Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 779: Tạc Thiên Bang Từ Khuyết Ở Đây

- Hải Đường Thành chủ, không cần suy nghĩ thêm nữa, mau mau theo hắn rời đi đi! Bản thần tôn chúc phúc cho các ngươi!
Husky nói phun cả nước miếng, thổi phồng Từ Khuyết đến mức thiên hoa loạn trụy, cuối cùng dùng ánh mắt chân thành nhìn tới Từ Khuyết.
"Ầm!"
Từ Khuyết không chút do dự đấm bay Husky.
"Gào!" Husky kêu to, căm tức không thôi:
- Mẹ nó, tiểu tử ngươi bị bệnh thần kinh à, bản thần tôn giúp ngươi nói chuyện, ngươi còn đánh ta?
- Ai bảo ngươi nói như vậy?
Từ Khuyết tỏ vẻ nghiêm túc, hai tay chắp sau lưng, trầm giọng nói:
- Husky, ngươi biết khuyết điểm to lớn nhất của ngươi là cái gì không? Không sai, chính là quá thành thực! Ta từng nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, phải khiêm tốn, chú ý biết điều, nhưng ngươi lại nói hết ưu điểm của ta ra như thế, như vậy bảo ta làm sao khiêm tốn nữa đây?
- Đậu phộng!
Husky lập tức tức giận, giơ hai cái chân trước lên, muốn tìm Từ Khuyết choảng nhau.
Nhưng lúc này Tư Đồ Hải Đường lại không nhìn nổi nữa, cau mày trừng mắt nhìn về phía Từ Khuyết và Husky.
- Các ngươi nháo đủ chưa? Nếu ta không đoán sai, người của Đan Dương Phái chẳng mấy chốc nữa sẽ tới, không đi sẽ không kịp nữa.
- Đúng vậy.
Husky lẽ thẳng khí hùng ngẩng đầu ưỡn ngực, trừng mắt về phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết lúc này đã muốn đi tới đánh nó.
- Ha ha! Tư Đồ Hải Đường, ngươi nói không sai! Các ngươi không đi được nữa rồi!
Đột nhiên, một tiếng cười lạnh lẽo từ trong bóng tối truyền đến, tiếp đó vài âm thanh phá không vang lên, trong bóng tối đi ra mấy chục bóng người.
Ở dưới ánh trăng yếu ớt, không khó để nhìn rõ đám người kia chính là người của Đan Dương Phái, do mấy vị trưởng lão Anh Biến kỳ tự mình dẫn đội chạy tới ngăn cản Từ Khuyết rời đi.
- Tư Đồ Hải Đường, ngươi thật là to gan!
Một tên trưởng lão lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Hải Đường, trầm giọng quát mắng.
- Uổng Đan Dương Phái ta có ý tốt, thông gia cùng Tư Đồ gia của ngươi, ngươi lại cấu kết với tặc nhân này mưu sát vị hôn phu của mình, bây giờ còn muốn trợ giúp hắn đào tẩu!
- Hừ, chuyện thông gia, ta chưa bao giờ gật đầu đồng ý!
Tư Đồ Hải Đường lạnh giọng hừ nói, nhưng trên khuôn mặt mỹ lệ vào lúc này đã có chút tái nhợt.
- Chuyện đến nước này, ngươi còn có thể nguỵ biện cái gì! Người phụ nữ không tuân thủ chuẩn mực đạo đức như ngươi, lẽ ra nên bị trời phạt...
Tên trưởng lão kia lớn tiếng quát mắng.
Nhưng nói còn chưa dứt lời, một luồng sức mạnh khổng lồ đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
Ầm!
Bên trong một tiếng vang trầm thấp, tên trưởng lão này trực tiếp bị đánh bay ra, đập ầm ầm trên mặt đất, trong miệng ho ra đầy máu, bất tỉnh nhân sự tại chỗ.
- Cẩu vật từ đâu tới, mồm miệng không sạch sẽ gì cả.
Từ Khuyết chậm rãi đi ra, vẻ mặt hờ hững nói.
Tất cả đệ tử cùng với trưởng lão còn lại của Đan Dương Phái, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi.
Bởi vì tình cảnh này phát sinh quá nhanh, ai cũng không thấy rõ Từ Khuyết đã ra tay như thế nào.
Hơn nữa chuyện phát sinh ở trước mặt bọn họ như vậy, bọn họ đột nhiên không kịp chuẩn bị, ngay cả cơ hội ngăn cản cũng không có.
- Từ... Từ Khuyết, ngươi khinh người quá đáng!
Lập tức, một tên trưởng lão không nhịn được nữa, đứng ra chỉ vào Từ Khuyết gầm lên.
- Ngươi trước tiên giết đệ tử của Đan Dương Phái ta, lại giật vợ người, bây giờ còn dám ra tay hại người như vậy!
- Không không không, ngươi nói sai rồi.
Từ Khuyết nhàn nhạt lắc lắc đầu, cười nói:
- Đầu tiên, không phải là ta giết đệ tử của Đan Dương Phái các ngươi trước, mà là tên Thượng Võ kia liên thủ với người Cung gia, muốn đến giết ta, nhưng tài nghệ của bọn họ không bằng người, đã bị ta giết chết hết rồi, chuyện này sao có thể trách ta?
Lời này vừa nói ra, trong lòng đông đảo đệ tử Đan Dương Phái đúng là có chút không phản bác được.
Bọn họ đều rất rõ ràng, lời Từ Khuyết nói xác thực rất phù hợp với tác phong làm việc của Thượng Võ, thủ đoạn hung tàn, có người của Cung gia giúp đỡ, tuyệt đối rất có thể liên hợp đi tiêu diệt Từ Khuyết.
- Hừ, bây giờ mọi người chết rồi, không có chứng cứ, thị phi sai lầm toàn bộ bằng vào cái miệng của ngươi, chúng ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi.
Một tên trưởng lão còn đang mạnh miệng, sắc mặt tái nhợt nói:
- Huống hồ, ngươi cùng Tư Đồ Hải Đường cấu kết với nhau, chuện giật vợ của người khác ngươi nguỵ biện thế nào?
- Nguỵ biện? Ta cần phải nguỵ biện sao? Chuyện này vừa bắt đầu đã sai, Hải Đường cũng không muốn kết hôn với Thượng Võ. Tính ra, hình như là Đan Dương Phái các ngươi cậy thế ép người, trắng trợn cướp đoạt dân nữ, Hải Đường nhiều lần nói muốn từ chối, nhưng trong bóng tối các ngươi lại tạo áp lực cho nàng, ám chỉ nếu nàng từ chối, các ngươi sẽ tức giận lây qua Tư Đồ gia, hành động đê tiện như vậy, các ngươi còn không thấy ngại đến tìm ta hưng binh vấn tội?
Từ Khuyết cười lạnh lắc đầu.
Nếu là lúc trước gặp phải chuyện như vậy, hắn tuyệt đối không nói hai lời liền đánh ngã đám người kia.
Nhưng bây giờ việc liên quan tới sự trong sạch của Tư Đồ Hải Đường, Từ Khuyết đương nhiên sẽ không tùy ý để đám người kia giội nước bẩn Hải Đường.
Mà sau khi hắn nói ra lời này, Đan Dương Phái bên kia cũng trong nháy mắt á khẩu không trả lời được.
Bởi vì lời Từ Khuyết nói xác thực đúng là hành động lúc trước của Đan Dương Phái bọn họ, bởi vì Thượng Võ nói rõ muốn chiếm được Tư Đồ Hải Đường, rất nhiều trưởng lão đều đứng ra giúp gã, trong bóng tối tạo không ít áp lực cho Tư Đồ gia.
Lúc này bị một lời nói toạc ra, mấy tên trưởng lão kể cả một ít đệ tử Đan Dương Phái đều có chút lúng túng.
- Làm sao? Không có cách nào phản bác đúng không, vậy thì nhanh cút đi cho ta, thừa dịp ta chưa muốn giết các ngươi, cút càng xa càng tốt!
Từ Khuyết lạnh lùng nói, ánh mắt cực kỳ ác liệt.
Nhưng mà lời nói này vẫn không thể doạ lui mọi người của Đan Dương Phái.
Từ lúc bọn họ quyết định tìm Cung gia trợ giúp, cũng tự mình đứng ra chạy tới Tuyết Thành bao vây, liền đã nói rõ muốn Từ Khuyết và Tư Đồ Hải Đường phải trả giá bằng máu, lấy việc này giữ thể diện cho Đan Dương Phái.
- Từ Khuyết, chuyện đến nước này, ngươi nguỵ biện như thế nào đi nữa cũng thay đổi không được sự thực là ngươi đã giết con trai của chưởng môn chúng ta!
- Nói vậy các ngươi cũng đã nhận được tin tức, Cung gia hải ngoại đã phái 10 vị tiền bối tới đây, chẳng mấy chốc sẽ tới Tuyết Thành.
- Đến lúc đó, mặc kệ các ngươi chiếm lý lẽ như thế nào, các ngươi cũng chỉ có một con đường chết mà thôi!
Vài tên trưởng lão Đan Dương Phái luôn miệng nói, đã lười cãi nhau với Từ Khuyết xem ai chiếm lý hơn.
Lời của bọn họ đã nói được rất rõ ràng, ai chiếm lý cũng không quan trọng, thực lực mới là điểm then chốt.
- Ơ! Nói như vậy, các ngươi là định dựa vào Cung gia đến giết ta sao?
Từ Khuyết lập tức nở nụ cười, lắc đầu nói:
- Lần này chỉ sợ khiến các ngươi thất vọng rồi, chỉ là một cái Cung gia, ở trong mắt ta cũng chỉ là giun dế mà thôi.
- A, tiểu bối vô tri. Còn dám ở đây nói lời ngông cuồng!
Một tên trưởng lão lúc này cũng cười lạnh thành tiếng.
- Các ngươi hoàn toàn không biết gì về thực lục của Cung gia cả.
- Từ Khuyết, ngươi cho rằng ngươi ở bên trong Ngũ Nguyên Quốc làm mưa làm gió thì đã vô địch thiên hạ rồi sao? Ngươi sai rồi!
- Ở trước mặt Cung gia, ngươi mới là tồn tại không bằng cả giun dế!
- Lấy địa vị cùng thế lực ở hải ngoại của Cung gia, bọn họ chỉ cần động một đầu ngón út liền đủ để hủy diệt ngũ quốc chúng ta. Loại tồn tại như ngươi, bọn họ có thể phái tới mười vị tiền bối Luyện Hư kỳ đã là rất để mắt tới ngươi rồi!
- Đêm nay, ngươi nhất định phải chết!
Mấy người liên tiếp nói ra lời hung ác, thổi phồng Cung gia hết sức lợi hại, giống như càng như vậy, trên mặt bọn họ càng có ánh sáng, càng tự hào.
Nhưng không thể phủ nhận, lời bọn họ nói vẫn đưa đến tác dụng uy hiếp đối với một người.
Mặt Tư Đồ Hải Đường trắng bệch, cắn chặt môi, trong lòng vô cùng phức tạp.
Nàng cũng không sợ chết, nàng lo lắng chính là Tư Đồ gia sẽ bị trả thù, lo lắng đêm nay Từ Khuyết sẽ chết ở chỗ này.
Nhưng mà Từ Khuyết lại tỏ vẻ hờ hững, nhún nhún vai nói:
- Xin lỗi, nói ra các ngươi có lẽ không tin, đừng nói chỉ là một cái Cung gia, cho dù toàn bộ Đông Hoang đều tới đây cũng không ai dám động tới ta.
Vèo!
Vừa dứt lời, dưới bầu trời đêm phía xa lại đột nhiên vang lên vài tiếng phá không.
Ầm!
Tiếp đó, cùng với một luồng uy thế to lớn, một âm thanh già nua nhưng ác liệt vang vọng xung quanh.
- Hừ, người nào dám nói năng ngông cuồng ở đây, đường đường Cung gia ta, loại người như ngươi có thể xem thường được sao.
Tiếng quát chói tai lúc này truyền khắp cả tòa Tuyết Thành, xa xa có mười mấy thân ảnh đang xẹt qua ở phía chân trời, trong nháy mắt lướt tới chỗ Từ Khuyết.
Tư Đồ Hải Đường lập tức biến sắc, tay nhỏ chăm chú nắm chặt, dù cho nàng đã thân kinh bách chiến, nhưng ở trước mặt uy thế và thực lực đáng sợ bực này, cuối cùng không nhịn được có chút căng thẳng.
Lúc này, Từ Khuyết lại giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, cười nói:
- Đừng sợ, kế tiếp... chính là thời điểm xem kịch vui.
Nói xong, hắn xoay người, ánh mắt lạnh lùng đột nhiên quét về phía mấy bóng người kia, nhàn nhạt nói ra:
- Tạc Thiên Bang Từ Khuyết ở đây, trong vòng ba ơi thở, ta muốn nhìn thấy các ngươi quỳ ở trước mặt ta, bằng không... tự gánh lấy hậu quả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận