Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 874: Mau Chuẩn Bị

Lúc này, bên trong vùng rừng rậm.
Khương Hồng Nhan bình tĩnh ngồi xếp bằng ở trong hốc cây, cả người bị ánh sáng bao phủ, rạng ngời rực rỡ, giống như tiên tử không dính khói bụi trần gian, khí chất thoát trần.
Cây Thành Đạo Thụ trước người của nàng cũng tuôn ra một bóng mờ mờ ảo, đang từng chút bị hút ra, dung hợp cùng thân thể của nàng.
Bên ngoài hốc cây, Đám nữ tử Linh Tú Các đều ngồi xếp bằng, nhưng cũng không có tâm trí đi tu luyện, mặt đều lộ ra vẻ ưu lo, thỉnh thoảng nhìn về phía xa xa.
- Haizz, hắn đi ra ngoài như thế này, e rằng có chút bất cẩn rồi.
- Đây tựa hồ cũng không phải chỉ là bất cẩn, mà là đang liều mạng oan uổng.
- Lần đi này, sợ là không về được nữa.
Đám nữ tử đều đang lắc đầu, thở dài, không có ai cho rằng Từ Khuyết còn có thể sống sót trở về.
"Vèo!"
Lúc này, cách đó không xa truyền đến một ít động tĩnh.
Mọi người quay đầu nhìn lại, là Husky cùng mấy vị cường giả Đế Cung mang theo một đống củi khô lớn trở về.
"Cạch cạch!"
Husky như một làn khói chạy trở về, trực tiếp đem đống củi khô lớn trong lồng ngực ném lên trên mặt đất, con mắt gian giảo loạn quét xung quanh, lập tức biến sắc, kinh hô:
- Đậu phộng, tiểu tử kia đâu rồi? Mau gọi hắn đi ra nấu đồ ăn đi!
- Ồ, Thánh Tôn cũng không thấy? Chờ chút, khí thế này...
Vài tên cường giả Đế Cung ngẩn ra, tiếp đó ánh mắt quét qua, nhìn về phía hốc cây tỏa ra ánh sáng, lập tức trở nên động dung.
Thánh Tôn lại đang bế quan tu luyện?
- Điệu bộ này của Thánh Tôn, chỉ sợ là đang bế tiểu quan, trong thời gian ngắn không dừng lại được.
- Ngày mai đại chiến sẽ bắt đầu, Thánh Tôn sao lại bế quan tu luyện vào lúc này?
- Nguy rồi, phải làm sao mới tốt đây?
- Vị Từ đạo hữu kia cũng thật là, tại sao lại không ngăn cản Thánh Tôn chứ.
- Đúng vậy, Từ đạo hữu lại chạy đi đâu rồi?
Vài tên cường giả Đế Cung tỏ vẻ sốt ruột, gấp đến độ đổ mồ hôi.
Dù sao lúc như thế này đã xem như là đối đầu với kẻ địch mạnh, chiến đấu không tới một ngày liền sẽ bùng nổ, hơn nữa thực lực tổng thể của kẻ địch hơn xa bọn họ, thật là làm cho bọn họ bất an.
Nữ tử cao gầy của Linh Tú Các đứng lên, cười khổ nói:
- Đây là do Từ đạo hữu sắp xếp, hắn để Thánh Tôn ở đây bế quan, muốn bọn ta hộ pháp, mà hắn thì lại một mình đi ứng phó những cường giả Thiên Nhân tộc kia.
- Cái gì?
Vài tên cường giả Đế Cung vừa nghe thấy thế, lập tức bị doạ cho bối rối.
- Hắn một thân một mình, liền muốn đi đối mặt với mấy trăm cường giả Thiên Nhân tộc kia sao?
- Trời ơi, hắn bị điên rồi ư?
- Đậu phộng!
Husky cũng không khỏi kêu to một tiếng, tỏ vẻ tức giận nói:
- Tiên sư nó, bản thần tôn nhọc nhằn khổ sở lượm nhiều củi khô trở về như vậy, kết quả tiểu tử kia lại chạy đi giết Thiên Nhân tộc, thực sự là hồ đồ, người đã lớn như thế, thậm chí ngay cả làm việc cũng không biết phân biệt nặng nhẹ sao?
-...
Mọi người vừa nghe thấy vậy, khóe miệng lập tức co giật.
Làm việc không biết phân nặng nhẹ?
Nói chuyện kiểu gì thế này?
Tuy rằng hắn một thân một mình đi giết Thiên Nhân tộc là hoang đường, nhưng dù sao cũng tốt hơn là thật sự ở nơi đây nấu đồ ăn chứ?
Mọi người đều là tu tiên giả, mấy trăm năm không ăn cũng không bị đói chết được.
- Tiên sư nó, bản thần tôn càng nghĩ càng giận, các ngươi đều đến phân xử thử xem, đã nói là nấu đồ ăn rồi, kết quả hắn lại chạy mất, chuyện này có đúng không?
Husky rất tức giận bất bình nói.
Nhưng mọi người ở đây không một ai muốn trả lời, hiện này vấn đề mấu chốt căn bản không phải là có đồ ăn hay không.
- Husky, ngươi đang hô cái gì đấy?
Đúng lúc này, tiếng của Từ Khuyết từ nơi không xa truyền đến.
Mọi người theo bản năng quay đầu nhìn lại, lập tức kinh ngạc một trận.
Chỉ thấy Từ Khuyết đã bình yên vô sự trở về, trong tay còn lôi theo một đôi cánh chim màu trắng.
Hả? Chờ chút!
Đôi cánh này, tại sao nhìn có chút quen quen nhỉ?
Tất cả mọi người trong nháy mắt cả kinh, trợn to mắt, trừng trừng nhìn chằm chằm vào đôi cánh trong tay Từ Khuyết.
- Thứ này... đây là... cánh của Thiên Nhân tộc?
Có người run giọng hỏi.
Nhưng những người khác cũng đã tràn đầy kinh hãi, không để ý tới trả lời.
Dù sao đáp án đã rất rõ ràng, đôi cánh trắng quen thuộc này, rõ ràng chính là của Thiên Nhân tộc vừa mới gặp mặt không lâu.
Thậm chí sau khi tiến vào khu vực này, loại cánh duy nhất mà bọn họ gặp phải cũng chỉ có Thiên Nhân tộc.
- Đậu phộng, tiểu tử ngươi làm cái gì vậy? Giết bao nhiêu Thiên Nhân tộc rồi?
Husky cũng tỏ vẻ kinh hãi, mở miệng hỏi dò.
Từ Khuyết cười nhạt một tiếng, khoát tay áo một cái:
- Không nhiều, bọn họ có rất nhiều người, thế nhưng đều quá yếu, ta trong vạn quân lấy thủ cấp thượng tướng, quả thực như dễ như trở bàn tay. Cho nên trực tiếp cắt được một đôi cánh trở về.
Híttt!
Tất cả mọi người nghe xong, trong nháy mắt đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Trong vạn quân lấy thủ cấp thượng tướng dễ như trở bàn tay?
CMN, tên này đối mặt với mấy trăm tên cường giả Độ Kiếp kỳ Thiên Nhân tộc, lại bình yên vô sự trở về, còn thuận lợi lấy được một đôi cánh?
Ôi cha mạ ơi! Thực lực con hàng này đến cùng khủng bố đến cỡ nào?
Rất nhiều người run rẩy trong lòng, ngoài chuyện bị chấn động, thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh Từ Khuyết đối mặt với mấy trăm tên cường giả Độ Kiếp kỳ Thiên Nhân tộc kia, anh dũng thần tư một người giữ quan vạn người khó phá.
Từ Khuyết liền hời hợt trang bức một lần như thế, trên mặt còn mang theo vẻ hờ hững như của Khương Hồng Nhan, thật giống như không có chuyện gì vậy.
Nhưng trên thực tế không có chuyện kia, hắn dùng Bức Vương Quyền kết hợp Sát Thần Nhất Kiếm giết chết Thiên Chiến, sau đó đem cánh của Thiên Chiến trở về, căn bản không chạy đi tìm mấy trăm tên Thiên Nhân tộc kia.
Bây giờ làm như vậy, thuần túy chỉ là khoác lác mà thôi.
- Đến đến đến, thời khắc quan trọng sắp tới rồi, chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng trước.
Lúc này, sắc mặt của Từ Khuyết nghiêm nghị, vỗ tay động viên nói.
Mọi người lúc này tinh thần chấn động, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng muốn bị cho chiến đấu rồi!
Cũng may hiện tại vẫn chưa muộng, còn có thời gian có thể bày trận.
- Từ đạo hữu, không biết có phân phó gì, chúng ta nhất định toàn lực phối hợp.
Vài tên cường giả Đế Cung lúc này đáp.
- Không sai, xin Từ đạo hữu cứ việc phân phó.
Nữ tử cao gầy của Linh Tú Các cũng gật đầu.
Từ Khuyết lúc này hài lòng nói:
- Được, tính tích cực của mọi người đều rất tốt, đến, vị huynh đài này, ngươi đi mang củi chất thành đống đi.
- Vâng!
Một tên cường giả Đế Cung lúc này đáp, nhưng ngay sau đó, y liền sửng sốt.
- Hả? Chất củi đốt lửa?
Những người còn lại ở đây cũng ngẩn ra, đầu óc mơ hồ?
Vào lúc này chất củi để làm gì?
- Ngất, tại sao đều là vẻ mặt này? Không chất củi lên làm sao nhóm lửa được?
Từ Khuyết hỏi ngược lại, lập tức cũng phất tay chỉ huy nói:
- Được rồi, đừng lo lắng nữa, mau mau hành động đi. Đến, ngươi phụ trách nhóm lửa, còn có ngươi, mau đem nồi lên, không nên đổ dầu, cái cánh này rất béo. Đúng rồi còn có ngươi, chuẩn bị kỹ hành băm hạt mè. Đậu phộng, Husky ngươi mò dưới khố ta làm gì, cái cánh này không thể chơi! Không thể chơi! Ngươi mau mau đi giúp những người khác nhóm lừa lên, đốt lớn một chút! Những người còn lại đứng qua một bên, phụ trách hô 666!
Bạch!
Tất cả mọi người lúc này đều lộ ra vẻ ngơ ngác.
Nhóm lửa? Bắc nồi? Hành băm hạt mè?
Trời ơi, hoá ra nháo nửa ngày, ngươi vẫn muốn chuẩn bị nấu ăn à?
- Gào, tiểu tử 666!
Husky tỏ vẻ kích động, hoan hô nhảy nhót kêu to lên.
Lập tức, con hàng này liền hùng hục phóng tới đống củi khô kia, cũng không cần người khác hỗ trợ, trực tiếp vung tay nhóm lửa.
Khóe miệng của Từ Khuyết giương lên, xoay tay móc ra một cái chảo lớn, đổ đầy nước rồi gác lên trên đống lửa.
Trong chốc lát, nước trong nồi liền sôi trào, toàn bộ đôi cánh trắng to lớn bị hắn ném vào trong nồi, tùy ý nhúng một lần liền lấy ra, ném lên không trung, vung tay lên, toàn bộ cánh trong nháy mắt rụng sạch lông.
Vô số lông chim màu trắng bay xuống, giống như nổi lên một trận tuyết lớn.
Bên trong "tuyết lớn", tay Từ Khuyết cầm trường kiếm, vung lên chém về phía đôi cánh này.
Vài ba kiếm, trên cánh có thêm mấy vết nứt.
Tiếp đó "loảng xoảng" một tiếng, Từ Khuyết một chân đá bay chiếc nồi lớn kia, xoay tay móc ra một cái giá sắt lớn, gác lên trên củi lửa, toàn bộ chiếc cánh lúc này cũng vừa vặn hạ xuống, đùng một tiếng đập ầm ầm ở trên giá sắt.
Toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, làm liền một mạch.
Tất cả mọi người nhìn đến trợn mắt ngoác mồm, vạn phần kinh ngạc.
Lúc bọn họ lấy lại tinh thần, Từ Khuyết đã quét dầu lên trên cánh, rắc bột ớt và bột tiêu...
Cùng với từng trận hương vị nồng nặc tràn ngập ra, mọi người lúc này mới bỗng nhiên run run một cái, hai chân run rẩy.
- Chuyện này... tên này, thật sự là đang nấu ắn?
- Hắn thật muốn nấu thứ này lên ăn à?
- Đây chính là cánh của Thiên Nhân tộc đó, ăn thứ này có khác gì ăn thịt người đâu?
- Không xong rồi, ta không chịu được!
- Người của Tạc Thiên Bang này không chỉ ăn muỗi, bây giờ còn muốn nướng cánh Thiên Nhân!
- Ta cảm giác mình sắp tan vỡ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận