Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 440: Thật Sự Là Đến Khoe Của?

Ngàn vạn?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bị dọa sợ rồi.
Trời ơi tên này điên rồi à?
Một pháp khí còn chưa giới thiệu xong, đến cấp bậc pháp khí cũng không biết, lại trực tiếp kêu giá ngàn vạn Linh Thạch hạ phẩm?
Đây là tới quấy rối hả?
Tất cả mọi người đều nhìn về sương phòng của Từ Khuyết, vẻ mặt dại ra.
Đầu năm nay dám đến Thiên Lưu Thương Hội gây sự, nhất định là kẻ muốn tìm cái chết.
Mà cung trang nữ tử kia, lúc này cũng rất sửng sốt.
Chủ trì nhiều buổi đấu giá như vậy, ngày hôm nay quả thực là được mở mang hiểu biết, buổi đấu giá lại biến thành hội khoe của?
Không đúng, thế này không giống khoe của.
Lưu Vân phía dưới vô cùng âm trầm.
Cái gì gọi là tự làm mất mặt?
Gã vừa mới trả giá một trăm vạn, còn buông lời trào phúng, thế mà sau một tích tắc, tên "Vương Tư Thông" kia lại trực tiếp trả giá ngàn vạn.
Đây chính là trần trụi vả mặt, đánh vào mặt gã đến mức đau rát.
Lưu Vân càng nghĩ càng giận, Lưu gia gã ở Hoàng thành cũng được coi là thương nhân phú giáp một phương, không nghĩ tới hôm nay trên buổi đấu giá lại bị người làm nhục như thế, chuyện này khiến gã vô cùng không cam lòng.
- Ta không tin hắn thật sự có thể lấy ra ngàn vạn Linh Thạch hạ phẩm, người này nhất định là đến gây sự!
Lúc này, Lưu Vân đứng lên hô lớn.
Câu nói này đã nói ra ý nghĩ của không ít người ở đây.
Bọn họ chưa từng thấy người nào tới tham dự buổi đấu giá mà hung hăng như vậy, Linh Thạch trong miệng hắn tựa hồ biến thành đất vậy, tùy tùy tiện tiện là trả giá cao, quả thực rất kinh thế hãi tục.
Từ một trăm vạn Linh Thạch hạ phẩm lại tới ngàn vạn, cho dù Hoàng Đế ở các quốc gia đích thân tới, cũng không thể dùng giá này để mua một cái pháp khí phổ thông được
Đám người Thiên Lưu Thương Hội cũng bắt đầu ngờ vực.
Đối với người có ngọc thiếp, bọn họ vốn là coi là khách quý, chưa bao giờ hỏi thăm bất kỳ tin tức gì, chỉ nhận thiếp không nhận người.
Nhưng hiện tại xuất hiện chuyện như vậy, bọn họ cũng có chút đứng ngồi không yên.
Dùng ngàn vạn Linh Thạch hạ phẩm, mua một pháp khí phổ thông?
Chuyện này có chút không hợp với lẽ thường.
Nếu như người ở phòng nhỏ số ba kia thật sự có tài lực thì thôi, nếu hắn không có, cứ để tùy ý hắn tiếp tục trả giá, nhận hết tất cả mọi vật, cuối cùng lại không có Linh Thạch để trả, Thiên Lưu Thương Hội chẳng phải sẽ thành chuyện cười?
- Tiểu trang, phái người đi thăm dò xem người trong sương phòng số ba, đến cùng là lai lịch gì.
Một lão giả tọa trấn Thiên Lưu Thương Hội, cuối cũng cũng không nhịn được mà truyền âm cho cung trang nữ tử.
- Rõ.
Cung trang nữ tử không biến sắc đáp lại một câu, sau đó đôi môi nhẹ nhàng mở ra, truyền âm cho một tỳ nữ, dặn dò nàng đi thăm dò/
Tỳ nữ khẽ gật đầu, nâng lên "Bạch Châu Kim Sai", đưa tới lầu hai.
Tất cả ánh mắt của mọi người ở đây đều nhìn theo tỳ nữ kia tiến vào trong sương phòng của Từ Khuyết.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi, muốn nhìn người trong sương phòng xem có thể lấy ra nhiều Linh Thạch như vậy hay không.
Dù sao cũng là ngàn vạn Linh Thạch hạ phẩm, số lượng thật sự quá lớn rồi.
Tuy rằng rất nhiều người đang ngồi ở đây đều có thực lực này, thế nhưng nếu muốn bọn họ lấy ra ngàn vạn Linh Thạch đến mua một pháp khí phổ thông, thì đó không khác gì việc muốn mạng bọn họ.
Vì thế giờ khắc này, rất nhiều người đều cho rằng người bên trong gian sương phòng kia tuyệt đối là đến gây sự.
- Hừ, tên kia chết chắc rồi.
Lưu Vân hừ lạnh một tiếng, gương mặt tràn đầy vẻ trêu tức.
- Không bỏ ra nổi hơn một ngàn vạn Linh Thạch, chính là ác ý phá hủy buổi bán đấu giá, dựa theo quy củ Thiên Lưu Thương Hội, nhẹ thì huỷ bỏ tu vị, nặng thì chém giết tại chỗ!
...
Nhưng một lát sau, cánh cửa phòng nhỏ đột nhiên lại mở ra.
Sau đó tỳ nữ nâng khay ngọc kia, vẻ mặt hoang mang chạy ra, khi trở lại phòng khách mới nhẹ gật đầu với cung trang nữ tử.
Mọi người ở đây đều ngẩn ra, có chút không kịp phản ứng lại.
Thế này là làm sao?
Tại sao vừa đi vào chốc lát, lại đột nhiên tỏ vẻ hoang mang chạy ra?
Chẳng lẽ là người trong sương phòng số ba kia là đại nhân vật có lai lịch đáng sợ?
"Bạch!"
Đúng lúc này, mành che cửa của phòng nhỏ số ba trên lầu hai bất ngờ được vén lên!
Từ Khuyết mang mặt nạ da người, toàn thân áo trắng,
Phong độ nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt mọi người.
Trên mặt hắn mặt không có chút cảm xúc, rõ ràng đang giả dạng một người cao lãnh, ánh mắt quét qua tất cả mọi người phía dưới, khí thế bức người.
Mọi người ở đây đều sững sờ.
Người trong sương phòng số ba, chính là người trẻ tuổi này?
Thế này cũng quá trẻ đi, hơn nữa còn tuấn lãng như vậy, khí chất phi phàm, hoàn toàn không nhìn ra vẻ trẻ con miệng còn hôi sữa.
- Hừ, Thiên Lưu Thương Hội các ngươi không khỏi quá chi ly rồi? Chỉ mới có ngàn vạn Linh Thạch, đã sợ Vương Tư Thông ta không trả nổi sao?
Lúc này, Từ Khuyết hừ lạnh một tiếng.
Chỉ nghe "Vèo" một tiếng, đột nhiên hắn lấy ra mười khối Cực phẩm Linh Thạch, trôi nổi trên lòng bàn tay.
Mười khối Cực phẩm Linh Thạch, bằng một ngàn khối Linh Thạch thượng phẩm, đổi thành Trung phẩm Linh Thạch, chính là mười vạn khối, lại đổi thành Linh Thạch hạ phẩm, vừa vặn chính là ngàn vạn!
"Hítttt!"
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Mẹ nó, hóa ra tên này thật sự có ngàn vạn Linh Thạch hạ phẩm!
Nhưng hắn điên rồi sao? Chỉ vì một phổ thông pháp khí, lại dùng tới giá cả khủng bố như vậy?
- Nhìn thấy không? Ta kêu được, dĩ nhiên cũng trả được. Kẻ nào hoài nghi ta, thì đừng trách ta không khách khí.
Từ Khuyết lạnh giọng nói, trong đầu cũng vang lên tiếng hệ thống nhắc nhở Trang Bức thành công.
Trong đại sảnh vô cùng yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều không dám nói gì.
Đặc biệt là Lưu Vân, xấu hổ đến mức đỏ cả mặt, hận không thể tìm một lỗ nhỏ chui vào trốn đi.
Cung trang nữ tử nhìn thấy Từ Khuyết sau, cũng sửng sốt một chút, giống như nàng không nghĩ tới người bên trong lại trẻ tuổi như vậy.
Chờ nàng lấy lại tinh thần, lập tức cười giải thích:
- Vương công tử nói phải, là Tiểu Trang lo xa rồi, thực sự xin lỗi, mong Vương công tử đại nhân đại lượng, tha thứ cho tiểu nữ.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái:
- Ta đã đáp ứng với một người, không gây sự ở nơi này, vì thế việc này coi như xong đi, ta coi như kết giao bằng hữu.
- Có thể làm bằng hữu với Vương công tử, thực sự là vinh hạnh.
Cung trang nữ tử vui vẻ nói.
Mọi người ở đây đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ, cung trang nữ tử này có thể trở thành người chủ trì buổi đấu giá của Thiên Lưu Thương Hội, ngoại trừ tu luyện mị công, sắc đẹp cũng rất cao.
Có thể cùng nữ tử kinh diễm như vậy trở thành bằng hữu, muốn phát triển quan hệ, sẽ đơn giản hơn nhiều.
Điều này khiến rất nhiều nam tu ở đây đều cảm thấy không ngừng hâm mộ Từ Khuyết.
Nhưng Từ Khuyết chỉ cười lạnh một tiếng, nói:
- Vinh hạnh thì không thể nói, ta kết bạn xưa nay không để ý đối phương có tiền hay không, dù sao đều không có tiền bằng ta.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong nháy mắt đều trợn to hai mắt, suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu.
Mẹ nó, con hàng này thực sự đến khoe của à?
Kết bạn không để ý đối phương có tiền hay không, dù sao đều không có nhiều bằng ta?
Dựa vào, ngươi đến cùng là có bao nhiêu tiền?
Ngươi có tiền nữa, có thể bằng Thiên Lưu Thương Hội sao? Người ta là thương hội lớn nhất trong ngũ quốc đấy.
Nhưng khi mọi người ở đây đều gần như hoá đá, Từ Khuyết lại mở miệng.
Trên mặt hắn tràn ngập vẻ không kiên nhẫn cùng tẻ nhạt, thúc giục:
- Nếu không còn vấn đề thì mau mau tiếp tục bán đấu giá đi! Nếu không như thì trực tiếp cầm tất cả vật đấu giá mang lên đi, buổi đấu giá ngày hôm nay Vương Tư Thông ta sẽ nhận thầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận