Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 248: Ta Để Ngươi Trang Bức

Phốc!
Tất cả mọi người ở đây suýt chút nữa phun một ngụm máu ra ngoài.
Trời ơi, tám toà thành trì đổi một cái mạng của ngươi còn chưa đủ?
Toàn bộ Hỏa Nguyên Quốc cũng chỉ có hơn năm mươi tòa thành trì thôi đại ca à, ngươi tức cái gì nữa?
Một lời không hợp liền muốn để tổ tông mười tám đời của Hỏa Hoàng nhảy thoát y? Có cần phải tàn nhẫn như thế hay không?
- Làm càn, ngươi dám?
Lúc này, Hỏa Hoàng bên trong Kim Loan điện cũng ngồi không yên, phẫn nộ rống giận.
Từ Khuyết cười gằn:
- Cẩu Hoàng Đế, ngươi xem ta có dám hay không, ta không chỉ muốn cho bọn họ nhảy thoát y, hơn nữa ta muốn bọn họ sau khi nhảy thoát y xong còn để bọn họ ăn phân!.
Nói xong, hắn lấy Tỏa Hồn Tháp ra, khẽ động xích sắt, 18 cái hồn phách trong nháy mắt run lên.
- Tiểu bối, xuống đây đi! Lão hủ già rồi, không tiện lên trên.
Đang lúc này, lão giả sát thần Thiên Sát rốt cục muốn ra tay.
Bàn tay lớn hướng về không trung vung lên, trên vòm trời trong nháy mắt xuất hiện một mảnh biển lửa mênh mông.
Một tiếng vang ầm ầm, biển lửa ngưng tụ thành một bàn tay lớn, phô thiên cái địa, bỗng nhiên hướng Từ Khuyết đánh xuống.
"Híttt!"
Toàn trường mọi người nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, trợn to con mắt.
Sát thần này quá mạnh mẽ, giơ tay nhấc chân liền có thể triển khai pháp quyết.
Hơn nữa biển lửa này sau khi hóa thành cự chưởng, tản mát ra uy thế kinh người, khiến cho trong lòng rất nhiều người cảm thấy run rẩy.
- CMN, lão già, ngươi muốn làm gì thế?
Từ Khuyết trợn mắt nói, cũng không đoái hoài tới tổ tông mười tám đời của Hỏa Hoàng nhảy thoát y nữa, bàn tay lớn lật một cái, từ trong không gian trữ vật của hệ thống lấy ra Huyền Trọng Xích và Kiếm Hội Kín.
Đối mặt với loại cường địch này, Từ Khuyết không dám khinh thường, mang theo sức mạnh bổ trợ ba mươi tầng của Kiếm Hội Kín, Huyền Trọng Xích bỗng nhiên chém tới hỏa diễm cự chưởng.
Diễm Phân Phệ Lãng Xích!
"Ầm!"
Vô hình sóng khí từ trước người Từ Khuyết quét ra, hỏa diễm cự chưởng trong nháy mắt bị chém đứt, tung tóe thành từng sợi hỏa diễm, biến mất ở không trung.
- Hả?
Lão giả ngẩn ra, hơi kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới, Từ Khuyết chỉ là một tiểu bối Nguyên Anh kỳ, lại có thể phá pháp thuật của ông ta dễ dàng như thế.
Nữ Đế cũng kinh ngạc.
Đây chính là pháp quyết của cường giả Anh Biến kỳ tầng tám, cho dù không ẩn chứa lực lượng pháp tắc, tuy nhiên cũng sắp chạm tới ngưỡng cửa kia.
Kết quả lại bị một chiêu phá nát, thật là làm nàng có chút khó có thể tin.
Từ Khuyết từng bước một đánh vỡ nhận thức của Nữ Đế đối với thực lực của hắn, nhưng mà, thực lực chân chính của hắn cũng không phải là chiêu Diễm Phân Phệ Lãng Xích này.
- Lão giả, không phải ta muốn nói ngươi, nhưng mà ngươi cũng quá không chuyên nghiệp rồi, sát thủ không phải làm như vậy. Sát thủ chân chính, chú ý chính là một chiêu giải quyết mục tiêu, ngươi xem đám thủ hạ kia của ngươi đều hiểu rõ hơn ngươi, biết ẩn nấp thân hình để đánh lén, nhưng ngươi lại, ài, ta rất thất vọng! Trình độ chuyên nghiệp của ngươi còn phải tăng lên đó.
Từ Khuyết lắc đầu, trên mặt tràn ngập vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Khóe miệng của mọi người đều co rút lại.
Cường giả Anh Biến kỳ tầng tám đến giết ngươi, chẳng lẽ còn phải dùng phương thức ám sát sao?
Đại ca, ngươi cũng quá coi trọng mình rồi, tuy rằng ngươi rất mạnh, nhưng vị này chính là sát thần đã từng chém giết qua cường giả Anh Biến kỳ tầng chín đó.
Người ta nếu là muốn thịt ngươi, mí mắt cũng không cần nhấc nhiều một chút, ngươi lại còn không thấy xấu hổ.
Lão giả cũng lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói:
- Tiểu bối ngươi tuy rằng thực lực không tầm thường, nhưng chung quy khó có thể thành đại khí. Lão hủ ở hải ngoại gặp thiên tài mạnh hơn ngươi nhiều, nhưng bọn họ kiêu căng tự mãn, quá mức ngông cuồng, còn không trưởng thành, liền bị người ta bóp chết rồi. Ngày hôm nay, kết cục của ngươi cũng chính là như vậy.
Nói xong, gậy trong tay lão giả đột nhiên run lên.
"Vù!"
Một tiếng kiếm reo chói tai, đột nhiên từ trước gậy truyền ra, vang vọng tứ phương, chấn động đến mức màng tai rất nhiều người đau đớn.
Toàn trường mọi người đều trở nên động dung, há to miệng.
- Kiếm của sát thần lại giấu ở bên trong gậy.
- Hơn nữa, vì giết Từ Khuyết, sát thần lại muốn xuất kiếm rồi.
- Chẳng lẽ... ngày hôm nay chúng ta đều có vinh hạnh này, tận mắt chứng kiến một chiêu kiếm của sát thần sao?
...
Tất cả mọi người đều trở nên trở nên hưng phấn, sát thần nhất kiếm, đây không chỉ là pháp quyết, cũng ngụ ý lúc sát thần giết người, chỉ cần một chiêu kiếm.
Một chiêu kiếm đoạt hồn, một chiêu kiếm truy mệnh, không ai có thể ngăn cản.
Liền cường giả Anh Biến kỳ tầng chín cũng phải nuốt hận.
"Xèo!"
Đúng như dự đoán, chỉ nghe một tiếng phá không, lão giả đã ra tay.
Thân hình của ông ta biến mất tại chỗ, vô thanh vô tức, không thấy hình bóng, thậm chí... Từ lúc ông ta ra tay, liền không có bất kỳ ai thấy kiếm của ông ta.
Nữ Đế cũng cả kinh, tay không chút do dự bấm ra một tia thủy quyết, diễn biến ngàn sợi màn nước, ngưng kết thành băng, trong nháy mắt bao phủ Từ Khuyết, nỗ lực bảo vệ hắn.
Nhưng mà sau một khắc, sắc mặt Nữ Đế đột nhiên biến đổi, kinh ngạc thốt lên thành tiếng:
- Cẩn thận!
Âm thanh vừa mới nói ra, còn chưa kịp lướt tới, hư không phía sau Từ Khuyết đồng thời hiện ra từng vòng gợn sóng.
Sát thần đến rồi!
Thủ pháp giết người tinh xảo đến xuất thần nhập hóa của ông ta sớm đã tính đên chuyện Nữ Đế sẽ ra tay trợ giúp Từ Khuyết, thuận lợi vòng qua tầng băng của Nữ Đế, lấy tốc độ đáng sợ, từ hư không xuyên qua, trực tiếp giết hướng về Từ Khuyết.
"Xèo!"
Tiếng kiếm reo từ lâu đã biến mất, nhưng mà, phía sau Từ Khuyết vang lên một tiếng phá không nhỏ như không hề có một tiếng động nào, nhưng lại rõ ràng cực kỳ, rơi vào trong tai mỗi người ở đây.
Bọn họ thậm chí còn không nhìn thấy bóng lão giả, cũng đã suy đoán Từ Khuyết sắp xong rồi.
Nữ Đế cũng gấp, thực lực của nàng rất mạnh, nhưng nếu muốn từ trong tay sát thần có thực lực không kém nàng cứu người, căn bản là hữu tâm vô lực.
Người bình thường không thấy được sát thần, nhưng nàng nhìn thấy một tia ánh kiếm này, đang từ trong hư không xuất hiện, nhắm thẳng vào cổ Từ Khuyết.
Tất cả vẻn vẹn chỉ ở trong nháy mắt, ngay cả một hơi thở đều không đến.
Một chiêu kiếm này, quá nhanh!
- Mẹ nó đồ thiểu năng, kêu ngươi ám sát, ngươi thật đúng là ám sát à! Nghe lời như thế là muốn đến làm tôn tử của ta sao? Hừ! Ngươi lăn xuống ăn phân cho lão tử!
Nhưng mà, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Từ Khuyết đột nhiên xoay người, mắng to một câu, Huyền Trọng Xích trong tay giơ lên thật cao, mạnh mẽ đánh xuống.
- Cái gì?
Không trung truyền đến tiếng lão giả kinh hô.
Sau một khắc, chỉ nghe "Ầm" một tiếng vang trầm thấp, Huyền Trọng Xích của Từ Khuyết đập trúng cái gì, một vệt bóng đen đột nhiên hiện hình, từ không trung rơi xuống, chính là vị sát thần già kia.
"Vèo!"
Hai cánh Hắc Diễm của Từ Khuyết hơi động, dưới chân giẫm chớp giật, đuổi theo lão giả đang rơi xuống, trong nháy mắt xuất hiện ở trước người ông ta, Huyền Trọng Xích đột nhiên hướng lên trên vung lên.
Ầm!
Lão giả lần thứ hai bị đập trúng, thân thể trực tiếp bay lên trời.
- Sát thần đúng không!
Từ Khuyết lại trong nháy mắt, xuất hiện ở phía trên lão giả, Huyền Trọng Xích lại tàn nhẫn đánh xuống.
- Rất trâu bò đúng không!
Lão giả lần thứ hai rơi xuống, kết quả Từ Khuyết như trước còn nhanh hơn ông ta, lại xuất hiện ở phía dưới lão giả, vung Huyền Trọng Xích lên.
Ầm!
Lại là một tiếng vang trầm thấp!
Còn chưa kịp phản ứng, lão giả liền lần thứ hai trúng chiêu.
Ầm!
Lần thứ hai bay ra ngoài.
Ầm!
Lại lần nữa bay trở về.
...
Đường đường một đời sát thần, lại không có bất kỳ cơ hội hoàn thủ nào, bị Từ Khuyết xem như trái bóng chuyền, bị Từ Khuyết từ bên này đánh tới bên kia, lại từ bên kia đánh tới bên này.
Toàn bộ tình cảnh, hoàn toàn chính là đang treo lên đánh, còn cùng với từng tiếng kêu gào chửi rủa của Từ Khuyết.
- Ta cho ngươi Trang Bức!
"Ầm!"
- Cho ngươi còn làm bộ!
"Ầm!"
- Sát thần nhất kiếm đúng không!
"Ầm!"
- Lão tử có bí chữ "Binh"!
"Ầm!"
...
Trên mặt đất, một mảnh yên tĩnh, lặng ngắt như tờ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận