Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1209: Gặp Gỡ Bất Ngờ

Huyền Hoàng Châu, Lý Quốc.
Bên trên một ngọn núi to lớn đứng sừng sững một tòa kiến trúc thật to, ngoài sơn môn viết bốn chữ lớn Thất Tinh Thư Viện.
Dưới chân núi, bảy toà thành nhỏ dựa vào núi mà đứng, được gọi là Thất Tử Thành.
Một toà Tinh Tử Thành trong đó là một tòa cổ thành nhỏ nhất trong số Thất Tử Thành, chỉ có mười mấy vạn nhân khẩu, ở Tu Tiên Giới hoặc là rất nhiều nơi, loại quy mô này đều khó mà trở thành một Thành.
Mà lúc này, trong Tinh Tử Thành lại náo nhiệt khác thường, bên trong mấy ngày ngắn ngủi, vô số tu sĩ tập hợp đến từ ngũ hồ tứ hải, toàn bộ cổ thành lập tức trở nên chen chúc, các khách sạn lớn đều người đông như mắc cửi, thậm chí ở ngoài cổ thành còn dựng lên rất nhiều lều trại, có hơn vạn tên tu sĩ ở đó.
Tất cả những thứ này, đều phải quy công cho Thất Tinh Thư Viện trên núi.
Mỗi mười năm, Thất Tinh Thư Viện đều sẽ đối ngoại chiêu thu đệ tử mới, tiến hành sát hạch, người thành công thông qua sát hạch liền có thể trở thành đệ tử của Thất Tinh Thư Viện, nhập học tu tập.
Mà năm nay chính là ngày cuối cùng Thất Tinh Thư Viện chiêu thu đệ tử mới, còn sót lại một ngàn tiêu chuẩn, đồng thời địa điểm liền định ở Tinh Tử Thành.
Vì thế có vô số tu sĩ trong ngoài Lý Quốc bị hấp dẫn tới đây, đều muốn đem cơ hội cuối cùng này nắm lấy, đoạt được một trong một ngàn tiêu chuẩn kia, bái vào Thất Tinh Thư Viện.
Ở bên trong Huyền Hoàng Châu, thư viện là ván cầu tốt nhất, cũng là một cái nôi tốt nhất.
Ở bên trong thư viện tu tập, không chỉ có thể tiếp xúc với lượng lớn pháp quyết cùng tài nguyên, một khi từ bên trong thư viện tốt nghiệp, còn có thể trở thành một tiên sinh, hoặc là được giới thiệu đến bên trong các đại tông phái, tuyệt đối ung dung hơn việc làm tán tu.
Như vậy cũng tốt hơn so với thế giới giải trí, rất nhiều người đều muốn thi vào các loại học viện điện ảnh âm nhạc nghệ thuật, sau đó thông qua học viện lấy được kinh nghiệm, hoặc là giao thiệp, tiến vào thế giới giải trí, trở thành đại minh tinh thanh danh hiển hách.
Tông phái bên trong Huyền Hoàng Châu, tuy rằng cũng sẽ chiêu thu đệ tử mới, nhưng phần lớn đều sẽ ưu tiên cân nhắc đến người được thư viện bồi dưỡng ra, sau đó mới cân nhắc tới tán tu.
Vì thế bất luận là thư viện nào tiến hành chiêu sinh, bất kể là có thực lực cũng được, tìm vận may cũng được, đều sẽ có vô số tu sĩ chen nhau vỡ đầu chạy tới tham gia.
Giờ phút này, trong Tinh Tử Thành.
Một bà lão thân mặc đạo bào đang cất bước ở trên đường phố, bên cạnh có một cô gái trẻ đi theo, váy dài trắng noãn như tuyết, khuôn mặt tinh xảo, da như mỡ đông.
Nàng nắm một con ngựa, giữa hai lông mày mang theo vẻ uể oải, nhưng thủy chung lộ ra một loại thần thái kiên định.
Nàng có một ý nghĩ không thể ngã xuống, không thể từ bỏ.
- Ngữ Hi, trước tiên nghỉ ngơi ở đây một phen đi.
Lúc này, bà lão đi ở phía trước đột nhiên dừng lại, thấp giọng thì thầm.
Nữ tử hơi run run, lúc này mới nhìn thấy bà lão đứng ở bên ngoài một gian nhà trọ.
- Sư phụ, nhà trọ này chính là bạn của ngươi mở ra sao?
Nữ tử mở miệng hỏi dò.
- Không sai, theo sư phụ đi vào đi, ngựa tạm thời để lại nơi này, chờ một lúc tự sẽ có người đến mang đi.
Bà lão gật đầu, mặt không hề cảm xúc bước vào bên trong nhà trọ.
- Vâng!
Nữ tử đáp lại một tiếng, liền buông cương ngựa ra, tiếp đó theo bà lão đi vào.
Một lát sau, một chưởng quỹ trung niên tự mình tiếp đón bà lão cùng nữ tử.
Nữ tử đứng ở một bên, vẫn không lên tiếng, nhưng từ bên trong đối thoại giữa bà lão và chưởng quỹ trung niên, rõ ràng bằng hữu của bà lão, kỳ thực là cha của vị chưởng quỹ này, nhưng đã qua đời.
Tuy rằng trên mặt của chưởng quỹ trung niên mang theo nụ cười nhiệt tình, nhưng nữ tử kia luôn cảm thấy, đó là một loại ngoài cười nhưng trong không cười, giả đến không thể giả hơn.
Cuối cùng, một già một trẻ, liền được thu xếp tiến vào bên trong một gian phòng chứa củi đơn sơ mà hẻo lánh.
Nhìn bốn phía rơi đầy tro bụi, trong không khí còn tràn ngập mùi mốc, lông mày của nữ tử lập tức khẽ nhíu, trầm giọng nói:
- Sư phụ, người kia thật là quá đáng, lại để ngài ở nơi như thế này, đệ tử sẽ tìm y để nói lý.
- Thôi, Ngữ Hi, tình người ấm lạnh lòng người dễ thay đổi, điểm đạo lý dễ hiểu ấy ngươi còn không hiểu sao?
Bà lão nhẹ nhàng xua tay, thở dài nói.
- Nhưng sư phụ, bệnh của ngài. . .
- Ha ha, lẽ nào thay địa phương tốt một chút, bệnh của sư phụ liền có thể tốt lên ư? Được rồi, bây giờ Thất Tinh Thư Viện đang chiêu sinh, người ta có thể cho cái phòng chứa củi là đã rất tốt rồi.
Bà lão hòa ái nở nụ cười.
Nữ tử không khỏi ngẩn ra, trong ấn tượng thì đây là nụ cười hiếm có của sư phụ.
Nhưng nhìn thấy nụ cười này của sư phụ, nàng lại thấy rất bất an, giống như cảm thấy sư phụ sắp phải rời khỏi.
- Ngữ Hi, sư phụ có chuyện muốn nói với ngươi.
Lúc này, bà lão lại mở miệng, ngữ khí rất ôn hòa.
- Mời sư phụ nói.
Nữ tử vội vàng đỡ một bên bà lão, trực tiếp dùng vạt váy trắng nõn, quét tro bụi trên mặt đất, để bà lão ngồi xuống.
Bà lão nhìn hành động của nữ tử, khẽ gật đầu nở nụ cười, trong nụ cười mang theo một ít vui mừng, còn có một chút không nỡ.
- Bây giờ tuổi thọ của sư phụ đã hết, e rằng không thể chăm sóc cho ngươi được nữa. . .
- Sư phụ!
- Ngữ Hi, đừng ngắt lời ta. Sư phụ lúc trước mang ngươi tới, vốn định cho ngươi một phen tạo hóa, không hề nghĩ rằng tạo hóa còn chưa cho ngươi, ngược lại là sư phụ phải đi trước một bước rồi. Nhưng lần này Thất Tinh Thư Viện chiêu sinh, đối với ngươi mà nói chưa chắc không phải là một tạo hóa, sau khi ngươi tiến vào trong Thất Tinh Thư Viện, nhớ phải chăm chỉ tu luyện, sư phụ có thể dạy ngươi cũng đã dạy ngươi, còn lại liền xem vận mệnh của ngươi thôi.
- Sư phụ, đều do ta, nếu không phải vì cứu ta, người cũng sẽ không như vậy.
Nữ tử nói, nước mắt đã chảy ra viền mắt.
- Chớ có nói bậy, nếu không phải vi sư lúc trước mang ngươi tới, làm sao ngươi lại rơi vào bẫy rập như vậy?
- Không, sư phụ, lúc trước là ta cầu xin ngài dẫn ta tới, ta vì tìm một người, lại không nghĩ rằng thế gian này to lớn như thế, con đường này khó đi như vậy, còn hại ngài. . .
- Vậy ngươi hối hận đi ra tìm hắn sao?
- Ta. . .
Nữ tử hơi dừng lại một chút.
Nhưng ánh mắt kiên định của nàng đã nói ra tất cả, nàng không hối hận, không hề hối hận qua.
Bà lão nhìn nàng, nở nụ cười, nhưng không lại nói tới chuyện này, trái lại mở miệng dặn dò:
- Ngữ Hi, ngươi nhớ kỹ, lần sau không thể dễ dàng lấy Thất Tinh Lệnh ra, bệnh của sư phụ không ai có thể cứu, cho dù ngươi đem Thất Tinh Lệnh đi mua thêm nhiều đan dược hơn nữa, cũng chỉ để sư phụ thống khổ sống thêm mấy ngày mà thôi.
- Sư phụ, ta nhớ kỹ rồi.
Nữ tử gật đầu nói.
- Được, vậy vi sư cũng yên lòng. . .
Bà lão nói xong, con ngươi chậm rãi nhắm lại, mỉm cười mà đi.
Nữ tử lập tức sững sờ ở tại chỗ, cả người hoàn toàn ngây người.
Nàng không nghĩ tới, sư phụ của mình lại rời đi như thế, đi đột ngột như vậy.
Tuy trên mặt bà mang theo an tường, nhưng chuyện này vẫn làm cho nàng khó có thể tiếp thu.
- Sư phụ. . .
Nữ tử quỳ rạp xuống trước người bà lão, khóc thành lệ nhân.
Nếu như Từ Khuyết ở đây, nhất định sẽ giật nảy cả mình.
Cô gái mặc áo trắng này chính là bạn gái Lâm Ngữ Hi của hắn hồi đại học năm đó.
- Sư phụ, ngài yên tâm, đệ tử nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện, giúp ngài báo thù!
Lâm Ngữ Hi nhìn lão nhân an tường rời đi, trong lòng kiên quyết thầm nói.
Mục tiêu đời này của nàng, lại thêm một người.
Cuối cùng, Lâm Ngữ Hi chôn bà lão ở dưới phòng chứa củi, đây là chuyện mà rất sớm trước đây bà lão đã ám chỉ cho nàng.
Gian khách sạn này năm đó, là bà cùng người bạn kia mở, nơi này có rất nhiều quá khứ của hai người, bà lão từng nói qua, tương lai hi vọng lá rụng về cội ở đây, mồ yên mả đẹp.
Lúc đó Lâm Ngữ Hi cũng không cảm thấy có vấn đề gì, mãi đến tận bây giờ, nàng mới rõ ràng tại sao bà lão lại dẫn nàng tới nơi này, ngoại trừ muốn hộ tống nàng đi tới Thất Tinh Thư Viện, cũng là vì có thể ngủ yên ở đây.
"Ầm!"
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng vang trầm thấp, giống như có người ngã xuống đất.
Tiếp đó, chính là một trận tiếng quát mắng.
- Thứ hỗn trướng, dám chạy đến nơi này lừa ăn lừa uống, muốn chết sao?
- Tiên sư nó, khách sạn này của các ngươi còn muốn làm ăn hay không? Bản công tử lấy đan dược ra xem xét, kết quả lại bị người này cướp mất, việc này các ngươi dự định bồi thường thế nào đây? Một viên nhị phẩm Quy Thần Đan, sợ rằng bán hết khách sạn của các ngươi đều không đền nổi.
- Công tử thứ tội, người này giao cho công tử xử lý!
- Xử lý mẹ ngươi, người này vừa nhìn chính là một kẻ ngu ngốc, cho dù giết đi cũng không thể bồi thường tổn thất của bổn công tử!
- Nhưng chuyện này. . .
- Hừ, lần này bản công tử vì tham gia sát hạch của Thất Tinh Thư Viện, cố ý đổi lấy một viên Quy Thần Đan, khách sạn các ngươi lại để cho một kẻ ngốc đi vào ăn mất đan dược, việc này khách sạn các ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm.
- Công tử, chỗ này của chúng ta cũng chỉ là quán nhỏ làm ăn nhỏ, sao có thể bồi thường nổi Quy Thần Đan?
- Không đền nổi? Vậy bản công tử liền dùng một cây duốc đốt trụi quán của ngươi đi, cho dù thành chủ đến đây, cũng không có cách nào bắt bản công tử! Người đâu, đuổi toàn bộ người trong khác sạn ra, còn có kẻ ngốc này, đánh chết cho ta, sau khi đánh chết ném ra cho chó ăn!
. . .
Tiếng nói đến đó, chính là thanh âm xin tha của chưởng quỹ, cùng với một chuỗi tiếng đánh nhau dày đặc.
Lâm Ngữ Hi khẽ cau mày, lắc lắc đầu.
Xem ra trung niên chưởng quỹ này cũng gặp xui xẻo rồi, nhưng dựa theo xu thế này, khách sạn tựa hồ cũng không có cách nào ở lại được nữa.
"Kẹt kẹt!"
Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, ra bên ngoài liếc mắt nhìn.
Chỉ thấy trung niên chưởng quỹ đang quỳ gối trước mặt một tên công tử ca, xin tha.
Bên cạnh có mấy tên ăn mặc trang phục hộ vệ, đang vây quanh một nam tử cả người lôi thôi đánh đập, nam tử lại không hề lên tiếng, gắt gao ôm đầu nằm trên đất, trong miệng còn đang điên cuồng nhai đồ ăn, tựa hồ là đói phát điên rồi.
Lâm Ngữ Hi nhìn đến chỗ này, không khỏi thở dài, đây là một thế giới mạnh hiếp yếu, lúc sư phụ nàng còn sống, vẫn dạy nàng không nên quản việc không đâu, huống chi bây giờ sư phụ nàng đã từ trần, cho dù nàng muốn giúp người, cũng không có thực lực này.
- Hả?
Đột nhiên, ngay khi Lâm Ngữ Hi đang muốn đóng cửa lại không để ý tới, ánh mắt vừa vặn cùng nam tử đang bị đòn nhìn lẫn nhau.
Lần nhìn này, giống như xuyên qua hư không, xuyên qua thời gian, vừa nhìn đã qua trăm nghìn năm, tìm hắn trăm nghìn nơi, bỗng nhiên thu tay, người kia lại đang ở nơi đèn đuốc rã rời.
Nàng trợn to hai mắt, khó có thể tin, cả người kích động đến run rẩy lên:
- Từ. . . Từ Khuyết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận