Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1126: Bọn Họ Là Bằng Hữu Của Ta

Giờ phút này, khu vực trung tâm phía tây ngoại thành, Từ Khuyết cùng bọn Lam Tâm Nguyệt vẫn đang không ngừng thâm nhập vào trong.
Chỉ là suốt quá trình đi tới, càng chạy lại càng cảm thấy quỷ dị, đều đã đi vào hơn nửa ngày, bốn phía ngay cả một chút động tĩnh đều không có, đừng nói là kiến sinh cơ, ngay cả chỉ một con kiến nhỏ đều không thấy đâu.
- Lam Hà, không phải là ngươi lừa ta chứ, chỗ này đâu có nguy hiểm gì?
Từ Khuyết không khỏi nhìn về phía Lam Hà hỏi.
- Hả? Ta. . . Ta không biết, ta cũng là nghe người khác nói chỗ này rất nguy hiểm thôi.
Lam Hà cũng lộ ra vẻ ngơ ngác, khu vực trung tâm ở phía tây ngoại thành, ở trong Thất Lạc Chi Thành vẫn bị lưu truyền là rất khủng bố, nhưng bây giờ sau khi thật sự tới đây, y phát hiện ra tình huống cũng không hề đáng sợ như mình tưởng tượng.
Thậm chí là ở nơi xa phía sau, lúc này bọn Lệ Thiên Tuân cũng đang há hốc mồm.
- Chuyện này. . . đây là tình huống như thế nào? Làm sao mà kiến tộc một chút động tĩnh đều không có, không thể nào.
Lâm Hoan tỏ vẻ mơ hồ nói.
Lệ Thiên Tuân cũng chau mày, y sớm đã cảm thấy không đúng, năm đó lúc bọn họ tiến vào, vừa mới bước qua ranh giới không lâu, lập tức liền bị một đoàn kiến sinh cơ vây nhốt, cuối cùng liều mạng mới từ bên trong trốn ra được.
Nhưng bây giờ Từ Khuyết không chỉ là đã bước qua giới hạn, hơn nữa đều đã sắp đi đến sào huyệt của kiến vương rồi, tộc kiến sinh cơ lại vẫn không có phản ứng gì.
- Minh chủ, tộc kiến sinh cơ này chẳng lẽ đã sửa quy củ? Nếu không thì chúng ta cũng nhân cơ hội đi vào, miễn cho tiểu tử kia chiếm trước tiên cơ.
Lâm Hoan nhìn về phía Lệ Thiên Tuân xin chỉ thị.
- Không vội.
Lệ Thiên Tuân nhàn nhạt lắc đầu:
- Chờ chút nữa đã, rất có khả năng kiến sinh cơ tộc đang chờ chúng ta đưa tới cửa mới ra tay.
Mạnh mẽ như y, hoàn toàn nhìn ra được tình huống lúc này có gì đó không đúng, nhưng chỉ cần Từ Khuyết chưa đến sào huyệt của kiến vương, Lệ Thiên Tuân y liền không thể sốt ruột đi vào, vạn nhất thật sự bị kiến tộc mai phục, vậy cái mồi nhử Từ Khuyết này liền mất đi tác dụng.
Nhưng mà tình huống Lệ Thiên Tuân chờ mong từ đầu đến cuối vẫn không hề phát sinh, trơ mắt nhìn bọn Từ Khuyết cùng Lam Tâm Nguyệt lên đường bình an vô sự, không hề có nguy hiểm gì đi đến bên ngoài sào huyệt của kiến vương.
Càng làm cho người ta há hốc mồm chính là lúc bọn Từ Khuyết mới đi tới bên ngoài sào huyệt của kiến vương, lối vào sào huyệt lại chủ động mở ra, giống như chính là đang cung nghênh hắn đi vào, mà Từ Khuyết cũng không có chút do dự nào, liền lẫm lẫm liệt liệt mang người đi vào.
"Híttt!"
Thiên Minh ở phía sau mắt thấy tình cảnh này, cùng với tu sĩ của hai thế lực lớn khác, trong nháy mắt đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Đây là có ý gì?
Kiến tộc đổi tính rồi sao?
Lẽ nào là muốn cải thiện quan hệ giữa các chủng tộc, muốn giao hảo với Nhân tộc?
Mọi người đều nghi ngờ không thôi, nhìn lẫn nhau.
Lâm Hoan cũng trừng to mắt, nhìn về phía Lệ Thiên Tuân:
- Minh chủ, chuyện này. . . phải làm sao bây giờ?
- . . .
Lệ Thiên Tuân im lặng không nói gì, sắc mặt có chút khó coi.
Tình huống bây giờ đã triệt để nằm ngoài dự liệu của bọn họ, kế hoạch mồi nhử hoàn toàn mất đi hiệu lực, muốn để Từ Khuyết thay bọn họ quét sạch trở ngại cũng không thể thành công, điều này làm cho bọn họ từ tình huống chủ động biến thành bị động, ngay cả Lệ Thiên Tuân cũng có chút do dự.
Bây giờ y thật sự không biết nên theo tới hay là tiếp tục chờ, bất kể là lựa chọn như thế nào, đều tồn tại nguy hiểm to lớn.
- Thất sách, đúng ra phải để Phù Sơn Xuyên cùng đến.
Lúc này, trong lòng Lệ Thiên Tuân mới có chút hối hận, nếu như Phù Sơn Xuyên ở chỗ này, nhất định có thể nghĩ ra một kế sách chu toàn nhanh nhất, không đến nỗi bị động như hiện nay.
. . .
Cùng lúc đó, bên trong sào huyệt của kiến vương.
Bọn Lam Hà cũng có chút mơ hồ, trên đường đi tới chưa từng xuất hiện bất kỳ nguy hiểm gì, thậm chí đến bên ngoài sào huyệt, người ta còn chủ động mở cửa nghênh tiếp mình, thực sự là làm cho người khác đoán không ra.
- Khuyết ca, tình huống này hình như có chút không đúng.
Lam Hà có chút bất an nói.
- Không có gì không đúng, vẫn tính là bình thường.
Con ngươi của Từ Khuyết híp lại, cười nhẹ, mơ hồ đã đoán được cái gì.
Từ lúc bước vào trong sào huyệt này, thần hồn của hắn đã mở rộng, cảm ứng được một đạo khí tức quen thuộc, chính là con kiến chúa ngây thơ gặp phải ở phía đông ngoại thành lúc trước kia.
Bây giờ người ta còn mở cửa hoan nghênh mình, hơn nửa là có quan hệ với chuyện con kiến chúa kia nhận ra mình là "thiên tuyển giả".
- Bình thường? Khuyết ca, ngươi đừng đùa, tình huống này sao có thể xem là bình thường?
Lam Hà cười khổ nói.
- Thật sự là rất bình thường, không tin ngươi hỏi tỷ ngươi một chút xem.
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
- Hỏi tỷ ta?
Lúc này Lam Hà nhìn về phía Lam Tâm Nguyệt, Lam Tâm Nguyệt lộ ra vẻ hờ hững gật đầu, biểu thị rằng Từ Khuyết nói không sai, đây quả thật là tình huống bình thường.
Dù sao theo con kiến chúa lúc trước từng nói, lấy thân phận của Từ Khuyết, toàn bộ kiến tộc đều có thể được coi là thuộc hạ của hắn, bây giờ chủ nhân đến, thuộc hạ mở cửa lớn hoan nghênh không phải là rất bình thường sao?
Chỉ có điều những chuyện này cũng chỉ có Lam Tâm Nguyệt cùng Từ Khuyết rõ ràng, bọn Lam Hà đều tỏ vẻ ngơ ngác, đầu óc mơ hồ, trước sau không hiểu rõ được tình hình.
Ngay lúc Lam Hà há mồm còn muốn tiếp tục truy hỏi, mấy người đã bước vào con đường bên trong tổ kiến, hai bên con đường đứng một hàng kiến sinh cơ, mỗi một con đều có kích cỡ tương đương như một người, xếp thành đội ngũ chỉnh tề, đứng hoan nghênh Từ Khuyết.
- Đội hình này không tồi chút nào.
Lúc này Từ Khuyết chắp hai tay sau lưng, ra vẻ lãnh đạo đến thị sát dân tình, ra dáng cất bước đi vào.
Bọn Lam Hà cực kỳ ngạc nhiên, lúc này cũng không cố hỏi thêm gì nữa, vội bước nhanh đuổi theo Từ Khuyết.
Rất nhanh, đoàn người đã đi qua con đường, đi đến một gian phòng tổ ong, cả căn phòng tổ ong vô cùng tối tăm, không khác gì sơn động, nhưng nơi này linh khí và sinh cơ lại nồng đậm dị thường, so với hoàn cảnh bên ngoài còn tốt hơn mấy chục lần.
"Đùng! Đùng! Đùng!"
Lúc này, một trận tiếng bước chân gấp gáp nặng nề truyền đến.
Chỉ thấy một đầu cửa vào khác của phòng tổ ong có một bóng người nhanh chóng đi tới, là một người đàn ông trung niên lưng hùm vai gấu, vừa nhìn thấy Từ Khuyết, sắc mặt của y lập tức ngưng lại, chạy thẳng đến chắp tay cúi người, la lớn:
- Thuộc hạ là Thiên Quốc Vạn, đại tộc trưởng thứ 1093 của kiến sinh cơ tộc, tham kiến chủ thượng!
Bạch!
Trong khoảnh khắc, bọn Lam Hà đều sững sờ ở tại chỗ, tỏ vẻ khiếp sợ.
Thậm chí Lam Tâm Nguyệt cũng có chút kinh ngạc, tuy nàng biết thân phận của Từ Khuyết bất phàm, nhưng từ lúc trước theo biểu hiện của kiến hậu kia, nàng không cho là Từ Khuyết thật sự có thể làm kiến tộc kinh sợ.
Nhưng bây giờ, tộc trưởng của kiến tộc lại cung kính đối với Từ Khuyết như thế, thực sự là vượt quá dự liệu của nàng.
- Miễn lễ.
Lúc này, Từ Khuyết rất hờ hững phất phất tay.
Thế nhưng, trong lòng hắn cũng đã không có cách nào bình tĩnh nữa.
Tộc trưởng của kiến sinh cơ tộc?
CMN đây không phải là kiến sinh cơ vương trong miệng mọi người sao?
Đậu phộng, đây chính là cường giả Địa Tiên cảnh trung kỳ thậm chí đã sắp bước vào hậu kỳ đó, thế mà lúc này lại đang thi lễ với ta, còn gọi ta là chủ nhân?
Lần này liền trâu bò rồi!
Từ Khuyết đã vui phát điên, hắn không cần nghĩ cũng nhìn ra được chuyện như thế nào, hiển nhiên vị kiến vương này thật sự xem mình là đạo lữ của vị chủ thượng kia rồi.
Mà trên thực tế hắn cũng đúng thật là đạo lữu của nàng, nội tâm của Thiên Quốc Vạn giờ phút này vẫn còn đang kinh hãi.
Nguyên bản y thấy tu vi của Từ Khuyết không cao, hoài nghi có phải là Thiên Di Nhi cảm giác sai rồi không, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy Từ Khuyết, lại cảm nhận được khí tức Thái Ất Thiên Thư mãnh liệt trên người hắn, trong nháy mắt Thiên Quốc Vạn đã quét sạch tất cả hoài nghi.
Bởi vì bên trong tổ huấn mà các đời tổ tiên truyền xuống, liền từng dặn đi dặn lại rằng năm đó kiến tộc đã lập lời thề với người thừa kế của Thái Ất Thiên Thư, vĩnh viễn, con cháu đời đời đều phục vụ vì nàng.
Vì thế trong huyết mạch của kiến tộc liền truyền lưu một loại năng lực cảm ứng, chỉ cần Thái Ất Thiên Thư xuất hiện, bất luận là giấu sâu cỡ nào, bọn nó đều có thể cảm ứng ra được, đồng thời còn phải phục tùng thiên tuyển giả vô điều kiện, nghe theo hiệu lệnh.
Mà bây giờ, loại khí tức Thái Ất Thiên Thư này xuất hiện, Thiên Quốc Vạn nào dám vi phạm tổ huấn, nào dám dám đắc tội với vị kia, vì thế mặc kệ tu vi của Từ Khuyết nhìn qua nhỏ yếu như thế nào đi nữa, y cũng không dám có chút bất kính nào.
- Báo!
Lúc này, một con kiến sinh cơ đột nhiên vội vã tới rồi, nằm trên mặt đất hô:
- Bẩm báo Vương thượng, bên ngoài lại có rất nhiều Nhân tộc tiến vào giới hạn của chúng ta, ở trong còn có một tu sĩ nhân tộc Địa Tiên cảnh trung kỳ cùng với hai Địa Tiên cảnh sơ kỳ.
- Ồ?
Thiên Quốc Vạn lập tức ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía Từ Khuyết.
- Không có chuyện gì không có chuyện gì, đừng hốt hoảng, bọn họ là bằng hữu của ta.
Lúc này Từ Khuyết cười nói.
Thiên Quốc Vạn vừa nghe thấy vậy, lập tức tâm lĩnh thần hội, há mồm nói:
- Thả bọn họ. . .
- Chờ đã.
Nhưng mà lời còn chưa nói hết, Từ Khuyết đã cắt ngang y, khóe miệng giương lên, cười híp mắt nói:
- Mặc dù là bằng hữu của ta, thế nhưng. . . cứ đánh chết bọn họ.
- Hả?
Đánh. . . đánh chết bọn họ?
Trong nháy mắt, bọn Thiên Quốc Vạn đều lộ ra vẻ ngơ ngác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận