng khẳng định nói.
Từ Khuyết lại không khỏi khẽ cau mày, lắc lắc đầu.
Hắn không cho rằng đây là một biện pháp tốt.
Tuy rằng phá vỡ tầng phong ấn cuối cùng của Ngũ Hành Sơn, có thể tranh thủ thời gian cho gông xiềng là việc tốt.
Nhưng nguy hiểm vẫn tồn tại, biết đâu khi tầng phong ấn cuối cùng của Ngũ Hành Sơn được mở ra, bên trong thật sự trấn áp một con thượng cổ hung thú sống đến hiện tại, vậy thì chơi hết vui rồi.
Nếu như đúng là Hầu ca, vậy còn nói được. Nhưng nếu không phải thì sao? Như thế không phải là tự mình đào mộ cho mình sao?
Đến lúc đó gông xiềng được gia cố, tương đương với giam tất cả mọi người ở bên trong, sau đó tùy ý hung thú kia đến tàn sát?
Việc này không thể làm.
- Móa, tiểu tử, ngươi lắc đầu làm gì? Lẽ nào phương pháp này của bản thần tôn không tốt sao?
Husky hỏi.
- Không phải không được, mà là không cần thiết.
Từ Khuyết nhàn nhạt đáp, ánh mắt thâm thúy.
- Vì sao không cần thiết?
Đoạn Cửu Đức cùng Husky đồng thời hỏi.
Ngay cả Khương Hồng Nhan cũng thắc mắc, đôi mắt đẹp ôn nhu nhìn về phía Từ Khuyết.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, cười lạnh nói:
- Bên dưới Ngũ Hành Sơn có nguy hiểm thì không nói nữa. Chủ yếu là vì thời gian năm năm, đối với ta mà nói đã đủ rồi. Năm năm sau, nếu như người Huyền Chân đại lục dám tới, đến một người ta liền giết một người. Việc này ta nói được làm được.
- CMN!
Husky nhất thời sửng sốt.
Đoạn Cửu Đức cũng kinh sợ:
- Ngươi nói lời này có ý gì? Năm năm sau, ngươi có khả năng đánh một trận với cường giả Đại Thừa kỳ đỉnh phong ư?
Khương Hồng Nhan cũng ngẩn ra, đôi mắt đẹp nhìn Từ Khuyết.
- Không sai! Năm năm sau, đợi ta đạt tới cảnh giới Hợp Thể kỳ đỉnh phong, hoặc là đạt tới Độ Kiếp kỳ. Lúc đó Đại Thừa kỳ đỉnh phong ở trong mắt ta chỉ là giun dế, nghiền một cái là chết!
Từ Khuyết vô cùng tự tin.
Vèo một cái, hắn vung tay lên, từ trong ngực lấy ra một thẻ ngọc, đặt lên trên bàn.
Đoạn Cửu Đức cùng Husky nhất thời sững sờ:
- Làm gì thế?
Từ Khuyết nở nụ cười:
- Huyền Chân đại lục không phải hạ chiến thư với chúng ta sao? Vậy chúng ta cũng phải có qua có lại, đến, hiện tại liền đáp lại chiến thư của bọn họ!
- CMN, không phải chứ? Thật hay giả thế?
Đoạn Cửu Đức thay đổi sắc mặt.
Không nói năm năm sau Từ Khuyết có thể đấu một trận với Đại Thừa kỳ đỉnh phong hay không, nhưng hiện tại lại hạ chiến thư với Huyền Chân đại lục, chuyện này quả thực là quá kích thích rồi.
- Việc này lão đầu ta tham gia chắc rồi!
Đoạn Cửu Đức vui vẻ nói.
- Ta cũng muốn, bản thần tôn viết trước!
Husky cũng vui vẻ, hưng phấn vung vuốt chó đặt lên thẻ ngọc.
- Ngươi biết viết chữ sao? Đừng quấy rối!
Từ Khuyết đẩy Husky ra, rồi móc ra một cây bút lớn, lưu loát vung lên thẻ ngọc.
Ngày thứ hai, tu sĩ tứ đại châu lần thứ hai bị một tin tức làm chấn động, gây nên một đợt nghị luận lớn mênh mông.
- Trời ạ!
- Sao thế?
- Tổ hợp Khuyết Đức Cẩu quả nhiên lại bắt đầu gây chuyện, bọn họ liên danh viết một phần chiến thư, cho người ta đưa đến Bắc Hải, chuẩn bị từ Vô Tận Hải Vực truyền đến Huyền Chân đại lục.
- CMN, không thể nào? Lại dám hạ chiến thư với Huyền Chân đại lục?
- Quá điên cuồng rồi. Bọn họ không sợ chọc giận các cường giả ở Huyền Chân đại lục sao?
- Sợ cái beep gì! Dù sao năm năm sau bọn chúng cũng sẽ đánh tới, hiện tại phải kiếm chút mặt mũi chứ!
- Chiến thư kia viết cái gì?
- Ha ha, chiến thư sớm đã bị chúng ta sao chép lại một phần, hiện tại rất nhiều người ở tứ đại châu đều đang truyền tay nhau.
- Nhanh lấy ra xem.
Cùng ngày, một phần chiến thư bị sao chép được công khai lưu truyền ra ngoài tứ đại châu, nội dung của nó khiến vô số tu sĩ chấn kinh.
Chiến thư ghi:
- Mấy ngày trước, tứ đại châu đã thu được chiến thư của Huyền Chân đại lục các ngươi.
Từ Khuyết ta ở đây đại biểu Tạc Thiên Bang, cảm thấy khiếp sợ sâu sắc đối với hành vi của Huyền Chân đại lục, cũng mãnh liệt khiển trách, kháng nghị kịch liệt.
Chiến thư của Huyền Chân đại lục các ngươi đã tạo thành tổn thương tinh thần cho vô số tu sĩ tứ đại châu chúng ta, nếu như không xin lỗi, không bồi thường tổn thất tinh thần của chúng ta, năm năm sau khi gông xiềng vừa vỡ, Tạc Thiên Bang chúng ta nhất định huyết tẩy Huyền Chân đại lục! Bởi vì người xâm phạm đại lục ta, xa đâu cũng giết!
Tạc Thiên Bang Từ Khuyết ký tên!
- Từ Khuyết nói không sai!
Tạc Thiên Bang Đoạn Cửu Đức ký tên!
- Gào, gào, gào!
Tạc Thiên Bang Husky ký tên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận