Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1274: Không Có Tâm Ma

Một đường tiến lên!
Mảnh di tích chiến trường chôn sâu dưới đất vô số năm tháng này, rất nhiều bộ phận đã bị phá hỏng, thậm chí là gãy vỡ, bị thổ địa dung hợp, vì thế có không ít con đường đều đã biến thành tử lộ, khiến khu di tích này chậm rãi diễn biến thành một cái mê cung khác loại.
Trên căn bản nếu như đi loanh quanh không có mục đích ở trong này, rất có khả năng sẽ đi nhầm vào một phương hướng, phát động các loại cấm chế nguy hiểm, đi tới cuối cùng mới phát hiện phần cuối đã bị nứt toác, đã biến thành tử lộ, chỉ có thể bất đắc dĩ lui về.
Vì thế trải qua mấy năm, người của Dao Trì cùng các thế lực lớn đều không thể tìm ra một con đường chuẩn xác ở trong này, chỉ có Husky và Đoạn Cửu Đức, không biết từ đâu lấy được tạo hóa, thậm chí là có khả năng nắm giữ một phần địa đồ, trực tiếp đào móc nơi này ra, còn từ bên trong đoạt đi truyền thừa, chuyện này liền rất khó không đưa tới sự mơ ước của mọi người.
Bây giờ bọn họ xuất hiện lần nữa, lập tức liền bị người phát hiện, Thần Nông Thị tộc còn đặc biệt vì bọn họ chuẩn bị đại chiêu, cưỡng bức bọn Liễu Tĩnh Ngưng đến để uy hiếp bọn họ hiện thân, bởi vậy mới có cơ hội tìm thấy tung tích của Husky và Đoạn Cửu Đức, một đường theo đuôi đi vào.
Chỉ có điều Husky và Đoạn Cửu Đức ở phương diện hại người, trước sau vẫn là tồn tại đứng ở đỉnh phong.
Bố trí các loại bẫy rập ở trên đường, đến cuối cùng tiến vào nơi truyền thừa, còn mạnh mẽ hãm hại Thần Nông Thị tộc cùng với các thế lực còn lại một lần, dẫn đến đám người kia chém giết lẫn nhau ở trên tế đàn.
Từ Khuyết cùng bọn Bạch Thải Linh hướng về phía trước thâm nhập, cuối cùng cũng đến chỗ lối vào mà đám tu sĩ kia nhắc tới.
Đây là một giao lộ có bảy cái phân nhánh, đám thiên tài kia bị lừa đi vào một con đường bên trái nhất, cũng chỉ có lối đi này là có đầy dấu giày, còn sáu lối đi khác, lại không nhìn ra có chút dấu vết cùng khí tức nào.
Từ Khuyết đứng ở bên ngoài, nhìn kỹ sáu lối đi còn lại, không khỏi nhíu mày.
Trực giác nói cho hắn, sáu lối đi này đều rất nguy hiểm, so với con đường bên trái nhất này càng làm cho người ta cảm thấy lưng phát lạnh, giống như là một khi bước vào, liền sẽ tao ngộ hủy diệt cực kỳ khủng bố.
Mà lối vào bên trái nhất này, cũng chính là nơi mà đám thiên tài kia bị lừa đi vào, ngược lại là nơi an toàn nhất trong số bảy giao lộ, tuy nói cũng có loại cảm giác khiến cho người ta bất an, nhưng cái cảm giác này còn lâu mới nghiêm trọng bằng sáu con đường khác.
Mấu chốt nhất chính là, bên trong lối đi này còn để lại khí tức của Husky và Đoạn Cửu Đức, còn sáu lối đi khác lại không có.
- Xem ra lối đi này có gì đó quái lạ.
Con ngươi của Từ Khuyết hơi nheo lại.
Hắn có thể xác định, Husky và Đoạn Cửu Đức thật sự là đi vào từ lối đi này, chỉ có điều sau khi đi vào, hai con hàng này có thể có thể sử dụng một loại pháp môn nào đó hoặc là tiến vào bên trong một con đường nhánh bị ẩn giấu đi nào đó, mới không bị truyền tống đến tế đài, mà trực tiếp đến bờ bên kia tế đài, ở nơi đó ăn lẩu xem cuộc vui.
- Từ lão, ngài muốn tiếp tục theo con đường này đi vào sao?
Lúc này, Bạch Thải Linh đi lên phía trước, nhìn Từ Khuyết hỏi.
Nàng cũng đã nhìn ra, có thể đi cũng đúng là con đường này, sáu lối đi khác tồn tại sự nguy hiểm rất lớn, ngay lập tức có thể diệt sạch toàn bộ các nàng, cũng còn không bằng tiếp tục đi theo con đường mà người khác đã đi qua.
Nhưng tựa hồ con đường này cũng không dễ đi, nếu như không biết phương pháp, cũng sẽ giống như đám Y Trọng kia, bị đưa lên tế đài, tiếp theo sẽ không hiểu ra sao tham dự chiến đấu, không chết không thôi.
Đương nhiên, các nàng cũng có ưu thế.
Một khi tiến vào, Husky nhận ra các nàng, sẽ xuất thủ cứu giúp, đưa các nàng ra.
- Liền đi theo lối này đi, vừa nãy vài tên tu sĩ kia đã nói, sau khi truyền tống vào cũng sẽ không lập tức xuất hiện ở trên chiến trường, chỉ ở biên giới tế đài, nhưng vẫn phải chịu sự ảnh hưởng của lệ khí, vì thế nếu như các ngươi không có cách nào có thể ngăn cản lệ khí nhập thể, lão phu đề nghị các ngươi không nên đồng thời đi vào.
Từ Khuyết từ tốn nói, rất có một loại phong độ thâm tàng bất lộ của ẩn sĩ cao nhân.
Chuyện này cùng cảnh giới thực lực bây giờ và vẻ ngoài bệnh hoạn của hắn, thực sự có chút trái bình thường, vì thế ở trong ánh mắt của mọi người Dao Trì, lời nói này của Từ Khuyết có chút hơi chói tai.
Tôn kính thì tôn kính, nhưng chênh lệch trong thực lực của mọi người vẫn không thể lơ là. Ngươi chỉ là một người bệnh có tu vi Bán Tiên cảnh cũng dám đi vào, lại khuyên những Địa Tiên cảnh Thiên Tiên cảnh cùng với Kim Tiên cảnh chúng ta chớ đi vào, chuyện này không khỏi cũng quá khôi hài đi.
Huống chi chống đối lệ khí nhập thể cũng không khó, chỉ cần biết trước, có thêm phòng bị, trên căn bản là có thể bảo đảm bình yên vô sự.
Đông đảo nữ đệ tử Dao Trì đều khẽ lắc đầu nở nụ cười, xuất phát từ tôn kính đối với việc Từ Khuyết có thể thức tỉnh vườn Bàn Đào, các nàng cũng không nói gì, chỉ có thể giả bộ như vừa nãy Từ Khuyết không nói gì vậy.
Bạch Thải Linh cũng cười khổ một cái, làm một cái tư thế mời:
- Từ lão, vậy chúng ta đồng thời đi vào thôi.
- Được rồi.
Từ Khuyết gật đầu, cất bước mà ra.
Bạch Thải Linh cũng cùng hắn sóng vai mà đi, mấy vị hộ đạo giả Kim Tiên cảnh đỉnh phong theo sát phía sau, mười mấy đệ tử Địa Tiên cảnh cùng Thiên Tiên cảnh của Dao Trì, sắc mặt ngưng lại, duy trì cảnh giác cao nhất đi theo.
Nhưng mà khi mọi người vừa bước vào trong con đường, trước mặt liền có một trận gió lạnh lẽo thổi tới, trong không khí lẫn lộn mùi máu tanh, có mới mẻ, cũng có cổ lão.
Ầm!
Đột nhiên, mặt đất dưới chân mọi người chấn động, một luồng lực hút to lớn từ bốn phương tám hướng bao phủ tới, hoàn toàn bao phủ đem đoàn người Từ Khuyết, cuốn vào hư không, trong nháy mắt biến mất ở trong đường hầm.
- Đậu xanh!
Trước lúc Từ Khuyết bị truyền tống một giây, không khỏi thầm mắng một tiếng.
Lúc này hắn mới hiểu được, cả bốn vách tường của lối đi này đều là một phần của Truyền Tống Trận, cũng không tồn tại con đường phân nhánh nào.
Khẳng định là trên người Husky và Đoạn Cửu Đức đều có mang theo đồ vật tương tự như chìa khoá, thay đổi phương hướng Truyền Tống Trận, mới có thể nhảy qua tế đài, trực tiếp đến bờ bên kia.
Nhưng mà chuyện phát hiện ra chân tướng ấy cũng không có tác dụng gì, sau khi bóng đen trước mắt lóe lên một cái rồi biến mất, tầm nhìn của mọi người rất nhanh đã khôi phục bình thường, thân ở biên giới một mảnh tế đài to lớn.
Phóng tầm mắt nhìn tới, chính giữa tế đàn có mấy chục bóng người đang giao chiến, đánh nhau túi bụi, pháp quyết đan chéo liên miên, ánh sáng hừng hực, cả tòa tế đài đều đang nổ vang run rẩy.
Vết máu tung khắp mặt đất, mấy chục bộ thi thể liểng xiểng nằm trong vũng máu, nhìn qua vô cùng khốc liệt.
- Nguy rồi, bọn Husky đã rời đi rồi!
Lúc này, sắc mặt của Bạch Thải Linh khẽ thay đổi, thấp giọng nói.
Từ Khuyết nghe thấy vậy, lúc này mới hướng bờ bên kia tế đài nhìn lại, nơi đó chỉ còn lại một đống đồ ăn thừa cùng mấy cái bát, nhưng không thấy bóng dáng của Husky và Đoạn Cửu Đức đâu, hiển nhiên là bọn họ đã rời đi.
Đây đối với mọi người mà nói, cũng không phải là một tin tức tốt.
Nguyên bản các nàng còn dự định sau khi đi vào, nói Husky ra tay mang các nàng tới, ai ngờ Husky và Đoạn Cửu Đức đều đã đi rồi, tình cảnh bây giờ của các nàng, đều giống như của đám thiên tài đang hỗn chiến bên trong kia.
Nếu các nàng có thể ngăn cản được lệ khí, sẽ không rơi vào điên cuồng đi tìm những người khác tranh đấu, nhưng sẽ không thể ngăn cản những người bị lệ khí nhập thể xông tới tìm các nàng phiền phức.
- Hả? Không đúng, lệ khí ở chỗ này sao lại mạnh mẽ như thế, ta có loại cảm giác không chống đỡ được.
Đột nhiên, một nữ đệ tử tỏ vẻ kinh sợ hô lên.
Có vài tên tu sĩ đã nhắc nhở lúc trước, lúc các nàng đi vào đã làm tốt phòng bị, thậm chí còn có đệ tử lấy ra pháp khí hộ thể, nhưng sau khi đến trên tế đàn, các nàng vẫn cảm thấy trong cơ thể đang xao động, có một ít lệ khí vẫn chui vào trong cơ thể của các nàng.
- Nơi đây không đúng.
Sắc mặt của một tên hộ đạo giả Kim Tiên cảnh cũng ngưng lại, trầm giọng nói.
Hiển nhiên, cường đại như Kim Tiên cảnh, cũng không có cách nào tránh khỏi bị lệ khí ở chỗ này tập kích nhập thể.
Dù cho bây giờ chút lệ khí ấy vẫn không ảnh hưởng tới lý trí của bọn họ, nhưng đó chỉ là chuyện sớm hay muộn, nếu như tiếp tục ở lại chỗ này, lệ khí trong cơ thể cũng sẽ từ từ trở nên nhiều, đến cuối cùng nhất định sẽ khiến bọn họ rơi vào trạng thái táo bạo, khó có thể tự kiềm chế.
- Thật không hổ là cổ chiến trường, những lệ khí này đến từ sợi tàn hồn của Thần Linh kia, sau khi tàn hồn bị xé nát, lệ khí trước khi chết của y cũng bị tản mát ra, rất khó ngăn cản được.
Lúc này, con ngươi của Từ Khuyết híp lại, từ tốn nói.
Cái tên Thần Linh Cổ Chiến Trường này cũng không phải là tùy tiện gọi, chỗ này sở dĩ trở thành chiến trường, cũng là bởi vì có Thần Linh từng tử chiến ở đây, mỗi một Thần Linh đều chết ở bên trong đại chiến, lệ khí tự nhiên rất cuồng bạo, cảnh giới Kim Tiên cảnh há có thể ngăn cản được?
- Từ lão, ngài lùi lại trước đi, đừng đứng quá gần.
Bạch Thải Linh mở miệng nói, biểu hiện cực kỳ nghiêm túc.
Nàng đã rõ ràng tình thế rất nghiêm trọng, thừa dịp bây giờ còn duy trì được lý trí, chỉ có thể để cho Từ Khuyết lùi về tới vùng biên giới, để tránh khỏi bị liên luỵ tiến vào bên trong chiến đấu, nhưng nàng cũng rõ ràng, làm như thế có chút vẽ rắn thêm chân, làm chuyện thừa thải.
Thực lực của vị Từ lão này là yếu nhất bên trong các nàng, muốn nói ai dễ rơi vào trạng thái táo bạo nhất, cũng chỉ có thể là vị Từ lão này thôi.
Vì thế ý tứ của Bạch Thải Linh khi để hắn lùi về phía sau, kỳ thực cũng có chút muốn cho hắn tận lực tránh xa phía bên mình, bằng không một khi hắn mất đi lý trí, ra tay với người Dao Trì, Dao Trì cũng không thể không hoàn thủ, đến lúc đó liền thật sự là khó khăn.
- Yên tâm đi, chút lệ khí ấy, lão phu còn không để vào mắt.
Nhưng mà lúc này, Từ Khuyết lại khẽ mỉm cười, nhẹ như mây gió nói.
Lúc này mọi người đều cả kinh, sau khi điều tra trạng thái của Từ Khuyết, đều trợn to mắt, khó có thể tin.
- Chuyện này. . . làm sao có thể?
- Từ lão có thể chống lại tất cả lệ khí!
- Từ lão, ngươi. . . ngươi là làm như thế nào thế? Vì sao sau khi lệ khí này đến bên cạnh ngươi, đều chủ động tránh ra?
Lúc này vài tên đệ tử Dao Trì kinh hô.
Bạch Thải Linh cùng mấy vị hộ đạo giả Kim Tiên cảnh cũng kinh ngạc nhìn Từ Khuyết, vô cùng nghi hoặc với loại hiện tượng này, quá không hợp hợp lẽ thường, một ông lão Bán Tiên cảnh ốm bệnh, lại có thể khiến cho lệ khí chủ động tránh ra.
- Ha ha!
Lúc này, Từ Khuyết nhẹ nhàng nở nụ cười, hai tay chắp sau lưng, góc 45 độ ngửa mặt nhìn lên nhìn trời, sắc mặt hiền hoà, cười nhạt nói:
- Lệ khí có thể ảnh hưởng tới các ngươi, là bởi vì trong lòng các ngươi có ma, không tinh khiết, nếu như các ngươi có thể ôn hòa giống như lão phu vậy, trong lòng không có bất kỳ ma chướng nào, vậy lệ khí sẽ mất đi tác dụng.
Trong lòng không có bất kỳ ma chướng nào?
Làm sao có thể?
Dù cho là Thần Linh, cũng không thể nào làm được chuyện trong lòng không có ma chướng, thậm chí chân phật của Phật Môn, tu chính là lục căn thanh tịnh, nhưng ai cũng đều rõ ràng, lục thức không thể triệt triệt để để thanh tịnh, chỉ cần còn có một tia tỳ vết, cuối cũng cũng sẽ bị lệ khí ảnh hưởng.
Vị Từ lão này có thể ôn hòa như vậy, chẳng lẽ là một vị thánh nhân?
- Lão phu từ nhỏ đã giáo dục Từ Khuyết, tương lai phải làm người giống như lão phu vậy, không hề có ma chướng, không tranh với đời, như một đóa thanh liên mộc lên từ nước bùn mà không nhiễm bùn, nhưng đáng tiếc, người tay cầm nhật nguyệt hái sao trời, thế gian vô ngã như vậy, muốn làm được chuyện ra từ nước bùn mà không nhiễm như lão phu, xác thực là quá khó, vì thế các ngươi cũng không nên khổ sở, tiếp tục cố gắng đi.
Lúc này, khắp khuôn mặt của Từ Khuyết đều là vẻ cao thâm khó dò, an ủi mọi người.
Không đúng, chuyện này không thể nào, lúc trước Y Trọng bị Từ Khuyết phụ thể, vị Từ lão này còn biểu hiện táo bạo như vậy, ra tay đánh Y Trọng một trận đây, người như thế làm sao có khả năng không có ma chướng?
- Ồ!
Lúc này, Bạch Thải Linh tựa hồ đã phát hiện ra cái gì, con ngươi đột nhiên nhìn về phía ngực Từ Khuyết, mỉm cười nói:
- Từ lão, mười cái vòng Phật châu trên ngực ngài cùng với mấy cái dây chuyền mặt Phật kia, có thể cho ta mượn xem một chút được không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận