Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 633: Hàn Oánh Mời

Con... giun?
Tất cả mọi người đột nhiên ngẩn ra, sau khi kịp phản ứng lại thì suýt chút nữa đã ngất đi.
Tên tiểu tử này nói tìm đầu giun bù đắp cho Đổng Căn Cơ, thật sự là quá thiếu đạo đức, đây không phải ám chỉ nơi đó của Đổng Căn Cơ bé sao?
Lại nói, chỗ kia nếu đã đứt đoạn, có thể tùy tiện tìm đầu giun là có thể bù được? Quả thực làm bừa!
- Gào, bản thần tôn không rảnh, trước tiên đi chữa cho người khác đã, chỗ kia của y sẽ đau một chút, chờ đến khi y mất cảm giác đau rồi, bản thần tôn lại ra tay cứu cũng được.
Husky kêu một tiếng, kiêu ngạo bước tới những người khác.
Giờ khắc này, mười chín người nằm trên đất đều cảm thấy ngờ vực, con chó này thật sự đến chữa thương sao? Tại sao họ đều có một linh cảm không lành?
- Chờ đã, trước tiên lão hủ cần triển khai một chiêu cấm khẩu quyết!
Nằm bên cạnh Đổng Căn Cơ, là lão giả Cung gia.
Ông ta lo lắng mình sẽ không nhịn được mà kêu thành tiếng, nên vội vàng bấm pháp quyết, phong bế lại tuyến thanh âm của mình.
- Quá yếu, một chút đau đớn cũng không chịu được, còn mặt mũi sống tiếp trên đời sao?
Từ Khuyết đứng xa xa lắc đầu nói.
Lão giả Cung gia thấy thế thì tức giận đến run người, nhưng lười đáp lại, sau khi triển khai cấm khẩu quyết, nhìn về phía Husky, khẽ gật đầu, ra hiệu nó có thể ra tay.
- Gào, đi ra đi, cứu cực vô địch giúp ta khỏe mạnh quyền!
Hai chân trước của Husky đột nhiên nâng cao lên, tựa như muốn triển khai thần thuật ghê gớm gì, sau đó đột nhiên hóa thành quyền ảnh, trực tiếp đánh xuống trên người lão giả Cung gia.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mấy tiếng ầm vang liên tiếp truyền đến, trên người lão giả Cung gia bắn máu tươi, đám người nhìn thấy thế đều cảm thấy đau hộ.
Nhưng lão giả Cung gia lại không hề phát ra một chút âm thanh nào, ông ta trợn to mắt, trong miệng phun máu, lúc này làm sao hắn không biết mình đã bị lừa rồi?
Vèo!
Ông ta nhanh chóng giơ tay, muốn bấm pháp quyết ngăn cản quyền ảnh của Husky.
Nhưng một chân của Husky đã tìm đến, trực tiếp đập lên gáy ông ta.
Bộp một tiếng, lão giả Cung gia chỉ thấy đầu váng mắt hoa, trên mặt be bét máu thịt, thần trí suýt chút nữa đã không còn tỉnh táo.
Ông ta vô cùng khiếp sợ, đây là loại chó gì? Tại sao lại có thân thể cường đại đến như thế.
Trên thực tế thân thể Husky sâu không lường được, dù nó không thể dùng pháp quyết, nhưng nắm đấm so với Từ Khuyết còn cứng hơn, nếu không phải nó không có đạo uẩn, một quyền đánh nát một cường giả Luyện Hư kỳ cũng không phải là vấn đề.
- Dừng tay, ngươi dám trêu chọc chúng ta?
Lúc này, một cường giả khác của Cung gia đã kịp phản ứng lại, nổi giận nói.
Lão giả Cung gia mặc dù không thể nói chuyện, nhưng vẫn có thể truyền âm, cường giả này vừa nhận được truyền âm, lập tức nhìn về phía Husky, muốn giết chết Husky.
- Gào, bản thần tôn không cứu nữa.
Husky vô cùng sợ hãi, vội vàng chạy đến cạnh Từ Khuyết trốn.
Từ Khuyết đã sớm chuẩn bị, lấy ra một đóa tam sắc hỏa liên, nâng trong lòng bàn tay, cười nói:
- Ta chính là đang trêu các ngươi, hiện tại mới phản ứng lại, các ngươi có phải là quá ngu xuẩn hay không?
- Ngươi muốn chết!
Tên cường giả của Cung gia kia vô cùng tức giận, trực tiếp bấm pháp quyết, muốn giết Từ Khuyết.
Nếu Từ Khuyết đã không muốn chữa thương cho bọn họ, bọn họ cũng không cần kiêng kỵ.
- Muốn chết chính là ngươi.
Từ Khuyết cười lạnh, vứt ra một đóa Hỏa Liên, đồng thời chắp tay hành lễ, nhanh nhẹn bấm thủ ấn, ngưng tụ một Thiên Lôi Ấn to lớn, trôi nổi trên đỉnh đầu.
Ầm!
Hỏa Liên trực tiếp đánh vào trên người cường giả Cung gia kia, cho dù không hề ẩn chứa bất kỳ chút đạo uẩn nào, nhưng lực nổ to lớn vẫn đánh bay tên cường giả Luyện Hư kỳ của Cung gia kia.
Sau một khắc, Thiên Lôi Ấn giáng xuống, giống như một ngọn núi lớn, đập xuống mấy chục cường giả Luyện Hư kỳ còn lại.
- Mau lui lại!
Mọi người cả kinh, vội vàng lui lại.
Bọn họ hiểu rõ, Từ Khuyết không có đạo uẩn nên không giết chết được bọn họ, nhưng những pháp quyết này vẫn có thể khiến bọn họ bị thương nặng hơn.
Mà khi bọn họ tới gần Từ Khuyết, Từ Khuyết có thể lợi dụng phù lục để chạy trốn trong nháy mắt, căn bản là không đánh được hắn, như vậy bọn họ quá chịu thiệt rồi.
- Dừng tay!
Khương gia đại trưởng lão Khương Ngọc Thụ đột nhiên mở miệng, quát bảo mọi người ngưng lại, đồng thời quát Từ Khuyết ngưng lại, để hắn ngừng tay.
Khương Ngọc Thụ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết, trầm giọng nói:
- Ngày hôm nay chúng ta tạm thời không tính toán với ngươi, nhưng từ nay về sau, ngươi sẽ trở thành địch nhân với toàn bộ Đông Hoang,
Ai cũng cứu không được ngươi!
- Ha ha, ta chưa từng biết sợ là cái gì! Còn chuyện các ngươi muốn trở thành kẻ địch với ta, sợ rằng các ngươi còn không đủ tư cách.
Từ Khuyết cười lạnh, căn bản không thèm để ý.
Hiện tại hắn chỉ muốn tìm phương pháp để có thể tiến vào Thanh Đồng Cổ Điện, lười dây dưa với đám người này.
- Chư vị, chúng ta sắp tiến vào Cổ Điện, không cần thiết lãng phí thời gian với tiểu súc sinh này! Hắn không có đạo uẩn, không khác gì phế nhân cả, muốn giết hắn thì sau này còn nhiều thời gian!
Khương Ngọc Thụ nhìn về phía những người còn lại, mở miệng nói.
Mọi người đều gật đầu đồng tình, không có ai ra tay với Từ Khuyết, bởi vì một khi dùng sát chiêu, tên tiểu tử này nhất định sẽ chạy.
Đến lúc đó không chỉ lãng phí chân nguyên, còn có khả năng bị tên tiểu tử này phản kích, khiến bản thân càng nhiều vết thương.
Lão giả Cung gia tức giận đến mức cả người run rảy, nhưng ông ta không mất đi lý trí, ngầm thừa nhận đề nghị của Khương Ngọc Thụ.
Chỉ có Đổng Căn Cơ bị tức đến muốn điên lên, sỉ nhục ngày hôm nay cả đời này y không thể rửa sạch.
- Vương Tư Thông, ta mặc kệ ngươi là Vương Tư Thông hay là Từ Khuyết, từ giờ trở đi chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Đổng Căn Cơ nằm trên đất gào thét.
- Được rồi được rồi, đồ thái giám chết bầm nhà ngươi, chỉ biết dọa dẫm, có giỏi thì lên mà đánh ta.
Từ Khuyết khoát tay nói, dáng vẻ hoàn toàn không đem lời Đổng Căn Cơ nói để trong lòng.
Nhưng mọi người ở đây đều biến sắc, Đổng Căn Cơ tuyên chiến không hề yếu hơn mấy thế lực lớn.
Người của Tiêu Diêu Lâu đều là thiên tài, rất nhiều người đầu muốn gia nhập, nếu Đổng Căn Cơ đề ra mấy tiêu chuẩn để nhập lâu làm giải thưởng, có lẽ thiên tài khắp thiên hạ đều sẽ điên cuồng lùng bắt Từ Khuyết, đến lúc đó Từ Khuyết sẽ thực sự không có đất dung thân rồi!
- Tiểu tử, rời khỏi nơi này đi, trước tiên đi theo ta.
Lúc này, Liễu Tĩnh Ngưng nhìn về phía Từ Khuyết, thấp giọng truyền Âm.
- Không được, ta phải mang Hồng Nhan ra.
Từ Khuyết lắc đầu, lên tiếng gọi hệ thống hỏi biện pháp cứu vớt.
Nhưng hệ thống chỉ đưa ra một phương pháp, mạnh mẽ phá trận, tiền đề là hắn có thể đạt đến Tiên Trận Sư cấp hai.
- Hiện tại lối vào đã biến mất, đừng nói là ngươi, cho dù những người này hợp lực cũng không có cách nào mở ra. Hơn nữa mấy ngày ở lại nơi này, không chỉ không thể làm được gì, ngược lại còn có thể gặp nguy hiểm.
Liễu Tĩnh Ngưng truyền âm khuyên.
Từ Khuyết trầm mặc, hắn cũng hiểu rõ, mình tiếp tục lưu lại, đúng là có lẽ không làm được cái gì.
Thế nhưng, nếu như mình đi rồi, thì thật sự sẽ không làm được gì.
Hiện tại Khương Hồng Nhan bị nhốt ở bên trong, không rõ sống chết, hắn căn bản không có tâm tư chạy ra ngoài trang bức, huống hồ muốn lên Tiên Trận Sư cấp hai, cần rất nhiều điểm trang bức, hắn phải trang bức tới ngày tháng năm nào chứ?
- Từ tiểu huynh đệ, ngươi muốn bù đắp đạo uẩn tiến vào Thanh Đồng Cổ Điện, có lẽ sư phụ ta có biện pháp giúp ngươi, nhưng ngươi phải cùng ta đi một chuyến đến Thiên Cơ Các.
Lúc này, một thanh âm thanh thúy dễ nghe đột nhiên vang lên bên tai Từ Khuyết.
Từ Khuyết lập tức quay đầu nhìn lại, chính là Hàn Oánh Thánh Nữ Thiên Cơ Các truyền âm cho hắn.
- Thiên Cơ Các? Một nơi chuyên đoán mệnh, có thể giúp ta bù đạo uẩn sao?
Từ Khuyết lạnh giọng hỏi.
Hắn không có hảo cảm với những thế lực lớn này, hệ thống không nhắc tới chuyện đạo uẩn nên hắn không quá tin tưởng những thế lực lớn này có biện pháp.
Hàn Oánh khẽ lắc đầu, hờ hững đáp:
- Ngươi sai rồi, Thiên Cơ Các một nhánh nhỏ, đại tông chân chính là thượng cổ Bổ Thiên Các, bên trong các có một pháp quyết Tiên Đế truyền thừa, tên là Bổ Thiên Thuật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận