Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1094: Có Cơ Hội Cũng Đến Thử Một Lần

Cuối cùng, Từ Khuyết thành công đoạt được tất cả gạo sinh cơ trong sào huyệt của kiến sinh cơ.
Cộng với lúc trước hắn đã lấy đi một phần, tổng cộng lại gạo sinh cơ hắn đã có gần một ngàn năm tuổi thọ.
Dù kiến chúa cực kỳ không cam lòng, nhưng kiêng kỵ thân phận Từ Khuyết, hơn nữa hắn còn có Luân Hồi Chưởng có thể khống thiên địa quy tắc sinh tử, nên cuối cũng vẫn phải ngoan ngoãn phối hợp.
- Nhớ kỹ, đêm nay một mình đến phòng ta, ta có chuyện quan trọng thương thảo với ngươi.
Từ Khuyết cười híp mắt ném lại câu nói, sau đó cùng nữ tử rời đi.
Kiến chúa nhìn theo bóng lưng hai người Từ Khuyết rời đi, vô cùng căm tức, tức giận chà chà bàn chân nhỏ:
- Hừ, Nhân tộc đê tiện vô sỉ, hoàn toàn khác với người thiên tuyển trong miêu tả của tổ tiên, còn muốn bản tọa đêm nay tới phòng ngươi, ngươi nghĩ hay lắm, đừng tưởng bản tọa không biết ý nghĩ dơ bẩn của ngươi, rõ ràng chính là muốn hút lấy tuổi thọ của bản tọa. Bản tọa mới không đi!
Nói xong, nàng vung tay một cái, ra lệnh cho đám kiến sinh cơ :
- Mau mang theo tất cả mọi vật bên trong sào huyệt, theo bản tọa đổi sào huyệt, chúng ta chuyển tới tây giao, tìm phụ vương ta!
. . .
Cùng lúc đó, Từ Khuyết đã rời xa ngoại thành phía đông, tới gần thành trì Nhân tộc.
Dọc theo đường đi, hắn tìm hiểu được không ít chuyện từ miệng nữ tử kia, trong toà thành trì này, gạo sinh cơ chính là tiền tệ duy nhất, có thể mua được tất cả, cũng có thể khiến vô số tu sĩ vì đó mà điên cuồng.
Như Từ Khuyết bây giờ có được gạo sinh cơ đổi lấy hơn một nghìn năm tuổi thọ, ở trong thành trì tuyệt đối đủ để trở thành thủ lĩnh một thế lực.
Còn địa phương an toàn mà lúc trước nàng nhắc tới đó, lúc này cũng không tiện mở miệng nhắc lại.
Từ Khuyết có thực lực có thể nghiền ép kiến chúa, vừa ra tay đã đạt được hơn vạn hạt gạo sinh cơ, gộp lại đã được hơn một nghìn năm tuổi thọ, tiểu hợp tác của nàng này chỉ có 20 hạt gạo sinh cơ, làm sao còn dám mở miệng đây.
- Đạo hữu, chúng ta chia tay ở đây đi, chỗ đó ta quyết định sẽ đi một mình.
Cuối cùng, đến trước thành trì, nữ tử kia mở miệng cáo từ.
- Được, ngươi chú ý an toàn.
Từ Khuyết cười nhẹ, khẽ gật đầu.
Dù hiện tại hắn có hơn vạn hạt gạo sinh cơ, nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ chia ra cho nữ tử này.
Thời nay, xinh đẹp thì có ích lợi gì?
Ở Tu Tiên Giới, đặc biệt ở bên trong toà thành trì này, xinh đẹp là vô dụng nhất, Từ Khuyết dám tưởng tượng, mình tùy ý bỏ ra mấy chục hạt gạo sinh cơ, sợ là bên trong tòa thành trì này sẽ có vô số nữ nhân xinh đẹp tranh nhau đến, ở trong đó không thiếu nữ tử có tư sắc hơn.
- Nên chú ý an toàn phải là ngươi.
Nữ tử đáp lại, ánh mắt hơi nhìn vào thành trì một chút, lắc đầu nói:
- Dù thực lực của ngươi mạnh mẽ, nhưng trong này cũng có cường giả Địa Tiên cảnh, nhớ kỹ, là cường giả Địa Tiên cảnh thực sự, hơn nữa nếu bọn họ biết ngươi có thể chưởng khống quy tắc sinh tử, bọn họ nhất định sẽ liên thủ đối phó ngươi, vì thế ngươi tốt nhất vẫn nên an phận một chút thì hơn. Cáo từ.
Nói xong, nữ tử chắp tay, xoay người rời đi.
Lông mày Từ Khuyết nhíu lại, lúc này gọi lại nàng:
- Cô nương, chờ một chút.
- Hả? Đạo hữu còn có chuyện gì?
Nữ tử ngẩn ra, xoay người lại.
Trên mặt Từ Khuyết lộ ra ý cười:
- Kỳ thực ngươi không cần đi mạo hiểm, như vậy đi, ngươi trả lời ta mấy vấn đề, ta cho ngươi 20 hạt gạo sinh cơ làm thù lao, thế nào?
- Chuyện này. . .
Nữ tử thoáng qua vẻ ngạc nhiên.
Dù nàng biết Từ Khuyết thu được gạo sinh cơ rất nhẹ nhàng, nhưng lập tức chuyện lấy ra 20 hạt gạo sinh cơ làm thù lao như vậy, đây là lần đầu tiên nàng thấy, hắn thực sự ra tay quá lớn , khiến cho nàng cảm thấy bất an.
- Chỉ. . . chỉ là trả lời vấn đề?
Nàng có chút thấp thỏm hỏi.
- Đương nhiên rồi, nếu như làm cái khác, ta nhất định sẽ tăng giá mà, yên tâm đi.
Từ Khuyết cười đến híp cả mắt.
Nữ tử kia nhìn thấy nụ cười này lại nghĩ đến lúc trước Từ Khuyết mở miệng gọi kiến chúa kia đêm nay đi vào phòng hắn thì lại rùng mình một cái, vội vàng đáp:
- Ta chỉ trả lời vấn đề, những chuyện khác thì không cần rồi.
- Được.
Từ Khuyết gật đầu cười nói.
Trên thực tế lúc trước hắn cũng chỉ thuận miệng nói vậy, bằng không hắn cũng sẽ không chỉ nói với kiến chúa kia là đêm nay đến phòng hắn tìm hắn.
Phải biết là hiện tại hắn ở trong thành trì ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, làm sao có phòng riêng cơ chứ?
Huống hồ trong thành thủ vệ nghiêm ngặt, nếu một con kiến chúa một mình đến đây, chẳng phải là có đi mà không có về?
- Ngươi muốn hỏi cái gì?
Nữ tử nhìn về phía Từ Khuyết, chân thành nói, đã chuẩn bị kỹ càng để lấy được 20 hạt gạo sinh cơ này, giúp đệ đệ của nàng kéo dài tính mạng.
Dù sao nàng cũng không có lựa chọn nào khác, nàng cũng rõ ràng nếu một mình đi tới nơi gọi là an toàn kia, vẫn rất không an toàn. Hiện tại Từ Khuyết đang cố ý muốn giúp nàng, lấy phương thức này để nàng sẽ cảm thấy đây không phải là bố thí.
- Trước tiên nói một chút về lai lịch của ngươi đi, còn cả hiểu biết của ngươi đối với tam đại châu ở Lâm Tiên Giới.
Từ Khuyết trực tiếp mở miệng hỏi.
Trước đây từ Vương Thiên Niên hắn đã hiểu được một phần chuyện Lâm Tiên Giới, nhưng hắn có thể thấy, Vương Thiên Niên căn bản không kiên nhẫn trả lời, rất không để ý, bây giờ có thể từ trong miệng nữ tử này hỏi thăm được càng nhiều, hắn cảm thấy 20 hạt gạo sinh cơ dùng rất đáng giá.
- Ta đến từ Huyền Hoàng Châu, là tiên sinh Ly Hỏa Thư Biện. . .
Nữ tử cũng không chần chờ, nói rõ thân phận của chính mình.
Nàng tên là Lam Tâm Nguyệt, là một tiên sinh nhị lưu thư viện ở Huyền Hoàng Châu, thư viện nhị lưu có nghĩa là thấp hơn Đông Thắng Thư Viện cùng Thanh Đằng Thư Viện hay Cửu Hà Thư Viện một bậc.
Ở Huyền Hoàng Châu, nhất lưu thư viện cũng chỉ có tam đại thư viện này, nhị lưu thư viện lại có hơn trăm cái, còn tam lưu thư viện thì có nhiều hơn.
Mà cách để phân chia cấp bậc thư viện, chính là xem trong thư viện có bao nhiêu vị cường giả Địa Tiên cảnh.
Nếu là nhất lưu thư viện, nhất định phải có ít nhất một vị cường giả Địa Tiên cảnh hậu kỳ, cùng với mười vị cường giả Địa Tiên cảnh sơ kỳ trở lên tọa trấn, dù trên danh nghĩa cũng được, hơn nữa còn cần 100 vị cường giả Nhân Tiên cảnh trở lên ở trong thư viện dạy học, cũng chính là tiên sinh hoặc giáo viên trong miệng bọn họ.
Loại mô hình này cùng giống như tông phái, chỉ có điều hình thức thư viện sẽ khoa học hơn, bọn họ rất chú trọng về chất lượng tiên sinh, tất cả tiên sinh đều am hiểu chương trình học, ngoại trừ tu luyện, luyện đan, phù lục, trận pháp, còn có cầm kỳ thư họa, bảo đảm đệ tử trong thư viện có thể phát triển toàn diện, bồi dưỡng ra nhân tài tinh anh cho Huyền Hoàng Châu.
Cuối cùng những đệ tử này sau khi tốt nghiệp, hoặc là ở lại thư viện dạy học, hoặc là chuyển tới các đại tông phái, thậm chí hàng năm còn có tiêu chuẩn cố định, đưa tới Địa Châu cao hơn một cấp.
Như thế, thế lực thư viện sẽ trải rộng khắp thiên hạ, địa vị càng củng cố.
Lam Tâm Nguyệt ở Ly Hỏa Thư Biện, đã từng là một đệ tử, nhưng tư chất cũng chỉ bình thường, cuối cùng sau khi đột phá tới Nhân Tiên cảnh, liền trực tiếp ở lại thư viện dạy học, một mặt có thể được thư viện che chở, mặt khác có thể chăm sóc đệ đệ mới có tu vi Bán Tiên cảnh của nàng.
Nhưng khiến Từ Khuyết bất ngờ chính là Lam Tâm Nguyệt ở thư viện dạy thư họa.
- Ngươi là một Họa Sư?
Từ Khuyết kinh ngạc không ngớt.
- Ba ngàn đại đạo, đều có thể tu Tiên, cầm kỳ thư họa ở Lâm Tiên Giới cũng không phải chuyện nhỏ, độ khó không kém hơn trận pháp hay luyện đan bao nhiêu. Ta vẽ một bức tranh, có thể ẩn chứa đạo uẩn, để những người khác ngộ đạo, từ đó đột phá bình cảnh.
Lam Tâm Nguyệt nói ra.
- Chuyện này đối với bản thân ngươi có hữu dụng không?
Từ Khuyết cười nói.
- Đương nhiên hữu dụng, ít nhất có thể đổi lấy Linh Tinh. Đạo hữu, ngươi không nên xem thường họa đạo, đây là một môn đạo uẩn cực kỳ thâm ảo, nghe đồn Lâm Tiên Giới đã từng có một vị Họa Tiên, đề bút vung lên, liền có thể từ bức vẽ lấy ra Tiên Khí, y đem quá trình luyện khí, mọi chuyên lớn nhỏ hòa vào trong bức vẽ, từ chất liệu luyện khí đến việc khống chế hỏa diễm, dựa cả vào một bút một giấy, cuối cùng từ không thành có.
Lam Tâm Nguyệt đáp.
Lông mày Từ Khuyết khẽ nhướn lên, dựa vào một bút một giấy, từ không đến có? Đây không phải thần bút Mã Lương sao?
- Lợi hại lợi hại, xem ra nếu có cơ hội ta cũng đến thử một lần.
Từ Khuyết híp mắt cười nói.
Nếu như có một ngày hắn cũng tiếp xúc đến họa đạo, nhất định sẽ đi nghiên cứu cấu tạo thân thể, từ tế bào bắt đầu, rồi vẽ ra tri thức thần bí mà giáo viên đảo quốc dạy hắn khi còn trẻ.
- Ồ? Từ đạo hữu cũng có hứng thú muốn trở thành một Họa Sư sao?
Lam Tâm Nguyệt hiếu kỳ hỏi.
Nàng nhìn ra được, Từ Khuyết tuyệt đối không vượt quá trăm tuổi, trẻ tuổi như vậy đã đạt tới Bán Tiên cảnh, còn có thực lực siêu nhiên, tư chất tuyệt đối không đơn giản.
Nếu như hắn cũng có hứng thú tiếp xúc đến đạo uẩn Họa Sư, biết đâu có thiên phú dị bẩm, đối với giới Họa Sư bọn họ chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt.
- Không.
Nhưng Từ Khuyết lại lắc lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười ám muội, đáp:
- Ta phải làm một tên tranh minh hoạ sư!
- Tranh minh hoạ sư?
Lam Tâm Nguyệt không hiểu gì, xưa nay nàng chưa từng nghe nói loại chức danh này.
- Được rồi, ngươi cứ tiếp tục giới thiệu Lâm Tiên Giới đi, đúng rồi, ngươi đã nghe nói tới Dao Trì bao giờ chưa?
Từ Khuyết khoát tay áo nói, không tiếp tục nhiều lời về chuyện tranh minh hoạ sư.
Dù sao hắn cảm thấy, mình thân là một nam nhân nội liễm ngây thơ thuần khiết, phải thời khắc duy trì tâm linh thuần khiết, làm sao có khả năng nói cho Lam Tâm Nguyệt, tranh minh hoạ sư là một động từ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận