Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 611: Một Tên Cũng Đừng Hòng Chạy

Ầm ầm ——!
Trăm vạn thiên binh do lôi đình ngưng tụ mà thành, khí thế phi phàm, khủng bố dị thường.
Toàn bộ vòm trời cơ hồ bị đám thiên binh lít nha lít nhít này bao trùm, lôi đình đang cuồn cuộn nhấp nhô, tràn ngập khí tức cuồng bạo vô tận.
Đây chính là thiên uy, chỉ là một cái Thiên Kiếp, đủ để khiến cho chúng sinh biến thành giun dế.
Nhưng để tất cả mọi người thay đổi sắc mặt chính là, ở dưới tình huống như vậy, lại có một vệt bóng đen, xông thẳng tới chân trời, hướng tới trăm vạn thiên binh giết tới.
Đây là... ngu ngốc cỡ nào?
- Người kia... chính là tên thiên kiêu bày xuống trận pháp cấp cao?
- Hắn muốn làm gì? Điên rồi sao? Còn muốn thay Khương Hồng Nhan chặn Thiên Kiếp!
- Đây còn là Thiên Kiếp sao, đây tuyệt đối là trăm vạn tiên binh của Tiên Đình! Đây là hắn đi chịu chết ư?
Vô số người đều kinh ngạc thốt lên, khiếp sợ không gì sánh nổi.
Đám Khương gia đại trưởng lão cũng nhíu mày, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng đen đang nhằm phía vòm trời kia.
Bọn họ đang lo lắng, Từ Khuyết xông lên như vậy, nhất định là sẽ biến thành tro bụi, nhưng chí bảo trên người hắn thì làm sao bây giờ? Vạn nhất thật sự có một kiện thần vật nhìn thấu cổ thạch, chẳng phải là cũng sẽ bị hủy diệt ở bên dưới Thiên Kiếp này?
Nhưng mà, cho dù lo lắng cũng vô dụng, ở đây căn bản không ai dám tới gần trăm vạn thiên binh thanh thế cuồn cuộn này, ai cũng tin tưởng, một khi tới gần Thiên Kiếp này, khả năng còn chưa kịp động thủ, sẽ bị khí tức lôi đình cuồng bạo xé thành mảnh vỡ, chớ nói chi là có thể đi cướp đi nhẫn trữ vật của Từ Khuyết.
Đám Thánh Tử Thánh Nữ, cũng vào đúng lúc này thay đổi sắc mặt.
- Lại là hắn!
Lông mày của Thánh Nữ Tần Cơ của Kính Hoa Thủy Nguyệt Phái nhíu chặt, thấp giọng nỉ non.
Ở ngày thứ nhất lúc Từ Khuyết đến Đông Hoang, nàng liền gặp Từ Khuyết, sau đó ở Minh Nguyệt Lâu lại bị Từ Khuyết đại náo một hồi, lúc này nhìn thấy bóng Từ Khuyết, ngay lập tức liền nhận ra.
- Hóa ra là tiểu tử này, thú vị, chẳng trách hắn lại ở Minh Nguyệt Lâu giết người của Khương gia và Cung gia.
Tiêu Thái Huyền của Bát Hoang Thanh Long Phái cũng nhận ra Từ Khuyết.
Lúc đó ở Minh Nguyệt Lâu, y tận mắt nhìn thấy thân thủ phi phàm của Từ Khuyết, thậm chí còn có loại phù lục tương tự Súc Địa Thành Thốn Phù kia, ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Thánh Nữ Hàn Oánh của Thiên Cơ Các, lúc đó cũng ở Minh Lâu nguyệt, lúc này trong mắt rạng ngời rực rỡ, mang theo kinh ngạc nói:
- Lần này ta vẫn tính không ra người này, trước đây chưa từng nghe nói tới danh hiệu của hắn, tuổi chân thực tựa hồ cũng chỉ mới 20, chẳng lẽ là đệ tử mà Khương Hồng Nhan bồi dưỡng được?
- Xem ra là Khương Hồng Nhan tìm tới một viên hạt giống tốt bồi dưỡng mà thành, nhưng bây giờ là lúc nàng đang độ kiếp, tiểu tử này lại vô tri như vậy, dám nhúng tay vào trong đó.
Tiêu Thái Huyền cười gằn lên, trong mắt xẹt qua vẻ xem thường.
Tuy y thưởng thức thực lực của Từ Khuyết, nhưng sau khi nhìn thấy loại hành động muốn đối cứng với Thiên Kiếp này của Từ Khuyết, liền lập tức cảm thấy buồn cười.
- Hừ, nghé con mới sinh không sợ cọp, Thiên Kiếp này ngay cả người cùng lứa với ta cũng không dám tới gần, hắn chỉ là Anh Biến kỳ, dám đi chịu chết như vậy, vô tri buồn cười.
Tần Cơ cũng lộ ra hàn ý, lạnh giọng hừ nói.
- Chung quy là tuổi quá trẻ.
Tiêu Thái Huyền lần nữa cười cợt.
Đám Thánh Tử Thánh Nữ như Tiếu Mộc Nam cùng Bạch Linh Nhi, cũng đang cười lạnh.
Bọn họ cũng không chú ý tới sự sống còn của Từ Khuyết, bởi vì hắn chắc chắn sẽ phải chết, không có gì hay để mà quan tâm, huống hồ tên thiên kiêu Anh Biến kỳ, ở trong mắt bọn họ cũng như giun dế.
Bọn họ bây giờ muốn biết chính là, ở dưới Thiên Kiếp do trăm vạn thiên binh tụ tập mà thành này, Khương Hồng Nhan sẽ thân tiêu đạo vẫn như thế nào.
Chỉ có trong con ngươi của Hàn Oánh lấp loé ánh sáng, trên mặt tràn ngập nghi ngờ, không biết tại sao, nhìn thấy loại cử động tự tìm đường chết này của Từ Khuyết, nàng lại không cảm giác được chút tử khí nào trên người Từ Khuyết, ngược lại còn có chút tinh lực dồi dào.
Đây không giống như là khí tức của một kẻ hấp hối sắp chết nên nắm giữ.
Ầm ầm ——!
Lúc này, trên vòm trời lần nữa truyền đến một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, vạn ngàn lôi đình cuồn cuộn cuồn cuộn, đội ngũ trăm vạn thiên binh chỉnh tề như trước, còn chưa ra tay, nhưng khí thế bàng bạc đã nghiền ép tất cả.
Bóng người hiu quạnh này của Từ Khuyết, lúc này bắt đầu, dường như một chiếc thuyền gỗ nhỏ trên mặt biển hung mãnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị sóng lớn đập thành mảnh vỡ.
- Trả tiền lại!
Đột nhiên, trăm vạn thiên binh lại bạo phát một tiếng gào thét kinh thiên động địa.
Lần này, tất cả mọi người ở đây đều nghe được rõ ràng, lúc này đều biến sắc mặt.
Nhưng Từ Khuyết lại thế như chẻ tre, chưa từng chịu đến chút ảnh hưởng nào, vẫn tỏa ra sát khí bàng bạc nhằm phía phía chân trời, rống to:
- Không trả!
- Trả tiền lại!
Trăm vạn thiên binh lần nữa cùng gào thét lên.
- Trả cm ngươi, cút!
Từ Khuyết hung hăng gào lại.
Trong giây lát, tất cả mọi người ở đây đều há hốc mồm.
Dù cho những Thánh Tử Thánh Nữ kia chưa bao giờ đem Từ Khuyết để vào trong mắt, lúc này lòng tự kiêu trong nháy mắt cũng bị đánh vỡ.
Trả tiền lại?
Những thiên binh này là đến đòi nợ?
Trời ơi!
Thế giới này điên rồi sao?
Đây chính là thiên binh đó! Cho dù cũng không phải là chân thực, nhưng cũng là lôi đình trên vòm trời ngưng tụ mà thành, ròng rã trăm vạn quân lính, lại đến đòi nợ một tên Anh Biến kỳ giun dế?
- Chuyện này... đây là ảo giác sao?
Đầu của mọi người ở đây đều trống rỗng, quả thực không có cách nào suy nghĩ.
Ai cũng không nghĩ ra, chỉ là một thiên kiêu Anh Biến kỳ, làm sao lại nợ tiền trăm vạn thiên binh.
Dù cho là những cường giả Hợp Thể kỳ của các thế lực lớn kia, cũng căn bản là không có tư cách để nợ tiền thiên binh? Huống chi là để cho lôi đình hóa thân thành trăm vạn thiên binh, tự mình đến đòi nợ.
Hơn nữa để mọi người không thể nào tiếp thu được chính là, tiểu tử kia lại còn nói không trả?
- Hắn đến cùng đã làm cái gì?
Liễu Tĩnh Ngưng đã sớm ngây người như phỗng, trong miệng lẩm bẩm nói.
Husky cũng bị doạ thành ngu ngốc, liền lời nói đều không nói ra được.
- Dám tìm ta đòi nợ, các ngươi quả thực là đang tìm chết, là đang đùa với lửa!
Lúc này, trên người Từ Khuyết đã tuôn ra tảng lớn hỏa diễm màu đen, hướng về phía trăm vạn thiên binh quát.
Mọi người lập tức mắt tối sầm lại, trợn mắt ngoác mồm, cảm giác tình cảnh mình đang nhìn thấy trước mắt này, là giả!
- Ta bằng bản lĩnh của mình mượn tiền, tại sao phải trả?
Từ Khuyết lại bổ sung một câu.
Mọi người triệt để ngơ ngẩn, bằng vào bản lĩnh của mình mượn tiền, tại sao lại phải trả?
Mẹ nó, trên đời này còn có loại lý lẽ này sao?
- Thật là to gan, vô tri cho nên mới không sợ, nhưng hắn dám coi rẻ thiên khung như vậy, nhất định sẽ bị biến thành tro bụi, vĩnh viễn không cách nào siêu sinh.
Đổng Căn Cơ lạnh giọng nói, y đã sớm bất mãn đối với Từ Khuyết, bây giờ nhìn thấy Từ Khuyết bất kính đối với thiên khung như thế, trong lòng không khỏi sảng khoái.
- Cũng đúng là người không biết không sợ, bằng không coi như là cường giả Hợp Thể kỳ ở đây, cũng không dám làm như vậy.
Một vài Thánh Tử Thánh Nữ cũng đều hoàn hồn lại.
Bọn họ cho rằng, mình sở dĩ sợ hãi, là bởi vì kính nể thiên khung.
Từ Khuyết dám hung hăng như vậy, nhất định là bởi vì hắn ngu ngốc, không biết sự mạnh mẽ của thiên đạo chúa tể vạn vật.
- Đây là trả lời cho một câu ngạn ngữ, biết được càng nhiều, liền càng sợ hãi. Cảnh giới càng mạnh mẽ, liền càng cảm thấy bản thân nhỏ bé.
Một ông lão của một thế lực lớn lắc đầu cảm thán.
Tuy Từ Khuyết rất hung hăng, dám cùng trăm vạn thiên binh đùa nghịch.
Nhưng không ai cảm thấy, hắn sẽ có tư cách đối kháng cùng trăm vạn thiên binh!
Bởi vì đó căn bản là không tồn tại, một bên là trăm vạn hùng binh bao trùm vòm trời, lít nha lít nhít, khí thế như cầu vồng, một phía lại chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, giống như giun dế, từ đâu mà đòi so sánh?
Ầm ầm!
Lôi đình vạn quân bộc phát ra tiếng nổ vang, Từ Khuyết cùng trăm vạn thiên binh rốt cục tiếp cận, cách xa nhau không tới mấy trăm mét.
Mà mấy trăm mét này, đối với tu sĩ mà nói, cũng chỉ là khoảng cách trong một ý nghĩ.
"Răng rắc!"
Đúng như dự đoán, bên trong trăm vạn thiên binh, trong nháy mắt có mấy vạn thiên binh lướt ra.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn rõ ràng, những thiên binh này mặc dù là do lôi đình ngưng tụ, nhưng trông rất sống động, mỗi một thiên binh đều người mặc chiến giáp màu bạc, tay cầm trường kích ánh bạc, chỉ có dung mạo là mơ hồ, giống như bị thần quang che chắn.
Mọi người đều hoảng sợ, bọn họ cảm giác được, đây cũng không phải là thần quang, mà là những người bọn họ, căn bản là không có tư cách nhìn thấy hình dạng của thiên binh.
Ầm ầm!
Cùng với một tiếng sấm đinh tai nhức óc, mấy vạn tên thiên binh trước hết giết đi ra, thân hình đột nhiên mơ hồ thành tia sét màu bạc, vô số trường kích tia chớp mang theo thiên uy hung hăng, nhằm phía Từ Khuyết.
Nhưng vào lúc này, Từ Khuyết cũng vung Huyền Trọng Xích lên, cả người bùng nổ ra một luồng khí thế không kém mấy vạn thiên binh một chút nào, sức mạnh bàng bạc trên không trung chấn động hư không, diễn hóa ra hàng ngàn hàng vạn xích ảnh màu mực.
Đùng!
Toàn bộ hư không phát sinh một tiếng vang trầm thấp, xích ảnh màu đen bao trùm bởi Dị Hỏa, lấy lực lượng vạn cân, đột nhiên đập tới mấy vạn thiên binh kia.
Oanh ——!
Trong vòm trời trong nháy mắt nổ tung một đoàn ánh sáng chói mắt, bất kể là xích ảnh màu mực hay là tia chớp màu bạc, đều nổ tung, giống như là biển gầm bao phủ lăn lộn.
Trong giây lát, tất cả mọi người ở đây đều trở nên động dung, tâm thần rung mạnh.
Chẳng ai nghĩ tới, Từ Khuyết chỉ là một Anh Biến kỳ, ở trong chớp nhoáng này bùng nổ ra sức mạnh kinh khủng như vậy.
Đây còn là Anh Biến kỳ sao? Đây e rằng đủ để so sánh với Luyện Hư kỳ đỉnh phong rồi.
- Ta thừa nhận lúc trước đã coi thường hắn!
Vẻ xem thường lúc trước trên mặt Tiêu Thái Huyền, từ lâu hóa thành nghiêm túc, trầm giọng nói.
- Có thể lấy sức một người, cùng mấy vạn thiên binh đồng quy vu tận, xác thực không đơn giản. Dù cho là ta, e rằng cũng chỉ có thể làm được như vậy.
Thánh Tử Tiếu Mộc Nam của Thiên Ma Tông, lúc này cũng bỏ đi cao ngạo, trong mắt mang theo một ít kính nể nói.
Bạch gia Thánh Nữ Bạch Linh Nhi phục hồi lại tinh thần, lạnh giọng cười nói:
- Cũng thật là một tiểu tử không đơn giản, chỉ tiếc hắn liều mạng sống của mình, cũng chỉ có thể hoán đổi mấy vạn thiên binh do lôi đình ngưng tụ, nhưng đây là Thiên Kiếp, bây giờ còn có gần trăm vạn thiên binh, chuẩn bị đi tiêu diệt Khương Hồng Nhan!
- Đây là trời cao muốn tiêu diệt Khương Hồng Nhan, không cần chúng ta tự mình... Hả?
Lời của Tiếu Mộc Nam mới vừa nói ra một nửa, đột nhiên ngừng lại.
Tiếp đó, sắc mặt của tất cả mọi người ở đây đột nhiên kịch biến, trợn to hai mắt, vạn phần khiếp sợ.
- Chuyện này... sao có thể? Hẵn vẫn còn sống!
Tiêu Thái Huyền ngơ ngác, khó có thể tin.
Ở bên trong khu vực nổ tung sản sinh ra ánh sáng kia, lại có một vệt bóng đen lắc mình mà ra, không phải Từ Khuyết thì còn có thể là ai?
Tất cả mọi người đều thấy run sợ trong lòng, ở bên trong loại cứng đối cứng xông tới kia, cái tên này lại không chết, ngược lại là mấy vạn thiên binh bị nổ thành tia điện, sao có thể có?
Nhưng mà, lúc này Từ Khuyết cũng không dễ chịu, Giáp Tâm Linh trên người đã bị vỡ thành từng mảnh, Áo Choàng Bạc cũng thành tấm vải rách, mà cả người hắn chảy ra máu tươi, nếu không phải là có công năng tự động chữa trị của hệ thống, hắn đã sớm nằm xuống rồi.
Thế nhưng bên trong trận đối đầu này, Từ Khuyết cũng thu hoạch rất lớn, chân thân của mấy vạn thiên binh chung quy vẫn chỉ là lôi đình chi lực, sau khi bị nổ nát, hóa thành từng đạo từng đạo tia chớp màu bạc, điên cuồng chui vào trong cơ thể hắn.
Ở dưới sự vận chuyển của Minh Vương Trấn Ngục Thể, thân thể của Từ Khuyết được rèn luyện kinh người, so với trước mạnh hơn không ít.
Hơn nữa Thiên Lôi Ấn bên trong Đại Diễn Long Tượng Ấn, lúc này tiến độ đã biến thành 40%, tốc độ tiến hóa bực này, liền Từ Khuyết cũng không nghĩ tới.
Vào giờ phút này, hắn đứng trên không trung, mặc cho gió lạnh thổi ở trên người, Huyền Trọng cự xích trong tay lần nữa giơ lên, nhắm thẳng vào gần trăm vạn thiên binh kia, mặt không hề cảm xúc, lạnh giọng nói ra:
- Trong giới xã hội đen có Khuyết ca ta, lời hung ác không nói nhiều! Ngày hôm nay các ngươi một tên cũng đừng hòng chạy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận