Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1364: Lão Phu Không Muốn Giết Người

Giờ phút này, nội tâm của mấy người Thần Nông Thị tộc có chút trở nên thấp thỏm.
Mặc kệ bọn họ có mấy vị hộ đạo giả Kim Tiên cảnh đỉnh phong bên cạnh, nhưng bây giờ liền mấy vị hộ đạo giả này, cũng cảm thấy có chút kinh hoảng.
Cho đến ngày nay, đối với thực lực chân chính cha của Từ Khuyết, vẫn không ai hiểu rõ, chỉ biết là mặt ngoài nhìn qua hắn chính là một Bán Tiên cảnh, nhưng trên thực tế lại giết qua đại chấp sự của Thiên Cung Thư Viện, đó chính là một vị tồn tại cấp bậc Đại La Chân Tiên.
Bây giờ đối phương liền ngồi ở bên cạnh, vừa bắc nồi, vừa cười híp mắt nhìn ngươi, liền hỏi ngươi có sợ hay không.
Quan trọng là cũng không biết hắn đã đến bao lâu rồi, có nghe được nhóm người mình đàm luận kế hoạch vừa nãy hay không. . .
- A, hóa ra là Từ lão đã đến rồi, thực sự là không khéo, vừa rồi chúng ta đang đàm luận xử lý một tên đệ tử phản đồ của tộc ta như thế nào, không nghĩ tới Từ lão cũng ở nơi đây.
Lúc này, Y Phương nhanh trí, hờ hững cười nói.
Y rất cơ trí nghĩ đến Y Tâm Nhi trước khi chết, liền lập tức gọi Y Tâm Nhi là kẻ phản bội, để hoàn thiện điều y vừa mới nói.
Nếu như cha của Từ Khuyết mới vừa tới đây, chỉ nghe được phần sau câu chuyện, như vậy câu nói này vừa vặn có thể hoàn mỹ che giấu đi tất cả, sự tình vẫn có khả năng cứu vãn.
- Ồ? Kẻ phản bội sao, vậy thật đúng là trùng hợp, vừa nãy lúc lão phu mới tới, liền gặp phải một cô nương tự xưng là người của Thần Nông Thị tộc, nàng muốn gây xích mích giữa lão phu với Thần Nông Thị tộc, lão phu liền ra tay đánh chết nàng.
Từ Khuyết cười híp mắt đáp, tiện tay từ trong nồi gắp một miếng thịt lên, đưa vào trong miệng.
- Thì ra kẻ phản bội kia đã bị Từ lão giải quyết, chúng ta cảm ơn Từ lão đã ra tay giúp đỡ, vãn bối mạo muội hỏi một câu, không biết Từ lão đã đi qua bao lâu rồi? Cần làm chuyện gì?
Y Phương hỏi dò.
- Ồ khửa khửa khửa, không bao lâu không bao lâu, cũng không có chuyện gì.
Từ Khuyết phát ra tiếng cười quái đản, liên tục xua tay, ngược lại hơi có chút ý tứ giấu đầu hở đuôi.
Khóe miệng của đoàn người Thần Nông Thị tộc cũng lập tức co giật.
Câu trả lời này có khác gì không nói đâu?
Ngươi đều đã chạy đến địa bàn của chúng ta rồi, còn nói không có chuyện gì? Chẳng lẽ ngươi chính là chuyên môn chạy đến nơi đây để ăn đồ ăn hay sao?
"Đùng!"
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên nắm chiếc đũa trong tay, vỗ chiếc đũa của Đoạn Cửu Đức một cái, cau mày nói:
- Đoạn lão đầu, nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, thịt bò này nhúng mười cái hô hấp thì phải lấy ra ăn, nếu không thì thịt sẽ dai, mất đi vị.
Mười cái hô hấp?
Người của Thần Nông Thị tộc vừa nghe thấy thế, lập tức thở ra một hơi dài, như vậy xem ra, bọn họ hẳn là vừa tới không lâu, rất có thể không nghe được một nửa đoạn kế hoạch phía bên mình trò chuyện.
- Thối lắm, viên thịt này của ngươi đều đã nhúng bao lâu rồi, làm sao không thấy ngươi lấy ra?
Đoạn Cửu Đức căm tức ngẩng đầu nhìn về hướng Từ Khuyết hô.
Lòng của mấy người Thần Nông Thị tộc mới vừa hạ xuống trong chốc lát, trong nháy mắt lại dâng lên, con mắt chăm chú nhìn về phía Từ Khuyết.
Lúc này, Từ Khuyết cũng đang trừng mắt nhìn Đoạn Cửu Đức:
- Ngươi biết cái gì, viên thịt này có thể giống sao, nhúng lâu một chút mới chín, bình thường phải nhúng nửa khắc mới có thể ăn, bây giờ mới qua một lúc mà thôi.
Người của Thần Nông Thị tộc một lần nữa ngầm thở ra một hơi, xem ra là thật sự chưa tới được bao lâu, tối thiểu cũng chưa tới nửa khắc.
- Ồ không đúng, hình như ta nhớ lầm, viên thứ nhất thả xuống đã bị ta ăn rồi, viên này là thả xuống lúc nào thế?
Đột nhiên, Từ Khuyết chợt hỏi một câu.
Lúc này Đoạn Cửu Đức cười híp mắt đáp:
- Đại khái là từ lúc bọn họ nói muốn nhốt ngươi ở trong động đấy.
- À, hóa ra là vào lúc ấy sao.
Từ Khuyết bừng tỉnh gật đầu.
Bạch!
Trong chốc lát, đoàn người Thần Nông Thị tộc ở đây, trong nháy mắt há hốc mồm rồi.
Từ Khuyết và Đoạn Cửu Đức nói, dường như sấm sét nổ vang ở trong đầu bọn họ.
Hoá ra náo loạn hơn nửa ngày, đám người kia đã sớm ở ngay đây nghe xong tất cả lời nói, nhưng mà. . . sao lại có thể như thế nhỉ?
Vừa nãy lúc đàm luận đối sách, rõ ràng những người này còn ở bên trong sương. . .
Chờ đã, không đúng!
Đột nhiên, mấy người Thần Nông Thị tộc kịp thời phản ứng lại, nhớ tới dị dạng mấy người Từ Khuyết vừa nãy ở bên trong sương trắng.
Sau khi Y Tâm Nhi bị giết, mấy người Từ Khuyết liền đứng bên trong sương mù, không có bất kỳ giao lưu nào, chuyện này nhìn qua rất không đúng, lúc đó bọn họ liền cho rằng mấy người Từ Khuyết là đang truyền âm.
Nhưng bây giờ nhìn lại, hiển nhiên là không phải.
Tình cảnh lúc trước đó, rất có khả năng chỉ là ảo giác, không, đó thật sự chính là một cái ảo giác.
Nghĩ tới đây, sắc mặt mấy người Thần Nông Thị tộc đã trở nên cực kỳ khó coi.
Một đợt này đúng là đã bị chơi, chơi quá thảm.
Rõ ràng là đối phương đã biết đối sách của phía bên mình, nhưng lại cố ý không nói, như xem trò hề xem bọn họ ở đây che giấu giãy dụa.
- Chết tiệt. . .
Y Phương càng nghĩ càng giận, lửa giận trong lòng cuồng đốt, quyền dưới ống tay áo nắm chặt lại.
Đường đường thiên kiêu của Thần Nông Thị tộc, đặc biệt là Y Phương y luôn tự xưng là thông minh hơn người, khi nào bị người trêu đùa qua như vậy?
Hiện nay lại ngã ở trong tay một lão già, đầu tiên là Y Tâm Nhi, bây giờ liền mình cũng bị hãm hại, thật là không thể nhẫn nhịn nổi.
Sát khí trên mặt Y Phương càng ngày càng nồng đậm.
Nhưng lý trí nói cho y biết, không thể mạo hiểm, không thể kích động, bằng không thì rất có thể sẽ bồi cái mạng nhỏ của mình vào.
- Này, các ngươi có đói bụng hay không? Muốn tới đây ăn chút đồ ăn không?
Lúc này, Từ Khuyết một lần nữa nghiêng đầu qua chỗ khác, tỏ vẻ hòa ái cười nhìn bọn họ, cười híp mắt hỏi.
Chuyện này lập tức để đám người Thần Nông Thị tộc ngẩn ra.
Tình huống gì thế này?
Nếu đã biết chúng ta muốn hại hắn, lão già này làm sao còn có thể có vẻ mặt ôn hòa như thế, còn mời chúng ta ăn đồ ăn?
Đây hoàn toàn không phù hợp với sự miêu tả của ngoại giới đối với hắn.
- Không. . . không cần, ý tốt của Từ lão, chúng ta chân thành ghi nhớ.
Cuối cùng, một vị hộ đạo giả tỏ vẻ căng thẳng đáp lại.
Bất kể như thế nào, mặt mũi vẫn là phải cho, dù cho biết là không thể đi qua ăn, cũng cần đáp lại một câu.
Huống hồ Từ Khuyết cũng không hề chủ động không nể mặt mũi, bọn họ càng sẽ không chủ động đi xé rách.
- Ngất, ta xỉu, đừng khách khí như vậy mà, nếu như lão phu muốn giết các ngươi, nhúc nhích đầu ngón tay là có thể, nhưng bây giờ lão phu không muốn giết người, hiểu chứ?
Từ Khuyết giở giọng điệu hiền hòa, hướng về phía tên hộ đạo giả kia nói.
- y. . . Từ lão chớ nên hiểu lầm, thật sự là chúng ta không đói bụng.
khóe miệng của hộ đạo giả của Thần Nông Thị tộc co giật, cười gượng đáp.
Tình huống trước mắt như thế, thực là rất lúng túng, nhưng bọn họ lại không dám manh động, chỉ có thể tạm thời ở lại tại chỗ, cùng Từ Khuyết đánh thái cực giả khách khí.
Trên thực tế trong lòng mọi người đều có ý nghĩ riêng, món nợ này không thể dễ dàng xóa đi như vậy.
- Haizz, hiểu lầm của thế nhân đối với lão phu thật sự là quá sâu.
Từ Khuyết lắc đầu thở dài, lộ ra vẻ phiền muộn, nhàn nhạt nói:
- Lão phu từ trước đến giờ đều quan niệm một cái đạo lý làm người, người không xâm phạm ta ta không xâm phạm người, nếu người phạm ta ta tất phạm người.
Nói đến đây, ánh mắt của Từ Khuyết nhìn kỹ mấy người, tiếp tục nói:
- Y Tâm Nhi vừa nãy phóng độc trùng ở trên người lão phu, vì thế lão phu giết nàng. Bây giờ các ngươi ở đây mưu tính hại lão phu, nhưng số các ngươi may, chỉ là đang mưu đồ, cũng chưa thực hiện, vì thế lão phu cũng sẽ không giết các ngươi.
- Nhưng mà . . tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát, liền theo quy tắc cũ đến đây đi, trên người các ngươi có Thiên Kim Phục Sinh Đằng không? Mười cây cũng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận