Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 681: Đi Thôi Husky

- Cái gì? Ngươi nói cái gì?
Husky choáng váng, nhìn qua có chút ngây ngô và ngu ngơ.
Mà Đoạn Cửu Đức và Liễu Tĩnh Ngưng cũng sững sờ tại chỗ, có chút không kịp phản ứng lại.
Husky là Kỳ Lân lão tổ?
Chuyện này... làm sao có khả năng?
Kể cả Husky, đầu óc mấy người đều mơ hồ, hoàn toàn không biết tại sao Từ Khuyết lại nói câu này.
- Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi đừng nói lung tung, Kỳ Lân lão tổ chính là đại biểu cho Uy Vũ Tông, ngươi không thể bôi nhọ được!
Đoạn Cửu Đức ngây ngốc một lát rồi chợt nhảy dựng lên quát.
Husky lập tức không vui, trừng mắt giận dỗi nói:
- Lão gia hoả ngươi có ý gì? Tại sao bản thần tôn lại bôi nhọ tông môn ngu ngốc các ngươi?
- Chỗ nào cũng bôi nhọ! Khắp toàn thân từ trên xuống dưới, nhất cử nhất động, từng câu từng chữ đều bôi nhọ!
Đoạn Cửu Đức không chút do dự nói.
- Đậu xanh, bản thần tôn tức giận rồi đấy! Tiểu tử ngươi đừng kéo ta, để bản thần tôn dùng một chân dẫm chết lão gia hỏa này!
Husky làm bộ muốn xông lên liều mạng cùng Đoạn Cửu Đức.
Từ Khuyết nhún nhún vai:
- Ta không kéo ngươi mà.
- Ngươi... tại sao ngươi không kéo ta?
- Ngươi cũng không bảo ta kéo ngươi mà.
- Tiên sư nó, các ngươi bắt nạt sói.
- Được rồi được rồi, đừng nghịch nữa.
Rốt cục, Liễu Tĩnh Ngưng không nhìn nổi nữa, đứng ra ngăn cản trò khôi hài này, rồi ánh mắt nhìn về phía Từ Khuyết, hỏi:
- Tiểu Khuyết Khuyết, lời kia của ngươi là đùa giỡn hay thật sự?
Khẩu khí của Liễu Tĩnh Ngưng có chút trịnh trọng, dùng sự sáng suốt của nàng, đương nhiên phân biệt được Từ Khuyết có nói đùa hay không, sở dĩ nàng hỏi như vậy, chỉ là vì muốn nghe Từ Khuyết nói ra nguyên nhân.
Ánh mắt Đoạn Cửu Đức cũng quét tới, dù sao ông ta cũng từng là đệ tử Uy Vũ Tông, vẫn xem trọng danh dự của tông môn.
Từ Khuyết hờ hững hạ máy bay chiến đấu xuống, rồi dựa vào một chiếc ghế tựa, lấy ra một đôi mắt kính gọng đen và nơ màu đỏ, chậm rãi ung dung mang lên, cuối cùng mới mở miệng:
- Conan Tạc Thiên Bang xưa nay không biết nói đùa, Husky...
- Làm gì?
Husky bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
- Máy cat-set ta đưa cho ngươi đâu, mau mở một bài nhạc nền.
- Chọn bài gì thế?
- Thám tử lừng danh Conan, ta đã chọn xong, ngươi bấm phím phát là được!
Liễu Tĩnh Ngưng:
-...
Đoạn Cửu Đức:
-...
"Răng rắc!"
Khi Husky ấn xuống phím phát của máy cat-set, một tiếng nhạc gắn với tuổi thơ của Từ Khuyết vang lên.
Âm điệu cao vút, lời ca khiến người ta không nhịn được mà phấn chấn tinh thần, lập tức khiến Từ Khuyết có phản ứng.
Husky sững sờ, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, sắc mặt của Liễu Tĩnh Ngưng và Đoạn Cửu Đức đã xạm lại.
Lúc này, Từ Khuyết cũng bày xong tư thế, cuối cũng cũng nói vào chủ đề, giọng nói lạnh nhạt:
- Chuyện này, kỳ thực vừa nãy đã nói rất rõ ràng. Husky rất có khả năng chính là Kỳ Lân lão tổ. Còn nguyên nhân, chính là vì vận mệnh thần kỳ của Husky. Nó tự xưng là hậu duệ thượng cổ Ma Long, cần trải qua cửu thế Luân Hồi, một đời cuối cùng liền có thể trở thành Thượng cổ Ma Long. Tuy rằng ta không thể xác định lời này là thật hay giả, nhưng mấy năm qua ta quan sát, ta cảm thấy có khả năng là sự thật.
- Thượng cổ Ma Long? Ngươi nói đùa à, tại sao lại có chuyện hoang đường như thế? Hơn nữa cho dù nó là hậu duệ rhượng cổ Ma Long gì đó đi nữa, thế thì có quan hệ gì tới Kỳ Lân lão tổ của Uy Vũ Tông chúng ta?
Đoạn Cửu Đức cau mày, ngắt lời nói.
Khóe miệng Từ Khuyết khẽ cong lên, trong tiếng nhạc của bộ phim thám tử lừng danh Conan, hắn biến thành dáng vẻ đặc biệt có cơ trí, lạnh nhạt nói:
- Lão ăn mày, nếu như ta không đoán sai, Kỳ Lân lão tổ của các ngươi cũng không thật sự là một con Kỳ Lân? Giống với Husky, mỗi ngày nó đều tự xưng là sói, nhưng ai nhìn cũng thấy nó giống như chó.
- Mé, tiểu tử ngươi mở mắt nói mò, bản thần tôn chỗ nào không giống sói?
Husky phản bác.
Nhưng Đoạn Cửu Đức nghe thấy thế thì sửng sốt, có chút á khẩu không trả lời được.
Bởi vì dựa theo lời y biết, năm đó ở tông môn có người quét dọn Tàng Thư Các từng phát hiện một bức tranh vẽ đã cũ, dường như có liên quan tới lệnh truy nã Kỳ Lân lão tổ, nhưng Kỳ Lân lão tổ trong bức vẽ đó có chút không giống Kỳ Lân, ngược lại giống một con Hổ Sư hơn.
- Còn nữa, mỗi lần Husky chuyển thế Luân Hồi, đều sẽ đổi ngoại hình, đồng thời ký ức cũng gần như biến mất, chỉ có thể nhớ tới mấy thứ linh tinh, mà khi nãy nó vừa nói, nó từng tới nơi này, đúng lúc lần đó là kiếp Luân Hồi thứ năm, dùng hình dáng tư thái Kỳ Lân, sau khi đi vào tầng này của bí cảnh thì ở đây lại xuất hiện một bảo khố, hơn nữa khi bảo khố này xuất hiện thì không có tông môn nào ở đó, vì thế...
Ngữ khí của Từ Khuyết vô cùng kiên định, giống như người biết rõ chân tướng, đột nhiên đưa tay chỉ về Husky, trong mắt xẹt qua một tia sáng, lớn giọng nói:
- Vì thế, cuối cùng hung thủ chính là... phi không đúng, nói tóm lại, Husky rất có khả năng chính là Kỳ Lân lão tổ!
Tiếng nói vừa dứt, khắp nơi lặng ngắt như tờ.
Đoạn Cửu Đức và Liễu Tĩnh Ngưng đều vô cùng ngạc nhiên.
Husky cũng há to miệng, hai mắt trợn lên giống như đèn lồng, tiếp tục biến thành bộ dáng ngu ngơ.
- Không thể nào, lão đầu ta xưa nay chưa từng nghe nói thượng cổ Ma Long tồn tại, chớ nói chi là cửu thế Luân Hồi, hơn nữa cho dù là sự thật, cũng không chứng minh được con chó ngốc này năm đó thật sự hóa thân thành Kỳ Lân a!
Đoạn Cửu Đức im lặng một lát, rồi lập tức lắc đầu kiên định nói.
Nếu như chứng minh Husky chính là lão tổ của Uy Vũ Tông bọn họ, vậy y tình nguyện nhảy xuống Nghịch Lưu Hải tự sát, bởi vì như thế thì quá mất mặt.
- Lão gia hoả, ngươi thối lắm, bản thần tôn là tồn tại chí cao vô thượng như vậy, làm sao có khả năng chạy tới làm Tông chủ của các ngươi.
Husky cũng không phục nói.
Từ Khuyết cười cợt, đứng lên kéo cửa ra, đưa tay chỉ vềmột phế tích cách đó không xa, nói:
- Lão ăn mày, vừa nãy ngươi không phải đã nói toà bảo khố kia bị Kỳ Lân lão tổ hạ cấm chế, ngoại trừ Kỳ Lân lão tổ, không có người nào có thể vào ư? Vậy để Husky đi thử một chút liền biết thật giả rồi.
- Ồ, đúng rồi!
Hai mắt Đoạn Cửu Đức nhất thời sáng ngời, vỗ đùi đứng lên:
- Cấm chế này cần huyết mạch đặc biệt mới có thể đi vào, cho dù là chuyển thế, sức mạnh huyết thống cũng khó có thể thay đổi, tiểu cẩu tử, ngươi có gan thì đi qua đó thử xem, lão đầu ta không tin ngươi chuyển thế được.
- Ta không đi!
Husky hô lên, trực tiếp quay đầu bỏ chạy.
- Phải đi, đây là mấu chốt để chứng minh thân phận ngươi. Nói không chừng hai đời trước ngươi còn lưu lại cho mình thứ tốt đấy.
Từ Khuyết lập tức gọi ra Đạo Thân đi bắt Husky.
- Tiểu tử đừng nóilung tung, con chó ngốc này quá kiêu ngạo, phải ném nó vào trong cấm chế để nó ăn chút khổ, chỉ cần không phải Kỳ Lân lão tổ đi vào, đều sẽ bị lôi đình oanh kích, sau đó mới bị đuổi ra ngoài.
Đoạn Cửu Đức cười lạnh, cũng tham dự vào việc vây bắt Husky.
Husky vô cùng kinh hoảng, kêu thảm thiết nói:
- Gào, các ngươi chớ làm loạn, bản thần tôn không đi!
- Đậu, tiểu tử, ngươi ăn cây táo rào cây sung, bản thần tôn chăm sóc ngươi lâu như vậy, ngươi lại lấy oán trả ân!
- Gào, mẹ nó, Đoạn Cửu Đức ngươi là lão vương bát đản, có tin bản thần tôn một chân dẫm chết ngươi hay không!
- Gào gào gào... đau quá, thả bản thần tôn ra!
Lập tức, bên trong cabin tràn ngập tiếng gào thét tan nát cõi lòng của Husky.
Cuối cùng vẫn là Từ Khuyết để Đạo Thân dùng pháp quyết thít vòng cổ của nó mới ngăn cản Husky chạy loạn, bắt được nó.
Từ Khuyết hiểu rõ vì sao Husky lại sợ như thế, hiển nhiên nó cũng không tin nó là Kỳ Lân lão tổ, sợ bị ném vào trong cấm chế, sẽ ăn phải một phen vị đắng.
Nhưng Từ Khuyết vẫn ra tay, dù sao Husky da dày thịt béo, căn bản là không sợ chút sấm sét kia.
Hơn nữa quan trọng nhất là, Từ Khuyết quá hiếu kỳ thân phận của Husky, nếu như nó thực sự là Kỳ Lân lão tổ chuyển thế, vậy thì nói không chừng sau này nó thật sự sẽ biến thành thượng cổ Ma Long.
- Được rồi, đừng kêu, ngươi không chết được đâu.
Đạo Thân lôi Husky đi, trực tiếp lao tới đống phế tích, mục tiêu là vị trí bảo khố.
Liễu Tĩnh Ngưng và Đoạn Cửu Đức đều đi theo sau lưng.
Husky cũng không tiếp tục ầm ĩ nữa, trực tiếp lộ ra vẻ ngưng trọng, chăm chú nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Tiểu tử, ngươi trước tiên buông tay, bản thần tôn có chuyện quan trọng trong người. Thật sự, bản thần tôn nhớ tới có chuyện rất quan trọng còn chưa làm, ta dùng lang phẩm bảo đảm, sau khi làm xong chuyện kia, bản thần tôn nhất định trở về, một quyền đánh nát cấm chế này.
- Ngươi có chuyện quan trọng gì nói thử xem.
Từ Khuyết đã sớm nhìn thấu thủ đoạn Husky, cười tủm tỉm hỏi, nhưng bước chân cũng không dừng lại.
Husky sửng sốt một chút, nghĩ đến hơn nửa ngày cũng không tìm được một cái cớ, cuối cùng lúc tới gần cấm chế của bảo khố, nó mới tức giận, hô lớn:
- Bản thần tôn muốn đại tiện!
- Thật hay giả?
Từ Khuyết đột nhiên dừng lại.
Hai mắt Husky lập tức sáng ngời, vẻ mặt nịnh nọt, vô cùng chân chó gật đầu liên tục nói:
- Thật sự thật sự!
- Được, vậy ngươi đi vào trong bảo khố đi.
Từ Khuyết nói xong, nhấc vung tay lên, ném Husky về phía cấm chế bên ngoài bảo khố!
Bạn cần đăng nhập để bình luận