Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1110: Không Chọc Nổi

Xèo!
Trên bầu trời, cùng với ánh kiếm lóe lên, một tên tu sĩ Nhân Tiên cảnh xông lên ở đằng trước nhất chỉ cảm thấy hoa mắt, tiếp đó cảm thấy thân thể của mình hình như trở nên cực kỳ mềm mại.
Tầm nhìn của y nhanh chóng xoay tròn, từ bầu trời đến mặt đất, lại từ mặt đất đến bầu trời, cho đến lúc y nhìn thấy một bộ thân thể không đầu đang lao ra mới đột nhiên kịp phản ứng lại, bộ thân thể không đầu kia hình như rất quen thuộc, sau đó bên tai mới truyền đến tiếng nổ vang rền quen thuộc của Phong Hỏa Luân của Từ Khuyết.
Ngay sau đó, mắt y tối sầm lại, đầu lâu triệt để rơi lên trên mặt đất, dập thành một vũng mãu, bị mặt đất nóng rực bốc hơi lên.
Cho đến chết, y đều không biết là mình chết như thế nào.
Nhưng vài tên tu sĩ Nhân Tiên cảnh khác lại nhìn thấy, người đồng bạn xông lên phía trước nhất bị Từ Khuyết dùng một kiếm chém chết.
Bọn họ căn bản là không bắt lấy được bóng người của Từ Khuyết, chỉ nhìn thấy con hàng này ngồi trên xe đẩy ôm cô nương, liền bay lên, sau đó trong một cái chớp mắt liền nhìn thấy một thanh đoạn kiếm chém xuống, đồng bạn liền chết rồi.
Tốc độ này, lực sát thương này, quả thực là muốn hù chết người.
- Mau, mau lui lại!
- Tên này căn bản không bị thương tích gì, chúng ta bị lừa rồi!
- Tiên sư nó, chạy mau!
Mấy người đột nhiên tỉnh táo lại, la lớn, đồng thời điên cuồng ngừng lại thân thể vốn đang xông về phía trước, muốn quay đầu chạy trốn.
Nhưng mà từng trận âm thanh phong hỏa lôi bạo đinh tai nhức óc, không ngừng vờn quanh bọn họ, chỉ nghe thấy âm thanh mà không thấy người, chuyện này càng khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi.
"Loạt xoạt!"
Rốt cục, kiếm thứ hai hạ xuống.
Lần này, hai tên tu sĩ Nhân Tiên cảnh ở rất gần, trực tiếp trước sau bị chém thành hai nửa, như diều đứt dây, từ trên không trung hình thành bốn đường pa-ra-bôn, phân biệt rơi xuống bốn phương hướng khác nhau.
- A!
Người cuối cùng còn lại đã triệt để bị dọa sợ, lớn tiếng kêu gào, liều mạng bỏ chạy về phía sau, thậm chí còn một chưởng vỗ lên trên bộ ngực của mình, phun ra một mảnh sương máu, không tiếc tiêu hao tuổi thọ quý giá, lấy phương pháp huyết độn chạy trốn.
Nhưng mà y nhanh hơn nữa cũng không có cách nào nhanh hơn Phong Hỏa Luân của Từ Khuyết, loại tốc độ có thể so với cường giả Địa Tiên cảnh này, tuyệt đối không phải là tu sĩ Nhân Tiên cảnh có thể sánh.
"Xèo!"
Bên trong một tiếng xé gió sắc bén, cuối cùng tên tu sĩ Nhân Tiên cảnh kia vẫn bị đoạn kiếm chém trúng, mạnh mẽ rơi xuống mặt đất, bị mặt đất đầy dung nham nóng rực hòa tan, máu tươi đều bốc hơi lên thành từng sợi linh lực, tiêu tan trên không trung.
Lúc này, bóng người của Từ Khuyết mới chậm rãi hiện ra ở trên không trung.
Tu sĩ của các thế lực lớn từ bốn phương tám hướng đang xông lại, giờ phút này đều đã ngừng lại, tỏ vẻ sợ hãi, trợn mắt ngoác mồm, tâm thần rung mạnh.
- Chuyện này. . . sao có thể?
- Vừa rồi khí tức của hắn rõ ràng đã cực kỳ suy yếu, làm sao chỉ trong chớp mắt lại trở nên cường đại như thế?
- Tên này tuyệt đối là bị thương nặng, hắn liền đứng đều không đứng lên nổi, cần phải ngồi ở trên một chiếc ghế.
- CMN, tiểu tử này cũng quá yêu nghiệt đi? Không đứng lên nổi còn có thể lấy một địch bốn? Hơn nữa còn là bốn Nhân Tiên cảnh sơ kỳ!
- Ta phục rồi, con hàng này ngồi ở trên ghế chém giết bốn tên tu sĩ Nhân Tiên cảnh, còn có thể dư tay ôm đại cô nương.
- Không trêu chọc nổi, không trêu chọc nổi!
- Đi mau, đi mau!
Lúc này, người của Đại Phương Hội cùng Đại Khí Minh đều quay đầu bỏ chạy.
Bọn họ đã từng thấy qua sức chiến đấu khủng bố của Từ Khuyết lúc đầu, phá huỷ toàn bộ Kiếm Lâu Các, kể cả đất đai trong phạm vi trăm dặm đều bị phá huỷ, thậm chí là Địa Tiên cảnh sơ kỳ Liễu Hóa Long đều thoi thóp, kéo dài hơi tàn nằm trên mặt đất.
Mà bây giờ dưới tình huống Từ Khuyết bị thương, thực lực vẫn còn kinh khủng như thế, còn ai dám trêu chọc hắn?
Nhưng mà nhìn mười mấy tên tu sĩ bốn phía vừa lập tức giải tán, Từ Khuyết âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn rõ ràng tình trạng của chính mình, dù cho là ở thời kì đỉnh phong, nhiều tu sĩ Nhân Tiên cảnh xông lên vây công hắn như vậy, bản thân hắn cũng khó có thể bảo đảm, huống chi bây giờ vẫn còn đang bị trọng thương, thậm chí còn phải bảo vệ cho Lam Tâm Nguyệt, ngoại trừ chạy trốn liền không có biện pháp nào khác.
Cũng may hắn biểu diễn ra thực lực cùng thủ đoạn đủ để mọi người kinh sợ, nhìn như hời hợt hung hăng tiêu diệt, kì thực là vận dụng đánh đổi to lớn, lấy toàn lực đi liều mạng.
Kết quả cũng đạt đến mong muốn của hắn, đám người ô hợp kia quả nhiên đã bị doạ lui.
"Phốc!"
Sau khi mọi người giải tán, trong miệng Từ Khuyết lập tức phun ra một vòi máu tươi, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
Bây giờ xem như là thương càng thêm thương, nguyên bản kinh mạch chưa ổn định lại, vào lúc này một lần nữa lại bị tổn hại, cũng may công năng khôi phục của hệ thống tiếp tục duy trì sức sống, không ngừng chữa trị bên trong, lúc này mới giúp cho Từ Khuyết miễn cưỡng ngồi trên xe lăn.
Nhưng Phong Hỏa Luân hắn không điều động được nữa, cần tiêu hao chân nguyên quá lớn, mấu chốt là kinh mạch của hắn còn chưa được chữa trị, làm sao có thể chống lại nhiều chân nguyên xung kích như vậy.
Vèo!
Lúc này, Từ Khuyết cũng thu hồi Phong Hỏa Luân, mượn dùng thần hồn đưa mình cùng Lam Tâm Nguyệt rơi xuống mặt đất.
Kết quả là lần rơi xuống này, chả biết may hay không lại rơi đúng lên trên người Liễu Hóa Long đang thoi thóp.
"Răng rắc!"
Dưới một tiếng vang giòn, xương sống vẫn tính là hoàn hảo duy nhất trên người Liễu Hóa Long đã bị gãy vỡ tại chỗ.
- A. . .
Liễu Hóa Long bị đau đến mức từ bên trong trạng thái hôn mê thức tỉnh lại, sau đó lại suýt nữa ngất đi, khí tức so với vừa nãy yếu ớt hơn vô số lần, gần như tử vong.
Y tức giận đến run cả người, lửa giận vô tận ở trong lòng bốc lên, hận không thể xé Từ Khuyết thành mảnh vỡ, nhưng đáng tiếc bây giờ ngay cả khí lực nói chuyện y đều không có.
- Hả? Thanh âm gì thế?
Lúc này, lông mày của Từ Khuyết nhíu lại, nhìn xung quanh một chút.
Lam Tâm Nguyệt lại không chú ý tới tiếng kêu đau đớn vừa nãy của Liễu Hóa Long, trực tiếp đỏ mặt từ trên người Từ Khuyết nhảy xuống, nhưng cũng thuận thế đưa tay ra, muốn đỡ lấy Từ Khuyết.
- Không cần đỡ, tự ta có thể đứng.
Từ Khuyết lúc này rướn cổ nói, thô bạo từ chối Lam Tâm Nguyệt, cầm đoạn kiếm hướng về mặt đất chống xuống, muốn chống đỡ lấy thân thể của mình từ trên xe lăn đứng lên.
Xoạt!
Đoạn kiếm vững vàng xuyên qua đầu Liễu Hóa Long, trực tiếp xuyên xuống, cả thân thể của Liễu Hóa Long co giật, triệt để khí tuyệt bỏ mình.
Cho đến một giây phút trước khi chết, y đều đang phun ra máu, con ngươi trợn tròn lên, không biết là do bị tức chết hay là bị chiêu kiếm này đâm chết, vẻ mặt uất ức đến nổ tung.
Đường đường một đời cường giả Địa Tiên cảnh, chủ nhân của Kiếm Lâu Các ở trên Thất Lạc Chi Địa, không chỉ là bị chết ở trên tay một tên tiểu tu sĩ Bán Tiên cảnh, mấu chốt là còn bị chết uất ức như vậy, âm thầm như vậy, quả thực là chết không nhắm mắt mà!
- A!
Lúc này, Lam Tâm Nguyệt rốt cục chú ý tới Liễu Hóa Long dưới chân Từ Khuyết, không khỏi bị sợ hết hồn.
- Làm sao? Ồ, đậu phộng!
Từ Khuyết sững sờ, cúi đầu nhìn, vừa vặn nhìn thấy Liễu Hóa Long bị một chiêu kiếm của mình xuyên qua đầu, cũng bị sợ hết hồn.
- Trời ơi, tên này thật là âm hiểm! Lại nhân cơ hội ẩn núp ở phía dưới chúng ta, chuẩn bị đánh lén, may mà kiếm này của ta có mắt, hung hăng phá tan âm mưu quỷ kế của y.
Từ Khuyết lập tức khoe khoang.
Khóe miệng của Lam Tâm Nguyệt lập tức co giật, mặc kệ là nhìn như thế nào, nàng cũng không tin Liễu Hóa Long đã ở vào thảm trạng như thế còn có thể bò ra đánh lén, hơn nữa vị trí này rõ ràng chính là địa phương mà Liễu Hóa Long nằm lúc đầu.
Chà chà, bị chết thật oan.
Lam Tâm Nguyệt lập tức nghĩ thông suốt nguyên cớ, không khỏi lắc lắc đầu.
. . .
Cùng lúc đó, bên trong phủ trạch của các thế lực lớn ở Thất Lạc Chi Thành.
Hội trưởng của Đại Phương Hội Lâm Bách Vạn đang cùng mấy tên đầu mục thủ hạ, hấp tấp triệu tập động viên các thành viên trong hội.
- Mau, mau gọi tất cả người đang đào gạo sinh cơ ở bên ngoài trở về!
- Thời cơ không thể mất, thời cơ sẽ không đến một lần nữa đâu, dù cho người của Đại Khí Minh cùng Thiên Minh có nhiều hơn nữa, chúng ta cũng phải đoạt đến thi thể của tên Từ Khuyết kia!
- Lần này nếu như có thể thành công, các ngươi mỗi người đều có 1 ngàn hạt gạo sinh cơ!
- Báo! Hồi bẩm hội trưởng, huynh đệ đóng giữ ở Kiếm Lâu Các trở về rồi!
. . .
Đại Khí Minh.
- Mau mau, đừng giống như bà già thế!
- Tất cả đều nhanh lên, tập hợp 300 người thì xuất phát thôi!
- Không được, 100 người đi trước đi, dù cho chết cũng phải cướp được thi thể của Từ Khuyết, tuyệt đối đừng để mấy thế lực khác đoạt được!
- Báo! Hồi bẩm minh chủ. . .
. . .
Thiên Minh.
- Các ngươi đang làm gì? Còn đứng ngây ra đó làm gì?
- Tất cả đều nhanh lên cho ta!
- Ai có thể cướp được thi thể của Từ Khuyết, địa bàn của Kiếm Lâu Các chính là của người đó! Cộng thêm một kiện Tiên Khí cùng 5000 hạt gạo sinh cơ!
- Báo. . .
. . .
Tình huống tương tự không chỉ có ở ba thế lực lớn, hầu như toàn bộ các thế lực lớn nhỏ ở Thất Lạc Chi Thành đều đang diễn ra.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Từ Khuyết chết chắc rồi, Liễu Hóa Long cũng xong, mục tiêu thứ nhất liền khóa chặt ở trên thi thể Từ Khuyết, lấy được thi thể liền mang ý nghĩa có thể lấy được vài món Tiên Khí cùng hơn vạn hạt gạo sinh cơ, ai có thể không động lòng?
Nhưng mà, còn chưa chờ các thế lực triệu tập nhân mã xuất phát, tu sĩ mới từ bên Kiếm Lâu Các trốn đi kia cũng đã chạy về.
Bọn họ báo ra tin tức mới nhất, Từ Khuyết còn chưa có chết, hơn nữa thực lực còn đáng sợ dị thường.
- Tên kia ngồi trên xe đẩy, tay trái ôm cô nương, tay phải cầm kiếm, trong mấy hơi thở liền giết chết bốn tên tu sĩ Nhân Tiên cảnh.
- Không, ta thấy lúc tên kia giết người, tay trái còn lén lút mò lên bên trên.
- Hội trưởng, tên kia không trêu chọc nổi đâu!
- Minh chủ, tiểu tử kia không thể chọc được đâu!
. . .
Trong nháy mắt, toàn thể Đại Phương Hội đều kinh ngạc đến ngây người.
Mọi người Đại Khí Minh ngơ ngác.
Toàn bộ Thất Lạc Chi Thành. . . đều chấn kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận