Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 537: Người Cung Gia Đến

Tẩm cung của Nữ Đế, đây không phải lần đầu tiên Từ Khuyết đến.
Nhưng hắn lại không phát hiện ra Cổ Truyền Tống Trận gì, là do Nữ Đế nhắc qua với hắn trong thư, trong tẩm cung có một gian mật thất, bên trong cất giấu Cổ Truyền Tống Trận, có thể đi về Đông Hoang đại lục.
Cổ Truyền Tống Trận này có lịch sử còn xa xưa hơn hoàng cung, nói đúng hơn là cả hoàng cung dựng ở, chỉ là vì che giấu Cổ Truyền Tống Trận này, vì muốn chiếm làm của riêng.
Đây coi như là một bí mật động trời, nhưng Nữ Đế vẫn báo cho Từ Khuyết biết, hiển nhiên là nàng rất tín nhiệm hắn.
Cơ quan mật thất giấu trên một giá sách không đáng chú ý trong tẩm cung, nhẹ nhàng chạm một cái, trong nháy mắt giá sách đã tách ra, bên ngoài tẩm cung vậy đột nhiên "Ầm" một tiếng vang trầm, bị trận pháp bao phủ, ngăn cách động tĩnh với bên ngoài.
Từ Khuyết và Husky không chần chờ gì mà bước vào mật thất.
Ở trong mật thất trống trải, trên đất chỉ có một khối Linh Thạch to lớn hình tròn, như một nấc thang, trên mặt khắc đầy trận văn kỳ lạ, lộ ra một loại khí tức xưa cũ thần bí.
- Đây chính là Cổ Truyền Tống Trận?
Từ Khuyết hơi kinh ngạc, vốn tưởng rằng sẽ là một trận pháp to lớn phức tạp, không nghĩ tới lại đơn giản như vậy, chỉ một khối Linh Thạch to lớn hình tròn.
So với Truyền Tống Trận phổ thông thì cái này còn đơn giản hơn, thậm chí chỉ tương đương với trận văn khắc trên mặt đất trong Hoàng Lăng Hỏa Nguyên Quốc, chỉ có điều loại trận văn kia chỉ có thể dùng một lần, sau đó lại phải bổ sung trận văn.
Mà loại Cổ Truyền Tống Trận này lại khắc trận văn vào Linh Thạch, đây chính là vĩnh hằng, chỉ cần dùng Linh Thạch để khởi động, nhưng tiêu hao Linh Thạch cũng rất lớn, nhất định phải dùng cực phẩm Linh Thạch mới có thể chống đỡ Truyền Tống Trận vận chuyển, người bình thường thật sự không có cách nào dùng được.
- Ồ? Không đúng, tại sao lại có cảm giác Truyền Tống Trận này nhìn quen mắt như thế, thật giống như thứ bản thần tôn dựng lúc còn trẻ.
Lúc này, Husky đột nhiên ồ một tiếng, quan sát toà Truyền Tống Trận kia.
Từ Khuyết nhất thời sợ hết hồn, nếu như trận pháp này là do Husky làm, vậy con hàng này thật sự là quái vật sống mấy vạn năm?
- Ài, nhớ không rõ, cảm giác giống như bản thần tôn dựng, nhưng chỉ là cảm giác, không nhớ nổi tình huống cụ thể.
Husky tỏ vẻ nghi hoặc, không giống như là đang chém gió.
Từ Khuyết giữ yên lặng, trên người Husky có quá nhiều bí mật, động một chút là mất trí nhớ, thân thể thì mạnh đến đáng sợ, thực sự nhìn không thấu.
- Không nhớ được thì đừng cố nghĩ, nếu đã tìm được trận pháp, vậy chúng ta ra ngoài chuẩn bị một chút, thuận tiện thông báo cho ba ngàn Tuyết Thành quân quay về Tuyết Thành, sau đó đêm nay chúng ta sẽ lên đường đi Đông Hoang!
Từ Khuyết lạnh nhạt nói, cũng không nghĩ nhiều, hắn bây giờ tràn ngập chờ mong, đối với hoàn cảnh ở hải ngoại, cuối cũng cũng có cơ hội để đi cảm thụ một chút.
...
Cùng lúc đó, ở ngoài Tuyết Thành.
Hư không khẽ vặn vẹo rồi mấy bóng người đột nhiên xuất hiện.
Vẻ mặt đám người lãnh đạm, lông mày khẽ nhíu, mang theo một chút ghét bỏ và cao ngạo, đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Một nam tử tương đối trẻ tuổi có tu vi Anh Biến kỳ, lãnh đạm nói:
- Trước đây đã sớm nghe Thượng Võ nói, linh khí ở Ngũ Hành Sơn không sánh được với Đông Hoang, bây giờ thấy quả thật là thiếu thốn đến đáng thương, loại thâm sơn cùng cốc này, thật sự khiến người ta thất vọng.
- Tam thiếu gia nói đúng, nơi đây thật sự không thích hợp tu luyện, hơn nữa còn phong ấn thực lực chúng ta, chúng ta vẫn nên mau mau làm xong mọi chuyện rồi nhanh chóng về Đông Hoang đi!
Một lão giả Anh Biến kỳ nở một nụ cười hiền hoà, thấp giọng nói ra.
Người thanh niên trẻ khẽ gật đầu, rồi cất bước đi về phía Tuyết Thành.
Trong một thời gian ngắn, khí thế đáng sợ trên người mấy người này trong nháy mắt bao phủ khắp thành.
Dù sao cũng là cường giả Anh Biến kỳ, khi không ẩn dấu khí tức thì đi tới chỗ nào cũng đều là một loại áp bức mạnh mẽ.
Người Tuyết Thành lập tức bị kinh động, nhưng vẻ mặt Thượng Võ lại tươi cười hớn hở, vô cùng mừng rỡ lao ra nghênh tiếp.
- Biểu ca, các ngươi cuối cùng đã đến rồi.
Gã tiếp đón người thanh niên trẻ tuồi kia, mừng rỡ hô.
Người thanh niên trẻ cũng cười nhạt:
- Trong nhà thu được thư ngươi gửi, liền lập tức phái người đến đây. Trước đây ngươi ở Cung gia, luôn nói chỗ này không tốt nhưng lại muốn trở về, vì thế ta cũng thuận tiện tới xem nơi này t đến cùng có cái gì tốt, không ngờ cũng tạm được.
- Biểu ca, ngươi đừng chế nhạo tiểu đệ, tiểu đệ chỉ là nhớ người, chứ không nhớ địa phương chết tiệt này, qua mấy năm thành thân, ta sẽ cùng Hải Đường chuyển tới Cung gia.
Thượng Võ cười khổ nói.
Thanh niên trẻ gật gù:
- Hừm, trước tiên nói một chút về chính sự đi, trong thư ngươi nói có một người tên là Gia Cát Lượng muốn tấn công Đan Dương Phái? Bọn họ đâu?
- Híc, Biểu ca, Gia Cát Lượng này vô cùng giả dối, biết ta báo cho việc này các ngươi, ngày hôm qua hắn đã vội vã trốn về Hoàng thành. Nhưng cha ta đã bị hắn làm mê muội, đến giờ còn tưởng rằng Gia Cát Lượng là người tốt, không biết ngài ấy đang dẫn sói vào nhà.
Thượng Võ lắc đầu nói.
Người thanh niên trẻ nhất thời cau mày:
- Nói như vậy, chúng ta lại phải đến Hoàng thành một chuyến?
- Hừm, nhưng cha ta nhất định sẽ ngăn cản, bởi vì bây giờ ông ấy không nghe lời khuyên của ta, hoàn toàn bị mê muội rồi!
Thượng Võ khổ não nói.
- Chuyện nãy cũng không tính là gì, trong lòng ta nắm chắc, chờ lát nữa bất luận ta nói cái gì, ngươi đều không được mở miệng. Nói chung người nào dám to gan bắt nạt ngươi, vậy thì chính là bắt nạt Cung gia ta, bất luận hắn có phải có ác ý đối với Đan Dương Phái hay không, hắn cũng đã là người chết rồi! Lần này tới đây, ta nhất định sẽ thay ngươi xả giận!
Người thanh niên trẻ lạnh nhạt nói.
Lúc này, bên trong Tuyết Thành lại truyền tới một ít động tĩnh.
Sau đó Thượng Linh vội vội vàng vàng chạy ra, nhìn thấy người thanh niên trẻ thì vô cùng kinh ngạc.
- Tiểu Phong, tại sao các ngươi lại đến đây? Là trở về với mẹ ngươi sao?
Thượng Linh hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy người Cung gia.
Thanh niên trẻ tên là Cung Phong không hoảng không loạn cúi chào, cung kính nói:
- Xin chào cửu cửu, mẫu thân ta vẫn chưa đến đây. Lần này chúng ta đến nơi này, là thay Đan Dương Phái giải quyết nguy hiểm.
- Giải quyết nguy hiểm của Đan Dương Phái? Có ý gì?
Thượng Linh nhất thời ngẩn ra, ông ta còn không biết xảy ra chuyện gì.
Lúc này, Cung Phong nói lại chuyện Thượng Võ đưa thư đến Cung gia, nói ra từng chuyện.
Thượng Linh nghe xong, nhất thời giận tím mặt, trừng mắt về phía Thượng Võ nói:
- Ngươi nghịch tử này, quả thực là hồ đồ, dám truyền tin tức giả?
- Cha, đây không phải là tin tức giả! Ngài thật sự bị Gia Cát Lượng lừa, hắn mấy ngày nay đều ức hiếp hài nhi, thậm chí còn tuyên bố muốn cướp đi Hải Đường, cũng diệt cả nhà Đan Dương Phái chúng ta.
Thượng Võ lo lắng khuyên nhủ.
- Ngươi...
Thượng Linh nhất thời tức đến mức không nói thành lời.
Vốn tưởng rằng con trai của mình đã thay đổi, nhưng không ngờ y vẫn giống như trước đây, động một chút là dùng Cung gia đi ra ép ngươ giờ lại càng quá đáng, dám giả truyền tin tức, để Cung gia phái người từ ngàn dặm xa xôi chạy tới, một chuyến này cần tiêu hao bao nhiêu Linh Thạch.
- Cậu trước tiên đừng nổi giận, chuyện này giao cho ta đến xử lý đi, ngài tin tưởng ta, việc này ta sẽ điều tra rõ rồi mới quyết định, sẽ không tùy tiện ra tay.
Cung Phong hơi mỉm cười nói, cả người nhìn qua vô cùng lý trí mà bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận