Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1526: Tôi Trả

Bạch!
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người trong phòng đều choáng váng.
Từ Khuyết cũng sửng sốt một chút, tiếp theo liền khinh bỉ, suýt chút nữa xông tới kéo quần người phụ nữ kia. . . phi không đúng, là kéo cổ áo, hỏi nàng có phải là muốn gây sự hay không, nhất định phải phá?
Ta nói đụng vào điện thoại liền chặt tiểu kê, một người phụ nữ như ngươi còn muốn tham gia trò vui?
Không có tiểu kệ rất ghê gớm à?
Cùng lúc đó, cô gái mang kính râm cũng nhìn về phía Từ Khuyết, khóe miệng nhếch lên một vệt ý cười, tựa như khiêu khích.
- A. . .
Từ Khuyết nhất thời nở nụ cười, lắc lắc đầu:
- Được thôi, vốn không muốn chơi lớn với các người, nhưng cô nhất định muốn đụng vào điện thoại của tôi, còn ép tôi ra tay, vậy tiểu kê của cô sắp không còn rồi.
Nói xong, Từ Khuyết đứng lên đến, hướng cô gái mang kính râm duỗi một tay ra, quát to:
- Còn không mau giao tiểu kê của cô ra!
- Ha ha, người trẻ tuổi, cậu cảm thấy tôi có ư?
Cô gái mang kính râm không những không giận mà còn cười, nhìn chằm chằm Từ Khuyết.
- Tôi chưa từng nhìn qua, sao biết cô có hay không đây?
Từ Khuyết cười híp mắt nói ra, đồng thời cất bước về phía trước, đúng là làm dáng muốn đi cởi quần người ta nhìn tới cùng.
Hành động này, trong nháy mắt khiến đám vệ sĩ âu phục cả kinh.
Bạch!
Lập tức, tất cả mọi người đều giơ súng trong tay lên, nhắm ngay Từ Khuyết, xem như cảnh cáo.
Cô gái mang kính râm lại phất phất tay, ra hiệu bọn họ không nên manh động, đồng thời nhìn về phía Từ Khuyết, cười lạnh nói:
- Cậu muốn nhìn xem tôi có hay không? Được, nếu như cậu có lá gan này, vậy cậu sang đây xem. . .
Vèo!
Cô gái mang kính râm nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy trước mắt lóe một cái bóng mờ, một cái tay lướt qua trước mặt cô, tiếp theo bên dưới ấm ám, phảng phất như có cái gì đó sờ soạng ở giữa hai chân cô.
- Yêu, đúng là không có, vậy hôm nay sẽ tha cho cô.
Gần như cùng lúc đó, âm thanh Từ Khuyết này giả vờ bừng tỉnh vang lên.
Nhưng mà, mọi người trong sương phòng đã há hốc mồm.
Chẳng ai nghĩ tới, Từ Khuyết hành động nhanh như vậy, lá gan đúng là rất to.
Lại dám sờ Lâm lão bản?
Tên này sợ là chán sống rồi đi?
Cô gái mang kính râm mộng bức tại chỗ, tỏ vẻ dại ra, khó có thể tin nhìn Từ Khuyết, cả người bất động ở trên ghế.
Điên rồi?
Tiểu tử này điên rồi?
Bệnh thần kinh à?
Hắn. . . hắn dám sờ lão nương? Còn sờ ở trước mặt mọi người? Hơn nữa còn sờ chỗ đó?
- Bắt hắn!
Cô gái mang kính râm há hốc mồm một lúc, mới nhịn xuống không thét chói tai thành tiếng, tức giận quát lên.
Đám kia vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh vừa nghe thấy mệnh lệnh này, lập tức giơ súng về hướng Từ Khuyết, đồng thời duỗi ra một tay khác, phải đè Từ Khuyết quỳ trên mặt đất.
- Đừng nhúc nhích, dám động đến tôi, quản lý của mấy người hôm nay chết chắc, vừa nãy cô ấy đã trúng kỳ độc của Tạc Thiên Bang chúng tôi!
Đột nhiên, Từ Khuyết hô một tiếng.
Đám vệ sĩ kia cùng với mọi người ở trong phòng, nhất thời sợ hết hồn.
Tiểu tử này hạ độc Lâm lão bản?
Không đúng, hắn hạ độc lúc nào? Làm sao có thể?
Đột nhiên, trong đầu mọi người không tự chủ được lóe qua hình ảnh vừa nãy, tình cảnh Từ Khuyết sờ Lâm lão bản. . .
CMN!
Lập tức, ánh mắt của mọi người đều không khỏi nhìn về phía dưới. . . khố Lâm lão bản.
Không thể nào?
Không phải chứ?
Tiểu tử này. . . hèn hạ vô sỉ hạ lưu như vậy?
Lâm lão bản cũng ngẩn ra, bị ánh mắt của mọi người cũng nhìn đến căm tức, đang muốn phát tác, nhưng đột nhiên, nàng thật phát hiện không đúng.
Hạ thân của mình tựa hồ không động đậy được nữa, hơn nữa còn mơ hồ có chút. . . ngứa!
- Cậu. . . cậu đã làm gì?
Lâm lão bản trong nháy mắt liền hoảng rồi.
Cô lúc trước xác thực từ bên trong camera nhìn thấy Từ Khuyết triển khai Hàng Long Thập Bát Chưởng, vì thế sản sinh hứng thú, nhưng hiện tại Từ Khuyết nói hắn hạ độc, Lâm lão bản cũng phát hiện nửa người dưới của mình không động được, lập tức liền hoảng sợ.
Mạng của mình quý giá hơn tên tiểu tử này nhiều, một mạng đổi một mạng với hắn, bị ngốc à.
- Dừng tay, thu hồi súng lại.
Lúc này, Lâm lão bản ra lệnh.
Toàn bộ vệ sĩ mặc âu phục lập tức thu hồi súng trong tay.
- Ừm, thế có phải tốt không, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói, cầm súng uy hiếp người tính là anh hùng hảo hán gì, mấy người có mất mặt hay không?
Lúc này Từ Khuyết mới một mặt thoả mãn ngồi trở lại trên ghế, đắc ý bắt chéo hai chân lên, còn không quên chọt mọi người một câu.
Nhưng hắn nói lời này, ngay lập tức đưa tới vô số ánh mắt khinh bỉ.
Cầm súng uy hiếp người, dù sao cũng tốt hơn ngươi hạ độc uy hiếp chứ?
- Từ Khuyết đúng không? Cậu thật là to gan, cậu có biết tôi là ai hay không?
Lúc này, Lâm lão bản cũng lần thứ hai nhìn về phía Từ Khuyết, ngữ khí lạnh như băng nói.
- Tôi không cần biết cô là ai, cũng không có hứng thú muốn biết, ngày hôm nay cũng không có ý định kéo cô vào chuyện này, nếu như cô thức thời, liền dẫn theo người của cô cút ra ngoài, tôi mượn chỗ này của cô dùng một chút, dùng xong sẽ cho cô thuốc giải.
Từ Khuyết nói xong, cầm lấy chén trà trên bàn, nhấp một miếng.
Bầu không khí toàn bộ căn phòng lập tức chuyển biến.
Từ Khuyết một người, tựa hồ chưởng khống hết thảy, khí thế phi phàm.
- Hừ, thuốc giải? Cậu cho rằng hiện tại vẫn là thời kỳ lạc hậu kia ư? Lấy kỹ thuật chữa bệnh hiện tại. . .
Cô gái mang kính râm cười gằn.
Nhưng nói còn chưa dứt lời, Từ Khuyết đã ngắt lời nói:
- Cô yên tâm đi, lấy kỹ thuật chữa bệnh hiện tại, không giải được độc trong người cô. Giống như sống đến lúc này, cô từng gặp qua Hàng Long Thập Bát Chưởng chưa?
- . . .
Cô gái mang kính râm nhất thời trầm mặc.
Hàng Long Thập Bát Chưởng, từ trước đến nay cô chưa từng nhìn thấy, cũng không tin nó tồn tại.
Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy, bây giờ đối với lời nói của Từ Khuyết, quả thật cô cảm thấy hơi sợ hãi.
Ngay cả Hàng Long Thập Bát Chưởng đều có, nếu như lại xuất hiện thêm một loại độc y học hiện tại không thể chữa, vậy cũng rất bình thường
Quan trọng là cái tên này còn rất trẻ, nhưng lại không có bộ dáng trẻ con miệng còn hôi sữa ngu ngốc, lại có can đảm tới đây đối nghịch với Hạ gia, sau khi biết thân phận mình bất phàm còn dám ra tay với mình.
Điều này nói rõ cái gì?
Nói rõ tiểu tử này hoặc là lai lịch phi phàm, hoặc là có thực lực và thủ đoạn thông thiên, bằng không hắn sẽ không dám hành sự lớn mật như thế.
Trên người tiểu tử này tràn ngập sự tự tin, tuyệt đối không phải giả.
Trong vòng mấy giây, cô gái mang kính râm liền có quyết định.
Cô nghĩ thông suốt, cũng nghĩ rõ ràng, tên Từ Khuyết này, ngày hôm nay phỏng chừng không ăn được, hơn nữa cô cũng không nhất thiết phải tham gia vũng nước đục này.
Bất quá, ngày hôm nay không ăn được, không có nghĩa là sau này không ăn được.
Cô đúng là muốn nhìn một chút, tiểu tử này có phải có thực lực đối nghịch cùng Hạ gia hay không, nếu như có, hôm này cô sẽ không động đến tên này, ngược lại tọa sơn quan hổ đấu, đến làm hoàn tước ở phía sau cũng không muộn.
- Được, tôi có thể cho cậu mượn chỗ này, đồng thời sẽ không nhúng tay vào chuyện của cậu.
Lúc này, cô gái mang kính râm mở miệng, đồng thời từ trên ghế đứng lên.
Hả?
Mình có thể đứng lên đến rồi?
Cô gái mang kính râm lại sửng sốt một chút.
- Không sai, cô có thể đứng lên, đây là chuyện rất bình thường, nói rõ độc đã hòa tan vào trong máu, cô đã có thể khôi phục lại hành động.
Từ Khuyết cười nhạt nói một câu.
Cô gái mang kính râm nhất thời nhíu mày, trầm mặc chốc lát, mở miệng nói:
- Hi vọng cậu nói được là làm được.
Dứt tiếng, cô trực tiếp cất bước rời đi, dẫn theo vệ sĩ rời khỏi phỏng.
Hành động này không phải là cô tin tưởng Từ Khuyết, mà là cô muốn nhanh chóng tìm bác sĩ đến kiểm tra thân thể, nếu như có thể giải, trở về tìm Từ Khuyết tính sổ cũng không muộn.
Nếu như không thể giải, vậy ngoại trừ thỏa hiệp với Từ Khuyết, cô cũng không còn biện pháp khác.
Dù sao trong suy nghĩ của cô, màng mình quý giá hơn mạng Từ Khuyết rất nhiều, không cần cùng Từ Khuyết đồng quy vu tận.
Người thông minh, làm việc luôn thẳng thắn như vậy.
Đám người Lâm lão bản rời đi, khiến trong phòng lần thứ hai khôi phục sự trống trải và yên tĩnh.
Hạ Lạc Kình giờ khắc này ngồi ở trên ghế, còn có chút không tỉnh táo lại.
Vốn cho là Từ Khuyết sẽ bị Lâm lão bản đánh một trận, không ngờ lại bị Từ Khuyết bức rút lui.
Thế này là thế nào?
Kế hoạch lại có thể tiến hành rồi?
Chờ người của Hạ gia tới, ở bên trong căn phòng này xử lý Từ Khuyết?
Nhưng mà không đúng rồi, kế hoạch này tại sao lại do Từ Khuyết mạnh mẽ kéo về?
Chuyện này nhìn qua không giống như là Từ Khuyết bị mình chặn ở phòng ăn, mà là tên kia chặn mình, hơn nữa còn bắt mình gọi người của Hạ gia đến đây.
Tên này đến cùng muốn làm gì?
Nghĩ tới đây, trong lòng Hạ Lạc Kình không nhịn được có chút hoảng hốt.
Lúc trước y vẫn tràn đầy tự tin, bộ dáng bày mưu nghĩ kế.
Nhưng sau khi nhìn Lâm lão bản cùng với một đám vệ sĩ bị Từ Khuyết dễ như ăn cháo bức lui, tự tin và sức lực của y đã bắt đầu tan biến.
. . .
Cùng lúc đó, Từ Khuyết cũng tự mình tự ngồi ở trên ghế, trước mắt gọi ra giao diện hệ thống.
Nhìn điểm trang bức tăng lên, trong lòng hắn khá là thoả mãn.
Lần trang bức này không thiệt thòi, tuy rằng bỏ ra mười giờ điểm trang bức hối đoái một cái châm ong độc, có thể khiến người trúng châm tê liệt và gây ngứa cục bộ, nhưng mà vừa nãy sau khi dùng ở trên người Lâm lão bản, đã trực tiếp kiếm về hơn phân nửa điểm trang bức.
Đáng tiếc tình cảnh vừa nãy không có phát trực tiếp, bằng không chí ít có thể kiếm được đến mấy trăm điểm.
Thế nhưng không sao cả, hiện tại tiếp tục phát trực tiếp cũng không muộn.
Dù sao vở kịch lớn chân chính, sắp bắt đầu rồi. . .
Nghĩ tới đây, khóe miệng Từ Khuyết không nhịn được nhếch lên một vệt ý cười, đồng thời nhìn về phía Hạ Lạc Kình và người đàn ông trung niên, thúc giục:
- Người của mấy người có đến hay không, mau mau bảo bọn họ nhanh lên, nói bọn họ đừng đi bộ, trực tiếp quét mã đi xe đến đây. Từ Khuyết tôi, trả thay bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận