Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1385: Ta Sai Rồi

Ầm!
Linh khí ở tứ phương bị vét sạch, biến thành hàng ngàn hàng vạn chuôi lợi kiếm, huy mang hừng hực, trôi nổi phía sau Mạc Quân Thần.
Y nhẹ phất tay, lợi kiếm phía sau đều hơi động theo, mũi kiếm nhắm thẳng về phía trước, sau một cái vung tay, lợi kiếm dày đặc như mưa rào, từng sợi lưu quang đầy màu sắc bắn nhanh ra, như vạn tiễn xuyên qua đám cường giả Hải tộc ở phía trước.
Thực lực Kim Tiên cảnh đỉnh phong, ở tứ đại châu không chịu bất kỳ áp chế nào, đám cường giả Hải tộc bất kể là Hợp Thể kỳ hay Độ Kiếp kỳ, lúc này tất cả đều trở thành giun dế, căn bản không có cách chống đối với một pháp quyết tiện tay của Mạc Quân Thần, ầm ầm tắt thở, bị giết chết rơi xuống đất.
- Chuyện này. . . làm sao có khả năng?
- Không, không thể, Nhân tộc làm sao lại có cường giả như thế!
- Đây là tồn tại đồng cấp với vị đại nhân kia trong tộc ta!
- Lui lại, mau bỏ đi!
- A. . .
Trong khoảnh khắc, đám quân tiên phong Hải tộc phía sau đều bị dọa đến vô cùng sợ hãi, tiếng thét chói tai cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên, rồi nhanh chóng bỏ chạy ra bốn phía.
Nhưng tốc độ của bọn họ có nhanh hơn nữa, cũng không thể nhanh hơn đạo pháp của Mạc Quân Thần, chỉ trong chốc lát, lần lượt từng tên cường giả Hải tộc bị thu lấy tính mạng.
- Móa, Mạc hộ pháp trang bức thật giỏi!
Husky trừng lớn mắt.
- Trang bức quá giỏi!
Đoạn Cửu Đức một mặt không cam lòng.
- Bỏ đi, Đoạn lão sư, đều là người mình mà, cuối cũng cũng phải để Mạc hộ pháp có cơ hội biểu hiện.
Husky ý vị sâu xa vỗ vỗ vai Đoạn Cửu Đức an ủi.
Mạc Quân Thần nghe thế thì ngây người:
- Ta trang bức cái gì?
Y chỉ tru diệt đám ngoại tộc xâm lấn mà thôi, làm sao lại khiến Đoạn Cửu Đức tức giận rồi?
- Không có gì, Mạc hộ pháp, ngươi làm được rất đẹp, bản thần tôn cũng chỉ thưởng thức ngươi, bởi vì ngươi trang bức không giống người khác, ngươi trang bức rất vừa vặn, ướt át, có co dãn có chiều sâu, không quá phận không kiêu căng.
Husky tỏ vẻ cao nhân, đưa ra lời bình.
Từ Khuyết cũng khẽ gật đầu, nhìn Mạc Quân Thần nói:
- Husky lão sư nói không sai, thế nhưng Mạc hộ pháp à, tuy ngươi trang bức rất vừa vặn, gần như hoàn mỹ, nhưng vẫn thiếu chút giản dị, khiến quần chúng có chút khó có thể tiếp cận, nếu như có thể giản dị hơn chút, rất nhanh ngươi sẽ có thể tiếp cận ta, ta hi vọng tương lai có thể ở trên sàn nhảy trận chung kết bức vương nhìn thấy ngươi, vì thế, ta cho ngươi một like!
- Bản thần tôn cũng like.
Husky giơ ngón tay cái lên.
Đoạn Cửu Đức tuy không thích, lắc lắc đầu:
- Tuy rằng ngươi đã được hai phiếu thông qua, nhưng lão đầu ta vẫn muốn cho phiếu no.
- ? ? ?
Mạc Quân Thần nghe mà ngơ ngác ngây ngốc, đầu óc mơ hồ, bản tọa đến cùng đã làm gì sai?
Ba người các ngươi đến cùng là đang nói cái gì thế?
- A. . .
Cùng lúc đó, lươn vàng trong tay Husky đột nhiên rít lên một tiếng.
Nó từ trong khiếp sợ vạn phần phản ứng lại, hét lên một tiếng từ tâm linh:
- Không, không thể, Nhân tộc các ngươi. . . tại sao có thể có nhân vật mạnh mẽ như vị đại nhân kia của bộ tộc ta? Vị đại nhân kia trong tộc ta đã ngủ say mấy chục ngàn năm mới thức tỉnh, Nhân tộc các ngươi làm sao có khả năng làm được?
- Ô, xem ra đại nhân nhà bọn chúng cũng là Kim Tiên cảnh.
Từ Khuyết nhất thời nở nụ cười, nếu như chỉ là Kim Tiên cảnh, vậy còn không cần quá sợ.
Nhưng vấn đề là nếu y chỉ là Kim Tiên cảnh, làm sao có khả năng uy hiếp đến tính mạng Hiên Viên Uyển Dung?
Chuyện này tựa hồ không còn gì để nói, trừ phi là bản thân Hiên Viên Uyển Dung xuất hiện nguy cơ, sau đó bị Hải tộc Kim Tiên cảnh kia đánh lén?
Từ Khuyết suy đoán đến đây, khẽ lắc đầu một cái, muốn biết chân tướng, vẫn cần tự mình tiến vào Táng Tiên Cốc nhìn một chút, bây giờ lá bài lớn nhất của hắn chính là hai hồn phách này, cùng với hệ thống sắp có thể thăng cấp.
Trước mắt hắn lo lắng nhất, vẫn là một số đại địch núp trong bóng tối, dù sao lúc trước Hiên Viên Uyển Dung đã tiết lộ ra một số tin tức, cường giả ngủ say ở tứ đại châu, không chỉ có một mình nàng.
Vèo!
Lúc này, mấy chục đường hầm hư không màu đen trên không trung truyền đến mấy tiếng xé gió.
Ngay sau đó một cự xà thân thể to lớn từ bên trong thoát ra, tám đầu rắn phun ra luốt vào cái lưỡi, anh tư hùng vĩ, giống như một thượng cổ Yêu thú, khí thế mạnh mẽ.
Ở sau lưng nó có mấy chục bóng người Nhân tộc xuất hiện, chen chúc mà ra, mỗi người đều mặc trường bào màu đen, trên ngực thêu ba chữ "Tạc Thiên Bang" màu đỏ, cực kỳ tiêu sái và bá khí.
- Hải tộc chết tiệt, có giỏi thì đừng chạy, bản tọa giết chết các ngươi!
Sau khi Bát Đầu Xà lao ra , phun ra một câu thô tục, rất thô bạo.
Nhưng rất nhanh, nó sững sờ ở không trung, bốn phía còn chưa tản đi hương vị hải sản và mùi máu tanh, tình cảnh này rõ ràng nói cho nó biết, đám quân tiên phong Hải tộc đã bị diệt toàn quân, mà mấy bóng người trên mặt đất đứng, lại thu hút sự chú ý của nó.
Nó quét mắt qua, tám đầu rắn cương cố tại chỗ, khiếp sợ nhìn đoàn người Từ Khuyết.
- Cẩu ca!
Trong khoảnh khắc, tám cái miệng trăm miệng một lời thê thảm truyền ra, vang vọng tứ phương.
Tiếng kêu như tan nát cõi lòng, tràn ngập tưởng niệm cùng kích động, còn có oan ức.
- Tiểu đệ!
Husky cũng hô to một tiếng, mở ra cánh tay.
Bát Đầu Xà từ trên trời giáng xuống, hóa thành một cái bóng mờ bắn về phía Husky, làm dáng muốn giẫm trên đầu nó.
Husky biến sắc tại chỗ:
- Đậu, ngươi trước tiên biến về Teddy cho bản thần tôn.
- y. . .
Bát Đầu Xà lúc này mới phản ứng lại, mình đã không còn là thân thể Teddy tiểu cẩu lúc trước, vội dừng lại trên không trung, tám mặt cười gượng.
Cùng lúc đó, mọi người phía sau nó phương cùng đi ra, cũng phát hiện đám Husky và Đoạn Cửu Đức, lúc này cùng hò hét kêu lên:
- Tham kiến phó Bang chủ, tham kiến trưởng lão.
Sau đó, mọi người còn nhìn về phía Liễu Tĩnh Ngưng, cung kính hô:
- Bái kiến bang chủ phu nhân.
Gò má Liễu Tĩnh Ngưng đỏ lên, dù danh xưng này lúc trước có rất nhiều người hô qua, nhưng ở trước mặt Từ Khuyết bị gọi như vậy là lần thứ nhất.
Mấu chốt chính là, trong đám người kia, có không ít người là đệ tử Cực Nhạc Tông cùng trưởng lão năm đó, giờ khắc này đều mỉm cười nhìn nàng.
Chỉ có Từ Khuyết cùng Mạc Quân Thần, trực tiếp bị mọi người quên.
Mạc Quân Thần cũng thôi đi, dù sao mọi người chưa từng gặp y, mà giờ khắc này Từ Khuyết vẫn duy trì dáng vẻ ông lão bệnh tật, trông rất sống động, ngay cả khí tức cùng cảnh giới đều thay đổi, mọi người không nhận ra hắn, cũng là việc rất bình thường.
- Cẩu ca, khoảng thời gian này các ngươi đã đi đâu? Bản tọa nhớ các ngươi muốn chết. Đúng rồi, Khuyết ca đâu, Khuyết ca làm sao không có tới, lẽ nào. . . hắn chết rồi?
Lúc này, Bát Đầu Xà nhìn quanh đoàn người, không phát hiện Từ Khuyết, lập tức biến sắc, ngửa mặt lên trời kêu rên lên:
- Khuyết ca, ngươi chết thật thê thảm a! Bản tọa lúc trước đã đoán được, ngươi lớn lối như vậy, khẳng định sống không lâu, nhưng là không nghĩ tới ngươi lại đi nhanh như vậy, bản tọa đau lòng quá!
Ôi đậu xanh!
Từ Khuyết đen mặt lại, trừng lớn mắt.
Gia hỏa này muốn ăn đòn đi, cùng đạo đức với Husky chết bầm.
- A, Teddy à, mấy năm không gặp, ngươi lớn rồi.
Từ Khuyết một bước bước lên, cười híp mắt nhìn Bát Đầu Xà nói.
Bát Đầu Xà bị thanh âm này sợ hết hồn, vội nhìn về phía Từ Khuyết, có chút nghi ngờ không thôi:
- Ngươi. . . ngươi là ai?
Nó quan sát tỉ mỉ Từ Khuyết, thực sự không nhìn ra "lão nhân" này có thể liên hệ với Từ Khuyết, nhưng câu nói kia, bất kể là ngữ khí hay cảm giác khiến người ta sợ hãi, đều giống như Từ Khuyết.
- Ta? Ta là cha của Từ Khuyết.
Con ngươi Từ Khuyết híp lại, một mặt hiền lành, cười ha hả nói.
- Lớn mật, Khuyết ca làm gì có cha, ngươi là cha hắn, thì ta là ông nội hắn đây.
Bát Đầu Đại Xà cả người chấn động, thô bạo quát lên.
Lời này vừa ra, toàn trường trong nháy mắt rơi vào tĩnh mịch.
Husky và Đoạn Cửu Đức cũng không nhịn được trợn to hai mắt, giơ ngón tay cái lên với Bát Đầu Đại Xà.
- Trâu bò trâu bò!
Đoạn Cửu Đức kính nể.
- Trâu bò trâu bò!
Husky cảm khái.
Sắc mặt Từ Khuyết đã đen tới mức không thể đen hơn, hắn hơi suy nghĩ, thu lại hiệu quả ngụy trang khôi lỗi trên người, huy mang hừng hực trong nháy mắt từ trên người hắn chợt lóe lên, khuôn mặt ôn văn nhĩ nhã, thiếu niên tuấn lãng, từ bên trong huy mang hiện ra.
- A, tiểu Teddy, lá gan ngươi đã lớn như thế sao? Gần đây ta còn muốn uống rượu rắn đây.
"Ầm!"
Bát Đầu Đại Xà ngã quỵ ở mặt đất tại chỗ, khóc không ra nước mắt, hô lớn:
- Gia gia, ta sai rồi!
Gần như cùng lúc đó, đám người phía sau Bát Đầu Xà cũng ngẩn ra, sau dó tỏ vẻ mừng như điên, tràn ngập kính nể, nhìn Từ Khuyết, cùng kêu lên hò hét:
- Tham kiến bang chủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận