Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 968: Ngươi Có Tin Hay Không

Một câu này của Đổng gia tiểu thư nói ra, toàn trường trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều trừng to mắt, ngoác mồm lè lưỡi.
Từ Khuyết cũng vui vẻ tới phát điên, híp mắt, cười tủm tỉm nhìn Đổng gia tiểu thư.
Đổng gia tiểu thư vào lúc này cũng đã kịp phản ứng lại, tựa hồ là mình bị hãm hại, rõ ràng là tiểu tử này đào hầm cho mình nhảy.
Đầu tiên là Piano bá chủ, tên gọi tắt là cương bá, tiếp theo liền đàn ghita bá chủ, tên gọi tắt cát...
Hừ, thật là một tên vô sỉ!
"Ầm!"
Đổng gia tiểu thư trực tiếp thả đàn ghita xuống, đỏ mặt, vội vã xoay người nhìn về phía nha hoàn nói:
- Thu hồi những nhạc khí này lại.
- Dạ!
Vài nha hoàn đều gật đầu, nhưng nín cười, không dám cười ra thành tiếng, vội bước nhanh đi lên phía trước, hỗ trợ thu thập đàn lại.
Trong lúc thu thập, các nàng cũng lén lút đánh giá Từ Khuyết, thật tò mò, bởi vì đây là lần thứ nhất các nàng nhìn thấy có người dám trêu đùa đại tiểu thư nhà các nàng như vậy.
Càng quan trọng hơn chính là, đại tiểu thư nhà các nàng còn chịu thiệt.
- Vương công tử, cảm ơn.
Lúc này, Đổng gia tiểu thư lại nhìn về phía Từ Khuyết, nhẹ giọng nói.
Nàng cảm tạ chính là việc Từ Khuyết tặng những nhạc khí này, nhưng trong lòng lại hận không thể cắn tên này một cái.
Từ Khuyết cười khoát tay áo một cái:
- Đổng tiểu thư không cần khách khí, trả lễ lại mà thôi.
Hắn đánh giá bình ngọc trong tay một chút, lại chuẩn bị muốn rời đi.
Trong bình ngọc này ít nhất có mười giọt hoa lộ vạn năm, đã đủ luyện chế vài tấm Phá Không Phù rồi, còn chuyện Đổng gia có càng nhiều hoa lộ vạn năm hơn nữa, Từ Khuyết cũng không hề cảm thấy hứng thú.
Ở trên Thái Kim đại lục này, hoa lộ vạn năm quý giá như thế, là bởi vì sản lượng quá ít, thêm vào hoa lộ có thể trợ giúp việc tu luyện của tu sĩ ở trên đại lục này.
Nhưng ở Tu Tiên Giới, hoa lộ vạn năm cũng không khó tìm, luận trình độ quý giá, còn lâu mới khoa trương bằng ở trên Thái Kim đại lục.
Lấy của cải Linh Thạch của Từ Khuyết, ở Tu Tiên Giới tùy tùy tiện tiện đều có thể mua được vài bình.
Bây giờ nếu như không phải là do lưu lạc tới nơi đây, cho dù có nhiều hoa lộ vạn năm hơn nữa, cũng căn bản không lọt được vào mắt Từ Khuyết.
- Đổng tiểu thư, nếu hợp tác đã hoàn thành, vậy tại hạ cáo từ trước vậy.
Từ Khuyết chắp tay, cười dài mà nói, chuẩn bị rời đi.
- Chờ đã.
Đột nhiên, một thanh âm vang lên.
Lục Châu Hà đứng lên, mắt lạnh nhìn kỹ Từ Khuyết, trầm giọng nói:
- Tiệc rượu chỉ là vừa mới bắt đầu, thức ăn còn chưa lên, bây giờ ngươi muốn đi, chẳng phải là không cho Đổng tiểu thư mặt mũi sao?
- Ơ!
Từ Khuyết lập tức cười lạnh thành tiếng:
- Mặt mũi? Người của Tạc Thiên Bang ta, xưa nay liền không cần cho người ta mặt mũi, huống hồ là Đổng tiểu thư thông tình đạt lý như thế, cũng sẽ không thèm để ý tới những quy củ buồn cười này đúng không?
Nói xong, Từ Khuyết cười tủm tỉm nhìn về phía Đổng tiểu thư.
Đổng tiểu thư khẽ gật đầu:
- Không sai, Vương công tử, nếu ngươi có việc trong người, có thể rời đi trước.
- Nhìn thấy không? Nhìn thấy không? Tiểu Lục à, ngươi thật sự là phải theo Đổng tiểu thư học tập thêm một chút, bằng không sẽ không sống qua ngày hôm nay đâu.
Từ Khuyết tỏ vẻ trêu tức nhìn về phía Lục Châu Hà nói.
Cả khuôn mặt của Lục Châu Hà cực kỳ âm trầm, tức giận đến cả người phát run, y muốn giữ lại Từ Khuyết, đương nhiên không phải là ra mặt giúp Đổng tiểu thư.
Dù sao lấy thân phận của y, căn bản không cần vì là chút chuyện nhỏ này mà ra mặt, hơn nữa cũng rõ ràng là Đổng gia tiểu thư cũng không để ý tới những thứ này.
Nhưng mấu chốt là lần này y tới tham gia tiệc rượu, ngoại trừ coi trọng sắc đẹp của Đổng tiểu thư, đại bộ phận là vừa ý với nội tình của Đổng gia, cùng với hoa lộ vạn năm dùng mãi không cạn này.
Nhưng bây giờ nhìn lại, cái hi vọng này phần nhiều đã thất bại.
Mà Đổng tiểu thư còn tự mình đem một bình hoa lộ vạn năm quý giá cho Từ Khuyết, ở đây ngoại trừ Lục Châu Hà y, phần lớn người đều động lòng, nổi lên lòng mơ ước.
Vì thế Lục Châu Hà mới tìm cớ để giữ Từ Khuyết lại, thậm chí muốn làm hắn tức giận, dụ hắn ra tay, phạm vào kiêng kỵ của nơi này, như vậy bọn họ mới có cơ hội để mưu đoạt hoa lộ vạn năm trong tay Từ Khuyết.
Nhưng y không nghĩ tới, miệng lưỡi của Từ Khuyết lợi hại như vậy, dăm ba câu, ngược lại là làm cho y tức giận.
- Hừ, e rằng người nên học tập là ngươi mới đúng? Một điểm lễ nghi đều không có, cho dù có chút tài hoa thì có thể làm gì?
Lúc này, Lục Châu Hà hừ lạnh một tiếng, trào phúng nói.
Từ Khuyết cười đến híp cả mắt, lắc lắc đầu:
- Lục Châu Hà, hình như ngươi đang cố ý chọc tức ta ư? Thế nhưng ngươi ngay cả làm như thế nào để chọc tức người cũng không biết, thực sự là cho ta quá thất vọng rồi.
- Ta chọc tức ngươi làm gì? Ta chỉ là đang nhắc nhở ngươi, làm người nên có lễ nghi!
Lục Châu Hà trầm giọng nói.
- Lễ CM ngươi!
Từ Khuyết há mồm chửi một câu chửi tục, tứ lạng bạt thiên cân, quá CMN trực tiếp!
- Ngươi...
Lục Châu Hà lập tức trợn to hai mắt, hiển nhiên không nghĩ tới Từ Khuyết lại dám chửi bậy.
- Ngươi cái gì mà ngươi, chính ngươi nhìn xem, luận tài hoa ngươi không bằng ta, luận dung mạo, càng là không có cách nào so với khuôn mặt đẹp trai này của ta, lẽ nào ngươi không cảm thấy xấu hổ một chút nào sao? Không cảm thấy tự ti sao? Không cảm thấy sống đều không có ý nghĩa sao?
Từ Khuyết tỏ vẻ trêu tức, bắn lời liên tiếp.
Mọi người ở đây đều nghe tới há to miệng, tỏ vẻ kinh ngạc.
Thậm chí là Đổng gia tiểu thư cũng có chút há hốc mồm.
Bọn họ đều biết là Từ Khuyết vô sỉ, tuy nhiên không nghĩ tới lại có thể vô sỉ như vậy, lúc đang mắng Lục Châu Hà, còn có thể tự khen mình đẹp trai.
Thế gian sao lại có người vô sỉ như vậy đây?
-...
Cùng lúc đó, cả khuôn mặt Lục Châu Hà đã đen tới cực điểm, hai tay giấu ở dưới tay áo bào đã nắm đến lạnh lẽo, hiện lên gân xanh.
Nếu không phải là chỗ này nghiêm cấm tranh đấu, nếu không phải là y duy trì một chút lý trí cuối cùng, e rằng đã không nhịn được muốn ra tay rồi.
- Hừ, miệng đầy lời thô bỉ như vậy, đối thoại cùng với ngươi, thực sự là làm mất thân phận!
Cuối cùng, Lục Châu Hà hừ một tiếng, sắc mặt tái nhợt xoay người trở về chỗ cũ.
Y biết mình không có cách nào làm người tức giận, thậm chí nếu tiếp tục nói nữa, e rằng mình sẽ bị tức chết, đánh mất một ít lý trí cuối cùng.
- Hey, đừng đi! Ta đã để cho ngươi đi à?
Đột nhiên, Từ Khuyết cười lạnh nói.
Bước chân của Lục Châu Hà lập tức hơi ngưng lại, con ngươi hơi sáng ngời, quay đầu lại, trêu tức hỏi:
- Làm sao? Vương công tử còn có cái gì chỉ giáo sao?
- Chỉ giáo? Không không không, ngươi còn không đủ tư cách để ta chỉ giáo. Ta chỉ là muốn hỏi ngươi, còn nhớ vừa nãy ta tính mệnh cho ngươi hay không?
Từ Khuyết lắc lắc đầu.
Lục Châu Hà không khỏi ngẩn ra.
Tính mệnh lúc vừa nãy?
Một đời cô đơn? Không sống quá ngày hôm nay?
- Ha ha, thực sự là buồn cười! Vương công tử, những cái ngươi gọi là bói toán đoán mệnh kia, cũng đừng lấy ra làm mất mặt chứ.
Lúc này, Lục Châu Hà cười lạnh thành tiếng.
- Ồ, thì ra là ngươi không tin! Nói thật sự, ta nói ngươi không sống qua ngày hôm nay, liền thật sự sẽ không sống qua ngày hôm nay, nếu không chúng ta đánh cuộc xem?
Từ Khuyết nói xong, năm ngón tay lại nắm thành quyền, tựa như cười mà không phải cười nhìn Lục Châu Hà.
Trong lòng Lục Châu Hà lập tức vui vẻ.
Y biết, cơ hội bức bách Từ Khuyết xuất thủ đến rồi, chỉ cần Từ Khuyết ra tay, liền xúc phạm cấm kỵ kia, đến lúc đó căn bản không cần bọn họ ra tay, tự nhiên sẽ có cường giả của Đổng gia đi ra tiêu diệt hắn.
Đổng gia lập xuống uy vọng nhiều năm như vậy, tuyệt đối không phải là tùy tiện người nào cũng có thể coi rẻ cùng xúc phạm.
- Ha ha, nếu Vương công tử đã có nhã hứng muốn đánh cuộc một keo, vậy ta đương nhiên sẽ theo tới cùng.
Lúc này, Lục Châu Hà tỏ vẻ cười lạnh, trong tròng mắt tràn ngập vẻ châm chọc.
Mọi người ở đây cũng đều đã nhìn ra đầu mối, sắc mặt quái lạ, lại không có ai đi ra ngăn cản.
Chỉ có Đổng gia tiểu thư chần chờ một lát, mím mím miệng, mở miệng nói:
- Hai vị công tử nếu như có nhã hứng đánh cuộc một keo, đương nhiên là được. Nhưng tiểu nữ tử nhắc nhở hai vị, Đổng gia cấm bất kỳ tranh đấu nào, người vi phạm đều sẽ bị tiêu diệt ngay tại chỗ.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Lục Châu Hà trong nháy mắt trở nên khó coi.
Bởi vì ai nấy đều thấy được, đây rõ ràng chính là Đổng gia tiểu thư đang nhắc nhở Từ Khuyết đừng kích động.
Nhưng mà Từ Khuyết lại không để ý đến, ánh mắt nhìn thẳng vào Lục Châu Hà, cười dài mà nói:
- Ta rất thưởng thức dũng khí của Lục công tử, nếu không ta lại tính một quẻ, đó là ngươi không sống quá 10 hơi thở nữa, ngươi có tin hay không?
Không sống quá 10 hơi thở?
Lục Châu Hà lập tức nở nụ cười, cười đến rất ngây thơ:
- Ha ha, ta không tin!
Bạn cần đăng nhập để bình luận