Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1133: Đi

- Ban ngày thì sao, ai quy định ban ngày không thể mặc y phục dạ hành? Lại nói, chỉ là vài con kiến sinh cơ mà thôi, có gì mà phải sợ, đi, làm thịt bọn chúng xong sẽ không có ai biết chúng ta ở đâu.
Từ Khuyết lập tức trừng mắt lên nói.
Những lúc như thế này, nói chuyện phải trừng mắt, có râu mép còn phải thổi râu mép, mới có thể tạo ra niềm tin, có uy tín, bằng không làm sao có thể phục chúng.
Nhưng đám người Lam Hà đều tỏ vẻ không chịu nổi trò này, trong lòng cay đắng và không còn gì để nói, nhưng cũng may tình cảnh này vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng, vài con kiến sinh cơ mà thôi, không có nghĩa là bọn họ đã bị bại lộ hành tung.
Mặc kệ là trùng hợp gặp phải, hay thật sự bị phát hiện, chỉ cần giải quyết vài con kiến sinh cơ này, tất cả phiền phức đều sẽ biến mất.
"Vèo!"
Lúc này, sau một tiếng vang nhỏ, bọn người Lam Tâm Nguyệt còn chưa kịp ra tay, Từ Khuyết đã hóa thành một bóng mờ xông về phía trước.
Với thực lực của hắn, đối phó với vài con kiến sinh cơ Bán Tiên cảnh, quả thực dễ như trở bàn tay.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của đám người Lam Hà, Từ Khuyết nhảy lên thật cao, trên không trung một hóa thành hai, hai tay đều giơ lên cao một hắc côn, biến ảo ra một vô số côn ảnh, phiêu dật mà tiêu sái đập về phía vài con kiến sinh cơ.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Liên tiếp mấy tiếng vang trầm, vài con kiến sinh cơ nhanh chóng ngã xuống đất, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Từ Khuyết vung tay lên, móc ra một Túi Linh Thú, song chỉ ngưng lại, quét qua, vạch một cái, vài con kiến sinh cơ đột nhiên bay lên, rồi bị hút vào trong Túi Linh Thú.
- Ồ, Khuyết ca, không phải ngươi muốn giết bọn chúng diệt khẩu sao?
Lam Hà ngạc nhiên hỏi.
- Ngươi biết cọng lông, giết bọn chúng nhất định sẽ để lại một ít manh mối, đến lúc đó không phải là bị kiến tộc biết chúng ta ở ngoại thành phía đông ư?
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
Đám người Lam Hà vừa nghe, lúc này mới bừng tỉnh gật đầu, cảm thấy quả thật là có chút đạo lý, đồng thời cũng có một cái nhìn mới đối với Từ Khuyết.
Hóa ra Khuyết ca không chỉ là một vị tên lừa đảo, còn là một người có kinh nghiệm trong chuyện bị đuổi giết, bằng không làm sao có thể có cảnh giác cùng kinh nghiệm phong phú như thế.
Nhưng Từ Khuyết bắt vài con kiến sinh cơ này, hoàn toàn chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi.
Kiến sinh cơ chỉ có thể sinh tồn ở địa phương có sinh tử quy tắc, cùng gạo sinh cơ là cộng sinh tồn tại, nhưng gạo sinh cơ trong thiên địa, cũng có thể trồng được ở sào huyệt của kiến vương, Từ Khuyết đã từng thấy ruộng đất trồng gạo sinh cơ của kiến tộc, nên hiểu rõ điểm này.
Vì thế hắn biết rõ, kỳ thực kiến tộc trời sinh am hiểu trồng gạo sinh cơ, nhưng hắn chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi địa phương này, vì bảo đảm sau này có thể tiếp tục có được gạo sinh cơ, hắn cảm thấy cần thiết phải mang theo vài con kiến sinh cơ ra ngoài, đương nhiên, dù không dùng được, cũng còn có thể đem ra nấu nướng, luộc lên làm món ăn cho Husky ăn.
Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt Từ Khuyết đột nhiên có chút ấm áp, cảm thấy hơi nhớ Husky và Đoạn Cửu Đức, nhớ tới Khương Hồng Nhan và Liễu Tĩnh Ngưng.
Hắn rất muốn đi tìm các nàng.
- Đi, lần này không còn người nào có thể ngăn cản chúng ta rời đi nữa, ai dám ngăn cản đường của ta, ta sẽ giết kẻ đó, đến bao nhiêu, ta giết bấy nhiêu!
Đột nhiên, trên mặt Từ Khuyết xuất hiện sát khí nói, trong lúc vô tình cả người tràn ngập ra một luồng sát khí mạnh mẽ.
Đám người Lam Hà trong nháy mắt sợ hết hồn, nhưng không đợi bọn họ kịp phản ứng, Từ Khuyết đã lên đường, lặng yên không tiếng động lẻn về phía trước.
Mấy người không khỏi nhìn lẫn nhau một chút, cuối cùng không lên tiếng mà vội vàng đi theo.
Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao Từ Khuyết lại đột nhiên như biến thành người khác, nhưng bọn họ rõ ràng, lần này Khuyết ca là thật lòng, sẽ không xảy ra sai lầm gì nữa.
. . .
Có thể là số may, cũng có thể là đúng như lời Từ Khuyết nói, hắn bắt đầu nghiêm túc.
Liên tiếp hơn một tháng, ròng rã hơn năm mươi ngày, đoàn người Từ Khuyết ở ngoại thành phía đông vô cùng thuận lợi, không ngừng di chuyển khắp nơi, đều không gặp phải kiến sinh cơ mạnh mẽ nào, thậm chí ngay cả một con kiến chúa cũng chưa từng gặp.
Đương nhiên, gặp phải vài con kiến sinh cơ tạo thành tiểu đội tuần tra như lần thứ như nhất, bọn họ cũng gặp phải nhiều lần, mới đầu Từ Khuyết đều không chút do dự xông lên phía trước, dùng Huyền Trọng Xích giết bọn chúng thành cặn, cuối cùng còn dùng hỏa diễm đốt thành toàn tro.
Nhưng sau đó, Từ Khuyết lại giống như khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, bình tĩnh mà ôn hòa, không tiếp tục ra tay tàn nhẫn, ngược lại giống như lần thứ nhất, tiếp tục đánh ngất kiến sinh cơ, bắt vào Túi Linh Thú.
Ròng rã hơn một tháng thời gian, Từ Khuyết đã bắt được trên trăm con kiến sinh cơ, thu hoạch không nhỏ.
Nhưng từ khi đám người Lam Hà không gọi Từ Khuyết là "tỷ phu" nữa, hơn một tháng thời gian này, quan hệ giữa bọn họ dường như cũng dần dần phát sinh biến hóa, đã không còn thân cận như trước đây, giống như giữa họ có một tầng ngăn cách.
Từ Khuyết vốn không dễ dàng tin tưởng người khác, hắn đã trải qua vô số chuyện, đối với bất cứ chuyện gì cũng có nghi ngờ cùng cảnh giác.
Đám người Lam Hà trước đó đã nghe Lam Tâm Nguyệt nói tất cả với bọn họ, hiểu rõ họ cùng Từ Khuyết trước sau không phải người trên cùng một con đường, con đường của Từ Khuyết nhất định tràn ngập nguy hiểm, nhưng hắn cũng sẽ càng mạnh mẽ hơn, mà sau khi bọn họ rời khỏi nơi này, cũng chỉ muốn trở về thư viện, an ổn sinh hoạt.
Vì thế trong mắt bọn họ, rời khỏi địa phương này, có khả năng từ đây sẽ không gặp lại Từ Khuyết nữa.
Nên trong tình huống này, mấy người dĩ nhiên đã từ từ sinh ra một tầng ngăn cách, không hề nói nhiều giống như trước kia.
Chỉ là chút ngăn cách này, đối với bọn họ cũng không có ảnh hưởng gì, Từ Khuyết cũng không để ý, tiếp tục đi khắp mọi nơi, vừa quan tâm đến tình hình Tiểu Kim Thân bên kia.
Hư Không Giao Giới Phù chẳng mấy chốc sẽ bố trí xong, hắn lựa chọn địa phương cũng rất bí mật, chưa hề bị kiến tộc phát hiện.
Đồng thời trong khoảng thời gian này, Từ Khuyết còn tranh thủ nghiên cứu về phương diện luyện khí.
Hắn từ cửa hàng hệ thống đổi lấy vài bản sách kỹ năng luyện khí, sau khi sử dụng, kỹ năng Luyện Khí Sư đã từ một tinh thăng cấp đến cửu tinh đỉnh phong, trở thành cửu tinh Luyện Khí Sư.
Nhưng như thế vẫn không thể giúp hắn luyện ra bán phẩm Tiên Khí, thậm chí là còn rất xa mới đạt đến loại thực lực đó.
Từ Khuyết muốn luyện khí, thuần túy chỉ vì muốn tự mình luyện hóa trường kích không trọn vẹn đoạt được từ trong tay Liễu Vấn Phong, nếu đoạn kiếm đã bị phá huỷ, sau này thứ thích hợp để hắn dùng, chính là trường kích không trọn vẹn này, cỗ sát khí cường đại đến kinh người ở bên trong, nếu có thể phát huy được, sợ là còn mạnh hơn đoạn kiếm vô số lần.
Nhưng bỏ ra mấy vạn điểm trang bức, đạt tới cấp bậc cửu tinh Luyện Khí Sư, Từ Khuyết vẫn cảm giác trường kích không trọn vẹn này không thuận tay.
Hắn tìm khắp trong cửa hàng hệ thống, phát hiện bất kể là luyện khí hay luyện đan, thậm chí là trận pháp cùng phù lục chi đạo, đều chỉ có thể cung cấp đến cấp bậc cửu tinh.
Nhưng ở bên trên còn có càng nhiều cấp bậc tồn tại hơn.
Ví dụ như sau cửu tinh Luyện Khí Sư, thì sẽ là nhất phẩm Luyện Khí Đại Sư, đến khi đạt đến cửu phẩm Luyện Khí Đại Sư, mới có thể bước vào cấp bậc nhất phẩm Luyện Khí Tông Sư, rồi tới khi đạt đến cửu phẩm Luyện Khí Tông Sư mới tới bán phẩm Khí Đế.
Mà loại binh khí cấp bậc bán phẩm Tiên Khí này, cũng chỉ có bán phẩm Khí Đế mới có thể luyện chế.
Còn có các loại kỹ năng như Luyện Đan Sư, Trận Pháp Sư, Phù Lục Sư, đều phân cấp như vậy.
Điều này tạo cho Từ Khuyết một cảm giác áp lực to lớn, những thứ khác thì không nói, chỉ là trường kích không trọn vẹn này, muốn đích thân luyện chế lại một lần, hắn ít nhất còn phải vượt qua hai đại cảnh giới, từ Luyện Khí Sư trở thành Luyện Khí Đại Sư, lại từ Luyện Khí Đại Sư trở thành Luyện Khí Tông Sư, cuối cùng bước vào Khí Đế, mới có thể ra tay với trường kích.
Quá trình này quả thật quá dài, nếu hệ thống còn có thể tiếp tục cung cấp sách kỹ năng một lần học được, Từ Khuyết cũng có thể tiếp thu, nhưng sách kỹ năng chỉ cung cấp tới Luyện Khí Sư đỉnh phong, chuyện này có ý nghĩa là những cảnh giới phía sau, toàn bộ phải dựa vào bản thân tu luyện.
- Haiz, phiền muộn thật. Hệ thống bẫy người.
Từ Khuyết lắc đầu thở dài.
Nhớ lại năm đó, hắn cho rằng có được hệ thống là có thể vô địch khắp thiên hạ.
Ai biết hệ thống chỉ hộ tống hắn đến Bán Tiên cảnh, rồi cũng không tiếp tục quản hắn, để lấy giết người lấy kinh nghiệm, càng làm hắn không nghĩ tới chính là những phó nghiệp kia cũng như vậy, toàn bộ chỉ tới giai đoạn sơ cấp, không thể sử dụng sách kỹ năng để thăng cấp nữa, thật là sự khiến người khác khó chịu.
Nhưng. . . khó chịu trong lòng Từ Khuyết tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Hắn dần thay đổi suy nghĩ, cảm thấy không nên tiếp tục ỷ lại vào hệ thống.
Vạn nhất sau này hệ thống giảm đi càng nhiều công năng, mình chẳng phải sẽ bị phế bỏ ư?
Nên xác định một con đường riêng cho bản thân, để chân chính trở nên mạnh mẽ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận