Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 466: Trang Bức Dẫn Lôi Kiếp

Trang Bức dẫn thiên kiếp, chuyện như vậy lúc trước độ Tứ Cửu Thiên Kiếp Từ Khuyết đã từng thử, rất sảng khoái rất thô bạo.
Lúc đó hắn ngửa mặt lên trời thét dài, nói một đống lời nói, cuối cùng tổng kết ra một câu "Ta không đẹp trai", kết quả là nghênh đón một câu "Ngươi nói láo", cũng đưa tới thiên kiếp.
Nhưng lần này, Từ Khuyết không muốn dùng tiếp phương pháp này.
Hắn bình tĩnh đứng tại chỗ, chắp hai tay sau lưng, ngước đầu nhìn lên vòm trời, biểu hiện có chút cô tịch, thâm trầm!
Tất cả mọi người ở đây nhìn kỹ hắn, từ từ yên tĩnh.
Nhưng chỉ chốc lát sau, có người rốt cục ngồi không yên, nhíu mày.
- Chuyện gì xảy ra? Gia Cát tướng quân làm sao đứng ngốc ở trên núi thế?
- Đúng vậy, coi như là kiên trì phải ở chỗ này độ kiếp, tối thiểu cũng phải làm chút chuẩn bị chứ?
- Dưỡng Thần Đan khẳng định là phải nuốt một viên chứ? Pháp khí khẳng định cũng phải lấy ra chuẩn bị chứ? Tại sao hắn cái gì cũng không làm thế?
- Chẳng lẽ tính sai thời gian? Thiên kiếp còn chưa tới?
- Ồ, đây chính là chuyện tốt nha, Gia Cát tướng quân, bây giờ đổi địa phương vẫn còn kị, đừng cứng rắn chống đỡ nữa.
Lúc này có người kêu lên, khuyên Từ Khuyết nhanh đổi đến bên trên Tế Thiên Đài đi.
- Đúng vậy Gia Cát tướng quân, đổi địa phương đi!
- Không cần thiết ở đây độ kiếp.
- Thật sự là không cần thiết.
Rất nhiều người đều hô to theo, tiếp tục khuyên bảo Từ Khuyết.
Nhưng mà Từ Khuyết không hề bị lay động, đứng trên đỉnh núi, tay áo phiêu phiêu, tiêu sái cùng bình tĩnh khó tả.
- Thật sự không đổi địa phương sao?
Lúc này, Nữ Đế trên đỉnh núi đối diện truyền âm hỏi, âm thanh rất bình tĩnh, ngữ khí rất ôn hòa.
- Đại trượng phu một một lời nói ra, tứ mã nan truy, nói không đổi liền không đổi!
Từ Khuyết leng keng mạnh mẽ nói, ánh mắt cực kỳ kiên định cùng quyết tuyệt, lại như binh lính sắp lao tới chiến trường.
Mọi người bên dưới ngọn núi vừa nghe thấy lời này, thêm vào vẻ mặt bi tráng như vậy của Từ Khuyết, lập tức có không ít người bị cảm hoá, kinh ngạc trong lòng, còn không nhịn được nhiệt huyết sôi trào lên.
- Nhìn tới... Gia Cát tướng quân mạnh mẽ như vậy, là có đạo lý!
- Đúng vậy, bình thường nhìn hắn cà lơ phất phơ, vô sỉ, nhưng gặp phải thiên kiếp, vẫn là quyết chí tiến lên.
- Đây đâu chỉ là quyết chí tiến lên thôi, quả thực là đem sinh mệnh ra độ kiếp mà.
- Haizz, vì thế hắn mới sẽ mạnh mẽ như vậy, cảnh giới Nguyên Anh kỳ tầng mười, liền có thể chiến một trận với Anh Biến kỳ.
- Sau lưng của hắn nhất định đã trả giá qua vô số nỗ lực, mới có được sự mạnh mẽ ngày hôm nay.
...
Rất nhiều người đều đang cảm khái, nhìn về phía Từ Khuyết trên đỉnh núi, ánh mắt cũng có thêm chút sùng kính.
- Haizz!
Lúc này, Từ Khuyết trên đỉnh núi, rốt cục có động tĩnh, đồng thời thở dài thăm thẳm, không nhìn tiếp nữa.
Mọi người bên dưới ngọn núi vừa nhìn thấy thế, lập tức rối loạn lên.
- Gia Cát tướng quân đây là muốn bắt đầu làm chuẩn bị sao?
- Ta liền biết, Gia Cát tướng quân sẽ không đem tính mạng mình ra đùa giỡn.
- Đúng vậy, dù sao cũng là ở trên Hoàng Lăng độ thiên kiếp, cũng phải có đan dược cùng pháp khí hộ đạo chứ.
- Đến rồi đến rồi, hắn lấy đồ vật ra rồi.
Có người mắt sáng lên, kinh hô.
Chỉ thấy Từ Khuyết vung tay lên, từ trong không gian trữ vật của hệ thống lấy ra một món đồ.
Tất cả mọi người lập tức ngẩn ra, lại định nhãn nhìn lại, trong nháy mắt ngơ ngác.
Cái ghế?
Hắn lấy ra, lại là một cái ghế?
- Chuyện gì xảy ra?
- Lẽ nào cái ghế này là pháp khí?
- Nhìn không giống, cũng không có bất kỳ chút sóng linh khí nào.
Lập tức, rất nhiều người đều đầu óc mơ hồ.
Liền ngay cả Nữ Đế trên đỉnh núi đối diện cũng hơi kinh ngạc, không hiểu nổi Từ Khuyết đang làm gì, lại ở vào thời điểm này, lấy cái ghế ra.
Mà Từ Khuyết lại tự mình đem cái ghế bày ra, sau đó lại tiếp tục từ trong không gian trữ vật của hệ thống chuyển ra một cái bàn.
Tiếp đó, ở bên trong vẻ trợn mắt ngoác mồm của mọi người, hắn ngay ngắn có thứ tự hướng về trên bàn bày ra đồ vật.
Ấm trà, chén, bếp cồn, ấm đun nước, Phổ Nhị trà tốt nhất, cuối cùng còn lấy ra một cái ô che nắng lớn "Đùng" một cái, cắm ở trên mặt đất.
Sau đó con hàng này an vị ở trên ghế, bắt đầu đốt lên lò lửa, thả ấm đun nước lên, an vị ở chỗ đó chờ đợi.
Lập tức, tất cả mọi người ở đây đều há hốc mồm.
Chuyện này... Đây là muốn làm gì?
Pha trà?
Thiên kiếp đều sắp tới rồi, ngươi còn ngồi ở đây đun nước pha trà, hơn nữa còn có công cụ chuyên nghiệp như vậy?
Nữ Đế cũng sửng sốt, căn bản không nghĩ tới Từ Khuyết lại lấy loại thái độ này nghênh tiếp độ kiếp, loại hành vi này quả thực là quá lớn mật, cũng quá hoang đường.
"Ùng ục ùng ục..."
Lúc này, nước bên trong ấm nóng lên, bắt đầu sôi.
Từ Khuyết lập tức nhấc ấm lên, dùng nước sôi trước tiên tráng chén trà một lần, tiếp theo lại tráng qua ấm trà, tráng qua trà một lần.
Toàn bộ quá trình vô cùng chú ý, hoàn toàn chính là phương thức nghệ thuật uống trà, quan tâm từng chút một, rất là thích ý.
Mọi người ở đây trong nháy mắt đều ngổn ngang.
Cái tên này đến cùng là muốn làm gì thế?
Hắn đúng là ngày hôm nay độ kiếp sao?
Sẽ không phải là lừa người khác chứ? Độ kiếp nào có như vậy? Lại ngồi ở đó pha trà uống?
- Từ Khuyết, đừng làm loạn.
Lúc này, Nữ Đế rốt cục mở miệng truyền âm.
Lần này nàng không gọi Từ Khuyết là tiểu tử nữa, mà trực tiếp kêu tên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Bởi vì cách làm bây giờ của Từ Khuyết, là đại đại bất kính đối với thiên kiếp, rất dễ dàng đưa tới đại họa.
Nhưng Từ Khuyết lại tỏ vẻ hờ hững, cười hì hì nói:
- Tiểu cô nương, uống trà không?
Nói xong, hắn dĩ nhiên từ bên trong ấm trà rót ra mấy chén trà, bốc lên khói trắng, tỏa ra hương trà nồng nặc.
Tiếp đó, ngón tay Từ Khuyết nhẹ nhàng bắn ra, một chén trà đột nhiên "Vèo" một tiếng, bay về phía Nữ Đế trên đỉnh núi đối diện.
- Đến, nếm thử trà ta pha, phổ nhị chính tông trăm năm!
Từ Khuyết cười nói.
Nữ Đế sững sờ, tay nhỏ nhẹ vung, dễ dàng tiếp nhận chén trà, có chút ngây người nhìn Từ Khuyết một chút, thấy hắn tỏ nụ cười lạnh nhạt, trong lòng không khỏi hồi hộp một tiếng.
Lẽ nào... Tên tiểu tử này là cố ý? Hắn làm tất cả những thứ này, chính là vì đưa tới thiên kiếp càng mạnh mẽ hơn?
Nghĩ tới đây, Nữ Đế giơ lên chén trà, hơi nhấp một ngụm, hương trà nồng nặc lập tức lan tỏa toàn thân, đồng thời một nguồn sức mạnh vô hình, trong nháy mắt bổ dưỡng thần hồn, khiến cho tâm thần nàng chấn động.
- Đây là... trà tăng cường thần hồn? So với đậu hủ thúi lúc trước kia còn cường đại hơn.
Nữ Đế trong lòng kinh ngạc nói.
Con ngươi của Từ Khuyết híp lại, trên mặt mang theo ý cười, cũng nhấp một ngụm trà.
Ngâm ấm trà này, hắn cũng vận dụng năng lực đầu bếp, kết quả hiệu quả rất cường đại, mỗi một chén trà, cũng có thể làm cho thần hồn tạm thời tăng cường gấp đôi, so với Dưỡng Thần Đan còn cường hãn hơn.
- Uống ngon chứ?
Từ Khuyết nhìn về phía Nữ Đế, cười hỏi.
Nữ Đế gật đầu nở nụ cười:
- Uống ngon.
Từ Khuyết:
- Thích uống chứ?
Nữ Đế:
- Thích.
Từ Khuyết:
- Uh, vậy lần sau ta cho ngươi ăn phía dưới.
Nữ Đế:
- Được.
...
Mọi người ở đây toàn bộ đều ngơ ngác, hoàn toàn không có cách nào phản ứng lại, Gia Cát tướng quân này hồ đồ cũng thôi đi, làm sao liền Thủy Hoàng điện hạ cũng như vậy? Lại theo hắn uống trà, còn hàn huyên nữa?
"Lạch cạch!"
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên đem chén trà thả lại trên bàn, đứng lên.
Ánh mắt của tất cả mọi người, cũng lập tức tập trung ở trên người hắn.
Rốt cục, Từ Khuyết mở miệng nói chuyện.
- Cao sơn lưu thủy, uống trà này, khiến cho ta nhớ tới tuổi thơ của ta.
"..."
Khóe miệng của mọi người trong nháy mắt co rút.
Mẹ nó chứ, còn tưởng rằng muốn nói cái gì đây, đều lúc như thế này rồi, lại còn rảnh rỗi ở đây cảm khái, còn muốn nói chuyện tuổi ấu thơ?
Nhưng mà, Từ Khuyết lại tiếp tục nói ra:
- Nhớ tới lúc ta còn nhỏ, ta đã từng gặp gỡ cùng Đoạn Cửu Đức.
- Cái gì?
Mọi người vừa nghe thấy ba chữ "Đoạn Cửu Đức", lập tức cả kinh.
Chẳng lẽ lúc Gia Cát tướng quân còn nhỏ, liền gặp qua Đoạn Cửu Đức? CMN, vậy hắn cùng Đoạn Cửu Đức có quan hệ gì sao?
Từ Khuyết tiếp tục nói:
- Nói thật, thực lực của Đoạn Cửu Đức rất cường đại, phi thường lợi hại.
Mọi người nghe được lời này, lập tức lông mày nhíu lại, Đoạn Cửu Đức rất mạnh? Chuyện này mọi người đều biết.
Nhưng lúc này, Từ Khuyết đột nhiên nhìn về phía mọi người:
- Các ngươi biết không? Lúc đó y vừa nhìn thấy ta, liền hô to 'Không thể, thế gian này không thể có người đẹp trai như thế được', liền xuất phát từ đố kị, y hướng về ta ra tay.
Trong khoảnh khắc, mọi người ở đây hoá đá.
Đoạn Cửu Đức đố kị với dung mạo đẹp trai của ngươi, còn ra tay với ngươi?
CMN, ngươi còn dám lại thổi một điểm hay không? Ngươi đều nói khi đó ngươi còn nhỏ, hơn nữa nếu như Đoạn Cửu Đức thật ra tay với ngươi, ngươi sao có thể sống đến bây giờ?
Từ Khuyết lại không để ý đến vẻ mặt của mọi người, càng không nhìn thấy Nữ Đế lúc này đã tỏ vẻ dại ra, tiếp tục giảng giải nói:
- Lúc đó, ta cùng y đại chiến tám hiệp, toàn bộ phương diện nghiền ép treo y lên đánh, ngay khi ta lập tức liền muốn đánh y quyền thứ tám, y đê tiện vô sỉ, lại gọi tới giúp đỡ, dùng pháp khí ám hại ta. Trời ạ, lúc đó ta liền không chần chừ nữa, lập tức nhấc theo hai thùng nước trong tay, bắt đầu chính thức đánh với bọn chúng. Nhưng lúc ta cho rằng có thể vững vàng song sát hai người bọn họ, Đoạn Cửu Đức lại kêu tới một người giúp đỡ nữa, từ sau lưng ta tập kích, cũng may ta đúng lúc mở mắt ra, mới miễn cưỡng đem ba người bọn họ đánh chạy.
Toàn trường lập tức yên lặng như tờ, tất cả mọi người trợn mắt ngoác mồm, tỏ vẻ ngơ ngác.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, thở dài nói:
- Haizz, mỗi lần nghĩ tới chuyện này, ta đều cảm thấy rất cảm khái, lẽ nào lớn lên đẹp trai, cũng là có tội sao?
"Ầm!"
Trong nháy mắt, trên vòm trời bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ vang, như cửu thiên thần lôi nổ tung, vang vọng tứ phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận