Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 899: Cô Ấy Cũng Sẽ Đến

Thế gian này có vô số chuyện lg, ví dụ như mặc quần áo giống nhau, ai xấu thì người đó lúng túng.
Từ Khuyết tự nhận xưa nay không sợ đụng hàng, bvì hắn vô cùng soái.
Nhưng kiểu nhận sai người quen này, hắn thực sự không thể hóa giải rồi.
Dù sao hắn và Lão Thái từ sau khi học hết trung học thì cơ bản chưa từng gặp mặt, đại đa số đều là nói chuyện điện thoại hoặc giao lưu trên mạng.
Mà Hoàng Thành trước mắt cũng như thế, khi học trung học cũng không phải quá quen, sau khi tốt nghiệp căn bản chưa từng gặp lại.
Từ Khuyết học đại học một năm rồi tới Tu Tiên Giới lăn lộn lâu như vậy, hơn nữa hắn cùng Tử Hà tiên tử từng ở trong bí cảnh vượt qua một đời.
Vì thế hiện tại, đối với những người khác là mấy năm không gặp, nhưng đối với hắn chính là gần trăm năm không gặp, nhất thời không nhận ra cũng rất bình thường.
Đương nhiên, cũng vì việc này quá khéo.
Lão Thái vừa nói ở ngay gần đây, lập tức tới đón hắn, Từ Khuyết tự nhiên cũng nghĩ người đến là Lão Thái.
Nhưng hắn quên mất trường cấp hai cao trung của mình ở Thâm Thị, ở chỗ này đúng là lúc nào cũng có thể gặp phải người quen, Hoàng Thành trước mắt chính là ví dụ tốt nhất.
- Ahaha, tiểu tử cậu nói cái gì đó, tôi đương nhiên biết cậu là Hoàng Thành rồi, nhưng thời trung học cậu thích ăn hàng như vậy, chúng ta đều ngầm gọi cậu gọi lão ăn hàng, cậu không biết việc này sao?
Từ Khuyết lúc này cười ha ha, vội vàng giải thích.
Hoàng Thành nghe thế thì mới bừng tỉnh, gật đầu:
- Ngất, tôi còn tưởng rằng tiểu tử cậu đã quên tôi đấy! Được đó nha, mấy năm không gặp, cậu lại soái ra đấy, thật không hổ là một mỹ nam trong trường chúng ta năm đó.
- Hey, biết điều chút đi, chuyện năm đó đừng nói nữa.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, một mặt khiêm tốn nói.
- Gần đây phát tài ở đâu rồi? Đúng rồi, ngày hôm nay nhóm chúng ta tụ hội đấy, đi chứ, cùng đi, mọi người đều rất nhớ cậu!
Hoàng Thành nhiệt tình nói.
Khóe m Khuyết tiếp tục co giật.
Lại là tụ hội bạn học cũ? Ngày hôm nayà ngày gì thế, sơ trung cao trung đều đồng thời đến?
Két!
Đúng lúc này, lại có một chiếc xe dừng lại bên cạnh, cửa sổ xũng kéo xuống.
Người ở bên trong xuyên qua cửa sổ xe, hưng phấn hô với Từ Khuyết:
- CMN, Từ Khuyết, Lão Thái tôi tới rồi đây!
Bạch!
Trong nháy mắt, mí mắt Từ Khuyết nhảy một cái, trên mặt còn duy trì nụ cười gượng, nhìn về phía Hoàng Thành còn đang ngơ ngác.
Chuyện này... Đây mới là thật sự lúng túng a!
Trước một giây vừa mới giải thích xong danh xưng "Lão Thái" này, kết quả Lão Thái chân chính lại đến rồi.
- Lão Thái?
Lúc này, Hoàng Thành lại quay đầu nhìn về phía Thái Đằng Tân, rồi sắc mặt thay đổi tại chỗ, kinh hô:
- CMN, ngài không phải là đạo diễn Thái sao? Ôi mẹ ơi, Từ Khuyết, cậu... cậu lại quen biết với đạo diễn Thái?
Ô, Lão Thái là đại nhân vật?
Từ Khuyết thấy thế, trong lòng thầm vui.
Sự chú ý của Hoàng Thành lập tức bị dời đi, ngay lập tức từ trên xe chạy xuống, chạy tới trước cửa sổ xe Lão Thái, nóng bỏng bắt tay nói:
- Cháo đạo diễn thái, nghe danh đã lâu! Bỉ nhân là bạn sơ trung của Từ Khuyết tên là Hoàng Thành, hiện tại là giám đốc một công ty kiến trúc, từ nhỏ ta đã thích xem phim ngài làm, đặc biệt là bộ "Mạnh nhất phản lại động tác võ thuật chi vô địch Thực Thần chi trở tay chính là một cái lồng đường" năm ngoái, quả thực quá hay!
Móa, đây là phim điện ảnh của ta!
Khóe miệng Từ Khuyết co rút, vỗ vỗ bả vai Hoàng Thành nói:
- Đừng nịnh nọt nữa, Lão Thái là bạn cao trung của tôi, cùng thế hệ với chúng ta, cậu từ đâu mà từ nhỏ đã xem điện ảnh của y?
- Ấy, đừng để ý đến những chi tiết này. Tôi đây là... ồ, chờ chút, năm ngoái đạo diễn biên kịch của bộ phim này tên là Từ Khuyết, đậu, lẽ nào là cậu quay? Má ơi, tôi vẫn tường là là trùng tên không đấy!
Hoàng Thành nói nói, tỏ vẻ khiếp sợ nhìn về phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết nhún nhún vai, không đáp lại.
Lão Thái cười ha hả nói:
- Cậu nói không sai, thật sự là hắn quay. Hơn một năm nay tôi đã phải thay hắn gá ít rồi.
- Ta kháo, không ngờ nha! Từ Khuyết cậu đây là cất tiếng hót kinh người, nhanh, bộ phim tiếp theo của cậu lúc nào quay? Tôi đầu tư cho cậu!
Hoàng Thành đã vô cùng khiếp sợ nắm chặt tay Từ Khuyết, vô cùng kích động, thậm chí muốn viết chi phiếu làm tiền đặt cọc cho Từ Khuyết.
Từ Khuyết không biết nói gì, mặc dù biết này bộ phim sẽ hót, tuy nhiên không nghĩ tới lại hot đến trình độ này, nhiều năm không gặp bạn học cũ, hôm nay vừa thấy mặt, liền muốn đưa tiền đầu tư tại chỗ.
- Có lợi hại như vậy không?
Từ Khuyết nhìn về phía Lão Thái.
- Chính là lợi hại như vậy!
Lão Thái gật gật đầu, hai người nhìn nhau cười.
Hoàng Thành cũng nở nụ cười:
- Là tôi nóng nảy, hey, như vậy đi, không bằng cùng nhau đi ngồi một chút, uống chén rượu nói chuyện chút đi?
- Chuện này e rằng không được đâu, tôi cùng lão Từ đang chuẩn bị đi tham gia buổi tụ hội bạn cao trung đây.
Lão Thái lúc này lắc đầu nói.
Hoàng Thành nhất thời ngẩn ra:
- Trùng hợp vậy, tôi cùng bạn sơ trung của Từ Khuyết cũng tụ hội ngày hôm nay, ở khách sạn Đại Lai Đăng.
- CMN, chúng ta cũng ở Đại Lai Đăng!
Lão Thái ngạc nhiên.
Từ Khuyết nhất thời trừng mắt:
- Có trùng hợp như thế không?
Lão Thái cùng Hoàng Thành nhìn nhau một chút, nhìn về phía Từ Khuyết gật đầu, trăm miệng một lời nói:
- Chính là trùng hợp như thế.
Trên thực tế hai người cũng thực sự không nghĩ tới, sự tình lại có thể trùng hợp như thế, vừa vặn cùng một ngày tụ hội, vừa vặn đều là khách sạn Đại Lai Đăng.
- Được, lần này không cần tranh cãi, cùng nhau đi thôi.
Lão Thái vẫy vẫy tay cười nói.
- Tôi thấy được đấy!
Hoàng Thành cũng gật đầu.
Hai người ngươi một lời ta một câu, rồi đưa Từ Khuyết lên xe, một đường chạy thẳng tới khách sạn.
Hoàng Thành còn trực tiếp xe vứt ở chỗ này, mặt dày cùng đi lên xe Lão Thái, dọc đường đi nhiệt tình nói chuyện với Từ Khuyết, nói đủ mọi chuyện đông tây nam bắc.
Đến cuối cùng, Lão Thái mới dẫn câu chuyện đến trên người Từ Khuyết.
- Nói đi nói lại, tiểu tử cậu mất tích lâu như vậy, đến cùng là chạy đi đâu thế?
Y vừa lái xe, vừa hiếu kỳ hỏi.
Từ Khuyết cười nhẹ:
- Tôi đi tu tiên.
- Tu tiên?
Lão Thái và Hoàng Thành đều ngẩn ra, theo bản năng cho rằng Từ Khuyết đi tới một số đạo quan trên núi.
Dù sao ở hiện đại, chuyện như vậy có rất nhiều, không ít sinh viên đại học hoặc là minh tinh, cảm thấy mất đi hứng thú đối với thế tục, liền yêu thích đi vào thâm sơn, sống một cuộc sống hoàn toàn tách biệt với thế gian.
- Không tồi nha, tiểu tử cậu còn có nhã hứng như vậy, đây không giống cậu khi còn bé, hồi đó cậu rất ầm ĩ.
Lão Thái không khỏi cười nói.
Hoàng Thành lại có sắc mặt cổ quái nói:
- Từ Khuyết, không phải cậu bởi vì học đại học bị hoa khôi của trường đá, cho nên mới trốn đến thâm sơn chứ?
- Hả?
Từ Khuyết nhất thời ngẩn ra, có chút yên lặng:
- Cậu còn biết chuyện lúc tôi học đại học.
Hắn có chút mơ hồ, nếu Hoàng Thành biết chuyện hắn ở đại học cùng hoa khôi của trường, làm sao lại không biết hắn đã xảy ra tai nạn xe cộ chết rồi?
- Móa, lão Từ học đại học bị đá? Còn bị hoa khôi của trường đá? Hoa khôi của trường không có mắt như thế à?
Lão Thái nhất thời kinh ngạc thốt lên lên.
Hoàng Thành gãi gãi đầu, cười nói:
- Chuyện này tôi cũng chỉ nghe Lưu Hiểu Lệ nói thôi, Từ Khuyết, còn nhớ Lưu Hiểu Lệ không, hồi sơ trung theo đuổi cậu đó, mà cậu lại không phản ứng lại chút nào.
- Móa! Cô ấy làm thế mà gọi là theo đuổi tôi sao? Đó là muốn bao nuôi tôi đó! Tôi lại không phải hàng hóa để bán!
Từ Khuyết nhất thời không còn gì để nói.
Chuyện này đến nay hắn vẫn khắc sâu ấn tượng.
Dạo học sơ trung, lớp bọn họ được xưng là lớp của con nhà giàu, Lưu Hiểu Lệ chính là một trong những người đó, tướng mạo bình thường, nhưng trong nhà đặc biệt có tiền, ngày thường luôn bày ra dáng vẻ ngông cuồng tự đại, rất nhiều người không ưa cô nhưng cũng không dám nói thêm gì.
Năm đó bởi vì Từ Khuyết trắng trẻo đẹp trai, lại là học bá trong lớp, nhân khí cực cao, Lưu Hiểu Lệ không nói hai lời liền cầm một tấm thẻ ngân hàng đặt trước mặt hắn, muốn hắn làm bạn trai của cô.
Từ Khuyết đương nhiên không vui, ném thẻ ngân hàng đi, sau đó Lưu Hiểu Lệ liền tìm một người ở lớp bên cạnh, mỗi ngày mang tới trước mặt Từ Khuyết khoe khoang, còn tìm hắn gây sự.
Hoàng Thành ngồi ở trong xe, một hơi liền nói ra chuyện năm đó.
Lão Thái nghe mà trợn mắt ngoác mồm:
- Lão Từ còn có loại cốt khí này?
- CMN, cậu không phải phí lời sao? Tôi dù sao cũng có điểm mấu chốt, sĩ khả sát bất khả nhục! Từ Khuyết tôi đỉnh thiên lập địa, còn có thể để người ta bao nuôi?
Từ Khuyết lúc này trợn mắt nói.
- Thối lắm!
Hoàng Thành lập tức ngồi không yên, phản bác:
- Cậu lúc đó không phải là nói như vậy, rõ ràng là bởi vì người ta chỉ cho thẻ ngân hàng lại không cho mật mã, vì thế cậu mới ném thẻ đi.
-...
-...
Trong nháy mắt, trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Lão Thái và Hoàng Thành đều một mặt xem thường nhìn Từ Khuyết.
Từ Khuyết cười hì hì:
- Khụ khụ khụ.
- Vô sỉ!
Lão Thái và Hoàng Thành nhất thời trăm miệng một lời nói.
Lúc này bọn họ mới biết, Từ Khuyết căn bản không thay đổi, vẫn giống như năm đó, quá vô sỉ!
Tên tiểu tử này quả thực chính là một kẻ không có điểm mấu chốt.
- Ha, Từ Khuyết, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu. Lần này Lưu Hiểu Lệ cũng tham gia, cậu phải phải cẩn thận một chút, ha ha, nữ nhân này hiện tại càng ngày càng lợi hại, miệng vô cùng độc!
Lúc này, Hoàng Thành cười hì hì, cười trên sự đau khổ của người khác nhìn Từ Khuyết.
Từ Khuyết nằm ở ghế sau, khí định thần nhàn nói:
- Lợi hại thì lại làm sao, bằng và thân phận cùng thực lực của tôi, vạn vật thế gian đều là giun dế.
- Phốc, giun dế cái beep, cậu tu tiên tu đến nghiện rồi đúng không?
Lão Thái không nói gì nói.
Hoàng Thành khoát tay áo một cái, chân thành nói:
- Từ Khuyết, kỳ thực tôi nói như thế chính là muốn nói với cậu trước, người phụ nữ kia mấy năm trước tụ hội vẫn nói nói xấu cậu, chúng tôi biết ngươi bị hoa khôi của trường đá cũng là do cô ta nói ra, mấy năm qua tôi bận đông bận tây cho nên không tham gia tụ hội, cũng không biết cô ấy có nói xấu cậu nữa không.
- Ngất, một mâu thuẫn nhỏ thời học sinh, cần thiết phải thâm cừu đại hận như thế sao?
Lão Thái không khỏi nghi hoặc.
Từ Khuyết cười nhẹ:
- Tùy tiện đi, trên đời này luôn không thiếu người như thế, một điểm mâu thuẫn nhỏ, có thể nhớ cả đời.
Nhưng nội tâm hắn lại có chút cân nhắc.
Dựa theo lời Hoàng Thành nói, Lưu Hiểu Lệ sợ rằng cũng đã biết hắn năm đó xảy ra tai nạn xe cộ rồi chết, lần này tụ hội nhìn thấy mình, sợ là sẽ bị doạ đến tiểu ra quần tại chỗ ấy chứ?
- Những thứ này cũng không phải là gì.
Lúc này, Hoàng Thành đột nhiên nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Quan trọng là tôi cũng nghe nói, hoa khôi của trường cậu năm đó, lần này hình như cũng tới tham gia tụ hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận